Trường An Thái Bình

Chương 162: Không xứng



“Quả nhiên là vậy.” Tô Sầm mím môi, lúc nghe hai người nói chuyện cậu đã đoán được thân phận của Tống Phàm rồi, nhưng giờ được chứng thực vẫn không khỏi kích động.

Một ông cha điên tối ngày mơ làm Hoàng đế, nuôi được ông con khùng ngày ngày nghĩ mình là Thái tử.

“Thế Tống Nghị là sao?” Tô Sầm hỏi: “Tại sao lão chịu giúp các ngươi?”

“Chuyện này phải cảm ơn vị Tiên đế đoản mệnh Lý Tốn của các ngươi rồi.” Lục Tốn vừa dọn cờ vừa nói: “Năm đó tiểu Hầu gia phủ Định An Hầu chết, nhưng vì Lý Tốn đăng cơ đại xá thiên hạ nên trả hung thủ về quê, tên nhát cáy Tống Nghị đó không dám trái ý tân đế nên đẩy cho chúng ta.”

“Các ngươi lấy danh nghĩa báo thù cho tiểu Hầu gia, vào Lục Gia Trang theo Lục Tiểu Lục, nhưng lại đồ sát hơn hai trăm mạng người của Lục Gia Trang!”

Lồ ng ngực Tô Sầm hơi phập phồng, hai trăm tám mươi bảy thi thể trong hang động núi Nhặng kia đều chết với xương cổ đứt gãy, là bị người ta siết cổ chết!

Lục Tốn không để bụng, cười: “Một đám ngu muội, chết không đáng tiếc.”

“Thế phải thế nào mới đáng tiếc? Tiểu Hầu gia của Hầu phủ chết mới đáng tiếc? Hay đứa con bảo bối của ngươi chết mới tiếc?!” Ánh mắt Tô Sầm là nỗi đau nặng nề, mùi máu tanh xộc lên trong cổ. Có người vì một mạng người mà trèo đèo lội suối, dũng cảm quên mình, chỉ để trả công bằng cho người sống, cho người chết được yên nghỉ. Vậy mà có những kẻ lại coi mạng người như cỏ rác, giết người không buồn chớp mắt.

“Thói đời bây giờ là như vậy, cá lớn nuốt cá bé, đạo lý hiển nhiên, khi ngươi đứng trên đỉnh cao nhất, nhìn đám người kia chẳng khác gì con kiến, có ai lại quan tâm một ngày giẫm chết bao nhiêu con không?” Hiếm khi Lục Tốn có hứng, kiên nhẫn giải thích cho Tô Sầm: “Lý Thích chinh chiến sa trường bao năm, mạng người trên tay hắn còn nhiều hơn ta nhiều, sao ngươi không đi hỏi hắn có tiếc hay không?”

“Ngươi không xứng.” Tô Sầm nói.

“Cái gì?” Lục Tốn nhíu mày.

Tô Sầm ngẩng đầu, gằn từng chữ: “Ngươi không xứng so sánh với hắn.”

Ngay sau đó Tô Sầm cảm giác được một cơn gió ập đến, lồ ng ngực đau nhói, một chưởng đánh bay cậu đi, tấm bình phong khắc long ly đổ rầm xuống.

Tầm mắt Tô Sầm tối đen, dòng máu tanh ngọt xộc lên cổ, chưa kịp thở, một bàn tay lại siết cổ nâng cậu lên không.

Ánh mắt của Lục Tốn mang theo vẻ lạnh lẽo khát máu: “Nói lại lần nữa.”

Yết hầu của Tô Sầm trượt xuống, cuối cùng vẫn nhịn không lên tiếng. Cậu cảm nhận được cổ mình run rẩy dưới tay người kia, cậu nói thêm một chữ thôi là có thể có kết cục giống hai trăm tám mươi bảy mạng người ở Lục Gia Trang kia.

Hai bên giằng co, Tô Sầm không thở nổi, chỉ có thể ra sức cạy bàn tay như đúc từ sắt đồng kia, tơ máu giăng kín mắt, hai mắt trợn trắng, khi cậu gần kiệt sức Lục Tốn mới buông tay.

Tô Sầm quỳ rạp dưới đất, cổ họng thả lỏng, không khí tràn vào làm cậu ho sù sụ.

“Lý Thích là cái thá gì.” Lục Tốn phất tay áo: “Chỉ là một đám lừa gạt, một phường trộm cướp, một bọn xấu xa, hắn mới không xứng đánh đồng với ta!”

Tô Sầm nghĩ bụng, thế sao mi cứ so kè với người ta tối ngày vậy?

Lục Tốn chưa nguôi cơn giận, vơ chén trà lạnh lên uống hạ hỏa, sau đó có một người áo đen vào bẩm báo: Đã bắt được kẻ phản bội rồi.

Tô Sầm khựng lại.

Kẻ phản bội Ám Môn, không phải là…

Linh Nhi đã rời khỏi Lục Gia Trang trước khi Lục Tốn quay về, sao họ bắt được y nữa?

Lục Tốn gật đầu: “Dẫn vào.”

Không lâu sau, một người đàn ông trung niên khoác áo xanh bước vào, theo sau là hai người áo đen giữ hai bên một người. Người nọ cúi đầu, hai tay bị trói sau lưng, trông cũng không còn mấy sức nữa.

Đến khi người bị ném xuống đất Tô Sầm mới nhìn rõ, người nọ là một thiếu niên nhỡ tuổi, khuôn mặt phía sau mái tóc rối bù non nớt, vóc dáng cũng vừa trưởng thành, vẫn còn vài phần yếu ớt của thiếu niên, cũng tầm tuổi như Khúc Linh Nhi.

Khuôn mặt vẫn còn vẻ non nớt kia bầm dập, áo quần tả tơi, có thể thấy cả vết máu đan xen trên xương sườn gầy yếu qua lớp vải rách nát.

Tô Sầm thở phào, may không phải Khúc Linh Nhi.

Người áo xanh hồi bẩm: “Tại thuộc hạ giám sát không nghiêm, để kẻ gian trà trộn vào, thuộc hạ tội đáng muôn chết. Thuộc hạ đã nghiêm phạt kẻ phản bội, cắt đứt gân tay gân chân, y không thể rời khỏi Ám Môn suốt đời nữa… Môn chủ có thể tha mạng cho y không?”

Thiếu niên kia nhích người, ngẩng mặt lên, không ngờ cũng có vài phần tư sắc khiến người ta thương tiếc, chẳng qua khuôn mặt ấy lấm lem nước mắt lại không thể chùi đi, chỉ có thể dập đầu, vừa khóc vừa nói: “Tôi bị đe dọa thôi, sau này không dám nữa, xin Môn chủ tha tội, tôi không dám nữa…”

Lục Tốn ngó lơ y, liếc nhìn người áo xanh: “Đây là người của ngươi?”

Người áo xanh mím môi, nhìn ánh mắt khẩn thiết của thiếu niên, mãi sau mới gật đầu: “Phải.”

Thiếu niên vừa thở phào, ngay sau đó, ánh sáng lóe lên, máu vẩy khắp sảnh.

Thiếu niên khó tin há miệng, lại chỉ có thể nôn ra mấy ngụm máu, co giật vài lần rồi lịm hẳn.

Tô Sầm sững ra, giọt máu nóng hổi bắt lên mặt, rõ ràng hơi ấm vẫn còn mà người đã mất rồi.

Lục Tốn tra kiếm vào vỏ: “Ta không cần biết là người của ai, phản bội Ám Môn chỉ có một kết cục này.”

Người áo xanh tức khắc quỳ xuống: “Môn chủ tha mạng!”

Lục Tốn vỗ vai người áo xanh, bâng quơ nói: “Ta biết những năm nay Ám Môn mất không ít người, nhưng vậy cũng không phải đám sứt mẻ thế nào cũng vào đây được. Lần sau còn có chuyện này nữa, người nằm đây sẽ là ngươi.”

Người áo xanh lập tức thưa “Vâng”.

“Lui đi.”

Người áo xanh khom người lui xuống, vừa ra đến cửa lại bị Lục Tốn gọi lại: “Đưa người của ngươi đi.”

Người áo xanh quay lại nhìn thi thể đã lạnh kia, khoát tay, hai người áo đen lại kéo người ra ngoài như lúc tới.

Chỉ còn một vũng máu tươi giữa sảnh, cũng bị đám hạ nhân dọn sạch ngay sau đó.

Lục Tốn cầm tấm khăn trắng lau máu trên mặt Tô Sầm, khẽ cười: “Sợ rồi?”

Tô Sầm từ từ hoàn hồn, cậu từng rất đủ dạng thi thể, nhưng bình sinh chỉ từng có hai người giết người trước mặt cậu.

Một là Lục Tốn, còn lại là Tống Phàm.

“Y không còn uy hiếp gì với ngươi nữa rồi.”

“Không còn uy hiếp nữa, nhưng ta thấy chướng mắt, việc gì phải giữ lại làm khó mình ra?” Lục Tốn nghiêm túc lau máu cho Tô Sầm, máu tươi khô đọng không dễ lau, bản thân tay hắn cũng còn dính máu, càng lau càng bẩn, đau đến khi nửa khuôn mặt Tô Sầm đỏ ửng lên vẫn chưa sạch.

Tô Sầm lùi lại, rút khăn tay từ tay Lục Tốn: “Ta tự lau.”

Lục Tốn kéo xích trên tay Tô Sầm, kéo cậu lảo đảo bước lên, đến trước người hắn.

“Lý Thích có từng nói ngươi rất hợp màu đỏ không?” Lục Tốn bôi máu lên môi cậu, một chút đỏ tươi, dáng quỳnh tuyết trắng làn da, môi hồng mắt sáng như là minh châu. Lục Tốn khẽ cười: “Đẹp hơn dáng vẻ lạnh lùng kia nhiều.”

Máu tanh mặn vào miệng, Tô Sầm nhíu mày, lưỡi ghì chặt hàm răng, nhưng cậu vẫn cảm nhận được mùi máu tanh thấm qua từng kẽ răng.



Sáng sớm hôm sau Tô Sầm ngất xỉu, lúc gắp đồ ăn cho Lục Tốn mắt cậu tối sầm, sau đó không biết trời trăng gì nữa. Hai ngày rồi cậu chưa được giọt nước nào, lại không ăn không ngủ, còn phải đấu trí đấu dũng với Lục Tốn, chịu đựng được đến giờ đã là cực hạn rồi.

Lục Tốn không buồn ngẩng đầu mà ăn tiếp, ăn xong mới sai người ném cậu xuống ao cá trong Đình Phương Uyển cho tỉnh.

Tô Sầm sặc hớp nước lớn mới tỉnh lại, lại bị xiềng xích trên người kéo xuống không nổi lên được, vùng vẫy hồi lâu mới trèo được lên bờ, không sức đâu cử động thêm nữa.

Không biết bao lâu sau, một bóng đen che khuất ánh sáng trước mặt.

Tô Sầm mở mắt, trông thấy một đôi mắt sâu thẳm.

Cậu bỗng thất thần, muốn phân biệt đôi mắt ấy.

Bàn tay giơ lên nửa chừng chợt rơi xuống, người nọ ở cách xa ngàn dặm, mà cậu bị vây hãm nơi đây, có sống được hay không còn chưa biết, nào dám mong mỏi gì xa vời.

Tô Sầm nhắm mắt: “Muốn chém muốn giết cứ tự nhiên, không cần phiền thế.”

“Vậy thì ngươi sai rồi.” Lục Tốn khẽ cười, nhận bát từ thị nữ phía sau, khuấy nhẹ thìa, mùi thơm ngọt của sen và tươi thơm của nếp từ từ lan tỏa.

Yết hầu của Tô Sầm trượt xuống.

Lục Tốn cầm bát: “Muốn ăn thì lại đây.”

Tô Sầm cựa quậy dưới đất một hồi mới bò dậy được, nếu chỉ có đường chết cậu sẽ không cưỡng cầu, nhưng chỉ cần còn cơ hội sống, cậu cũng quyết không từ bỏ.

Lục Tốn dẫn cậu vào một phòng cho khách, đặt cháo trước mặt cậu: “Vẫn quy tắc kia, ăn một miếng chửi “Lý Thích khốn kiếp” một câu, mắng cho ta vừa lòng mới được ăn một miếng.”

Sao tên này cứ phải so bì với Lý Thích thế? Tô Sầm nhíu mày, thầm nghĩ đành thiệt thòi cho Vương gia chút vậy. Tô Sầm dồn sức xuống bụng, hét bằng khí thế như đàn bà chửi đổng: “Lý Thích khốn kiếp!”

Lục Tốn nhướng mày, cười: “Ăn.”

Tô Sầm đưa thìa cháo sen vào miệng, mềm nhuyễn ngọt lành, suýt thì cắn phải lưỡi.

Dạ dày ấm lên, người cũng có sức, Tô Sầm lại lấy hơi, hét: “Lý Thích khốn kiếp!”

“Ăn.”

Ăn hơn nửa bát cháo Lục Tốn cũng không giở quẻ gì, Tô Sầm cực kỳ thỏa mãn, song cũng rất buồn cười. Chửi có khó nghe thế nào, Lý Thích ở tận Trường An xa xôi cũng không nghe thấy, không hay biết, người này tối ngày tự kiếm chuyện tìm vui ở đây, không biết là đáng thương hay đáng buồn nữa.

Tô Sầm lại lấy sức mắng một lần, một hớp cháo vào miệng, cánh cửa khép chặt bỗng bị người mở ra.

Tô Sầm ngẩng phắt đầu, hớp cháo vừa nuốt nghẹn ngang cổ, suýt thì sặc vào phế quản.

Bàn tay đeo nhẫn ban chỉ đen từ từ rụt về, người đến bình tĩnh nhìn quanh phòng, cuối cùng nhìn sang Tô Sầm: “Vui vẻ quá.”

——————-

Em Sầm: Vương gia nghe em giải thích…

Chú Thích: Không nghe, không nghe…