Sắc trời đã tối hẳn, tám trăm tiếng canh chiều vọng lại từ cổng Chu Tước báo hiệu giờ giới nghiêm đã đến, cửa cung đã đóng, cấm người qua lại.
Bên ngoài cống viện lại vẫn sáng đèn, ai nấy cầm đèn nắm trượng, vây kín quán chè trước cổng cống viện.
Điền bá dỡ tấm phướn đã phấp phới nhiều năm xuống, hàng chữ Lệ trên phướn đã nhòe dần, nhưng vẫn thấy rõ được nét chữ thanh thoát, đầu tằm đuôi yến, ẩn chứa tài hoa.
Điền bá gấp tấm phướn lại cất vào ngực, sau đó lau từng chiếc bàn chiếc ghế, cuối cùng ông lão mới nhìn sang cổng cống viện đen ngòm, khom lưng tập tễnh bước ra ngoài.
Tô Sầm vẫn im lặng đứng cạnh nhìn ông lão làm hết việc, khi người ra ngoài rồi mới bước lên hỏi: "Giờ nói được chưa? Người đó là ai?"
Điền bá mím đôi môi khô cằn nứt nẻ, vừa định lên tiếng, họ đã nghe tiếng thứ gì đó vọt ra từ bóng tối, bay về phía hai người.
Chỉ trong nháy mắt đã có hai âm thanh lanh lảnh vang lên, ánh lửa tóe ra, hai món ám khí rơi xuống giữa không trung.
Kỳ Lâm cầm kiếm chặn trước Tô Sầm, hiển nhiên là đã chờ từ rất lâu.
"Linh Nhi!" Tô Sầm quay sang một góc tối.
Một bóng người nhanh nhẹn nhảy lên, sau đó đáp xuống vững vàng trước mặt người áo đen đang vội vàng rút lui, hai chiếc tiêu đuôi yến rời tay, góc độ xảo quyệt khiến người ta khó lòng tránh né.
Khúc Linh Nhi cười: "Dùng ám khí thì ông đây mới là sư tổ."
Kỳ Lâm lập tức đuổi theo, chặn đứng đường thoát của người áo đen.
Tô Sầm khẽ cười, khi cậu vừa điều tra đến Ngô Đức Thủy, người này tức thì xuất hiện ám sát cậu, giờ thấy họ đã bắt được Điền bá, tất nhiên gã sẽ không ngồi yên chờ chết.
Sáng nay cậu không chỉ nhờ Kỳ Lâm đi tìm tú nương mà còn có kẻ hết ăn lại nằm ở nhà cậu – Khúc Linh Nhi nữa.
Tuy bình thường người này không có tác dụng gì, nhưng được cái khinh công trác tuyệt, tinh thông ám khí, giao cho y nấp trong bóng tối quan sát phương hướng của kẻ địch vẫn được.
Nha dịch nhanh chóng chạy theo bao vây, người áo đen thấy thoát thân thất bại lại muốn giở trò cũ, lấy hai viên đạn khói ra.
Nhưng gã còn chưa kịp ra tay đã thấy cổ tay nhói lên, hai quả cầu nhỏ rơi xuống.
"Lần trước ta không mang đồ nghề nên ngươi quen thói rồi đúng không?" Khúc Linh Nhi kẹp hai viên đá trên tay: "Còn dám dùng ám khí trước mặt ông đấy à?"
Kẻ áo đen không nói nhảm với Khúc Linh Nhi, gã trở tay rút đao, lưới đao lóe sáng vọt về phía Khúc Linh Nhi.
Tiếc là còn chưa phi tới nơi gã đã bị chặn lại, Kỳ Lâm cầm kiếm cản phía trước, ánh lửa tóe lên, tay phải hắn thả lỏng, trở tay trái đỡ kiếm rồi dồn người về phía trước, thanh kiếm trên tay lại đâu đó khí thế của loan đao Mạc Bắc.
Người áo đen liên tục lùi lại vài bước mới đứng vững được, nhưng chỉ giây lát ánh đao đã lóe lên trước mắt, thân hình Kỳ Lâm nhanh như chớp, từng chiêu trí mạng, dồn người áo đen lùi bước liên tục.
Khúc Linh Nhi không khỏi cười, y lắc đầu, dùng kiếm trước mặt người này không được lợi chút nào, sau này nếu không cần phải chọc thì né hắn thì hơn.
Tô Sầm thả lỏng nhìn đám người bao vây đằng trước, mọi người đều đang vây quanh kẻ áo đen, chỉ có cậu và Điền bá vẫn đứng ở đây.
Cậu định dẫn người cùng qua đó, nhưng vừa quay lại cậu đã sững người.
Mặt Điền bá xanh mét, ông lão sợ hãi nhìn cậu, ngay sau đó, cơ thể nhũn ra quỵ xuống trước Tô Sầm.
Lúc này Tô Sầm mới thấy con dao cắm vào tim Điền bá từ phía sau, máu sau lưng chảy ra như mưa, thấm ướt nửa tấm lưng.
Sao lại như vậy?!
Đồng tử Tô Sầm co lại, vừa rồi toàn bộ ám khí đã bị Kỳ Lâm đánh hạ, hơn nữa người kia tấn công từ phía trước, vậy con dao sau lưng này là từ đâu ra?
Hung thủ không chỉ có một!
Hơn nữa còn ẩn náu ngay giữa bọn họ!
Tô Sầm cuống quýt dùng tay che vết đâm cho ông lão, máu tươi tràn qua kẽ tay chảy xuống, nhuốm đỏ tầm mắt, như bóng đêm tăm tối mà đặc quánh.
Điền bá co giật dưới đất, đôi tay như cành khô túm lấy vạt áo trước ngực Tô Sầm, như thể đang tóm lấy hi vọng cuối cùng của ông lão.
Tô Sầm biết mọi thứ đã công cốc, bèn trịnh trọng gật đầu: "Ta sẽ tìm ra người đó, trả lại công bằng cho Điền Bình Chi."
Hai tay Điền bá buông lỏng, nhìn về cánh cổng cống viện tối đen, con mắt đục ngầu phản chiếu ánh lửa xa xăm, ông lão cười.
Mười mấy năm trước, Bình Nhi của ông ta đã ăn chè tại đây, cười vẫy tay chào ông ta rồi bước vào cánh cổng kia.
Cuối cùng bây giờ ông ta lại có thể tự tay nấu chè cho Bình Nhi rồi.
"Bình Nhi...!Bình Nhi của ta ra rồi...!Nó đến đón ta rồi..."
Tô Sầm buông tay, cậu nhìn vào đôi mắt mất dần tiêu cự kia, dòng máu nóng hổi trên tay cũng lạnh dần.
Một mạng người...!đã kiệt quệ ngay trước mắt cậu...!ngay trong lòng cậu.
Tiếng ầm ĩ nghiền ép trong tai khiến mọi thứ xung quanh đều trở nên méo mó.
Thậm chí đến khi hơi thở lạnh lẽo áp sát phía sau cậu mới nhận ra.
Không đợi Tô Sầm quay lại đã có một bàn tay vòng ra từ phía sau, khóa hết mũi miệng và cả tiếng kêu cứu của cậu trong lòng bàn tay.
Sau đó là cảm giác sợ hãi và nghẹt thở khủng khiếp dâng lên.
Cậu bị người kia ghì chặt cổ, bịt kín mũi miệng, tiếng gào thét từ trong tâm khảm biến thành từng tiếng nức nở nghẹn ngào, thậm chí còn chưa kịp lan ra đã biến mất.
Bóng người dao động, ở ngay mấy chục trượng ngoài kia thôi mà không một ai chú ý đến bên này, cậu vùng vẫy gào thét nhưng không ai nghe thấy.
Ánh lửa bập bùng phía trước cũng từ từ nhòe đi.
Tiếng người xa dần, ý thức hỗn loạn, ngay khi ngã xuống, cậu chỉ cảm thấy bóng lưng đang đi xa kia quen thuộc lạ thường.
Tô Sầm cảm giác mình đã mơ một giấc mơ rất dài, lạ là trong giấc mơ ấy không có vụ án vướng bận, không có hung thủ, không có thi thể, chỉ có mùi đàn hương quanh quẩn khiến cậu thấy an yên.
Khi cậu mở mắt ra thì trời đã sáng hẳn, một người đang đứng trước cửa sổ nhướng mày nhìn cậu, cười hỏi: "Huynh chịu tỉnh rồi đấy à?"
"Trịnh Dương?" Tô Sầm nhíu mày, mình mẩy nhức nhối, cậu day ấn đường rồi ngồi dậy nhìn xung quanh, sau đó lại nghi hoặc, hỏi: "Sao tôi lại ở đây?"
Không phải đâu khác, đây chính là nơi cậu đã ra ngoài vào sáng hôm qua, cung Hưng Khánh của Ninh Vương.
"Cống viện gần cung Hưng Khánh nên Kỳ Lâm mới đưa huynh qua đây." Trịnh Dương tò mò thò đầu sang: "Mau kể tôi nghe vụ án đó là sao vậy? Sao tự nhiên hung thủ lại là người khác, lại còn chết bất đắc kỳ tử thế kia?"
"Anh biết cả rồi?"
"Kết án rồi còn gì, đã bố cáo khắp thiên hạ rồi đấy." Trịnh Dương nghiêm túc nhìn cậu: "Tô huynh, anh đã ngủ ba ngày rồi."
"Ba ngày?!" Tô Sầm vùng dậy khỏi giường, cơn chóng mặt làm cậu suýt quỵ xuống, Tô Sầm vội vàng vịn thành giường, không thể tin nổi: "Hôm nay là ngày nào rồi?"
"Mười bảy tháng Tư." Trịnh Dương đứng dậy mở toang cửa sổ: "Nhưng không trách huynh được, cậu tôi ra tay ác quá, an thần hương nặng thế này, tôi mà không gọi huynh dậy thì huynh ngủ thêm tám, mười ngày nữa cũng được."
"An thần hương?" Tô Sầm sửng sốt, trong phòng vẫn còn quanh quẩn mùi đàn hương như có như không, giống hệt mùi hương trên người Lý Thích.
Tô Sầm cắn răng, ngày đầu tiên đến đây cậu suýt chết chìm trong bồn tắm cũng đã ngửi thấy mùi này.
Giờ nghĩ lại, hóa ra đó không phải là mơ, người bế cậu ra từ bồn tắm hôm đó là Lý Thích thật sao? Mà cậu còn trần truồng nữa?
Mặt Tô Sầm đỏ bừng, tuy lúc ở thư phòng cũng đã thấy rồi, nhưng ít ra lúc đó cậu bị đè trên bàn, không phải đối mặt.
Bó tay chịu trói bị nhìn sạch sẽ như thế rồi, sau này cậu nhìn mặt Lý Thích kiểu gì nữa?
Đúng lúc này, thị nữ gõ cửa vào phòng, đặt mấy chiếc đĩa nhỏ xuống bàn.
Trịnh Dương chỉ vào Tô Sầm: "Mấy ngày chưa ăn rồi đói lắm đúng không? Mau ăn đi, tôi cố ý dặn bếp làm cho huynh đấy."
Tô Sầm rề rà dịch qua, cháo trắng và đồ ăn nhẹ, trái lại đúng với khẩu vị của cậu lúc này.
Vừa cầm đũa lên, cậu đã nghe Trịnh Dương hỏi: "Vịt bát bảo, canh hầm ngũ trân, chân giò hấp, sò điệp tú cầu ta bảo đâu?"
Thị nữ khựng lại, mếu máo đáp: "Vương gia dặn chúng tôi đưa những món này sang."
"Trịnh huynh..." Tô Sầm bất đắc dĩ nhíu mày, bây giờ bụng cậu đang rỗng tuếch, nghe mấy món Trịnh Dương nói chỉ thấy dạ dày quặn lên, không muốn ăn chút nào.
"Không đùa với huynh nữa." Trịnh Dương tươi cười ngồi xuống: "Cậu tôi suy nghĩ chu đáo thật, huynh vừa mới tỉnh, không nên ăn mấy món nhiều dầu mỡ."
Tô Sầm cười với y rồi nếm thử một ngụm cháo, độ ấm vừa phải, mùi thơm nồng nàn, hình như cháo được cho thêm đường, vị ngọt thoang thoảng lan tràn nơi đầu lưỡi.
Tô Sầm vui vẻ bưng bát cháo lên húp mấy hơi.
Trịnh Dương thấy cậu ăn ngon lành mới nhìn quanh căn phòng, tò mò hỏi: "Sao cậu tôi lại cho huynh ở phòng này?"
Tô Sầm ngẩng đầu: "Hả?"
"Đây là phòng của chị Ôn Thư mà."
Thấy Tô Sầm nghệt ra, y mới bổ sung: "À, là phòng của mợ tôi ấy."
"Khụ...!khụ khụ..." Tô Sầm suýt thì chết sặc.
"Này? Sao làm vậy?" Trịnh Dương cuống quýt đứng dậy vuốt xuôi giúp cậu: "Đừng kích động, chị Ôn Thư tốt lắm, chẳng qua qua đời sớm quá, trong phòng này cũng chỉ có vài di vật của chị ấy, còn chị ấy chưa ở đây bao giờ."
Tô Sầm ho đến nỗi lục phủ ngũ tạng đều như trật khỏi vị trí, cung Hưng Khánh có nhiều phòng như vậy, cậu không tin Lý Thích cho cậu ở phòng của Ninh Vương phi là chuyện vô tình!
Hắn ta có ý gì? Coi cậu là phụ nữ sao? Hay coi cậu thành ai đó?
Tô Sầm húp hết bát cháo, sau đó đặt bát xuống bàn, đứng bật dậy ra ngoài.
"Này, đi đâu thế?" Trịnh Dương gọi với theo.
Tô Sầm lạnh lùng nói: "Về nhà."
—————————
Diêm Diêm: Trịnh Dương gọi chị là vì độ tuổi hai người không chênh nhiều, trước đây gọi chị quen rồi nên chưa kịp sửa miệng, sau khi kết hôn không bao lâu thì Ninh Vương phi đã qua đời, cả Kỳ Lâm cũng chưa đổi cách xưng hô..