“Hà Kiêu, sinh năm Vĩnh Long thứ tư, người làng Địch Hoa huyện Nam Lăng, bố mẹ qua đời từ nhỏ, mưu sinh nhờ việc chăn trâu cho hộ giàu có trong làng. Sau này gã thích đọc sách, được tiên sinh tư thục trong làng nhận về học tập, giúp đỡ trong tư thục. Năm Thiên Thú thứ năm thi Huyện không đỗ, năm Thiên Thú thứ bảy thi lại mới đỗ Tú tài, năm Thiên Thú thứ tám đến Tô Châu thi Hương…”
“Đợi đã.” Tô Sầm ngắt lời Kỳ Lâm vừa mới từ quê Hà Kiều trở về, cau mày hỏi: “Gã thi cùng khoa với ta?”
“Phải.” Kỳ Lâm gật đầu: “Chẳng qua không may mắn như ngài.”
Họ cùng thi Hương vào năm Thiên Thú thứ tám, nói không chừng còn từng gặp nhau ở trường thi, chẳng qua Tô Sầm đoạt được Giải Nguyên còn Hà Kiêu lại thi trượt, thất bại ra về.
Kỳ Lâm nói tiếp: “Nhưng cũng có người nói Hà Kiêu cũng có tài năng, chẳng qua Học chính chủ trì kỳ thi Hương năm đó nhận tiền hối lộ mới đẩy tú tài nghèo Hà Kiêu xuống, thay một công tử nhà giàu lên.”
Kỳ Lâm nói xong còn nhìn Tô Sầm, Tô Sầm ngớ ra, nghĩ đến “công tử nhà giàu” rồi lại nhìn mình, sau đó vội xua tay: “Không phải ta, ta không có hối lộ, còn không quen Học chính kia nữa mà.”
Thiếu gia ta lên nhờ học vấn thật sự đó.
Bấy giờ Kỳ Lâm mới quay đi, nói tiếp: “Còn một chuyện nữa không biết có hữu dụng không. Hình như Hà Kiêu có một người tình là thanh mãi trúc mã ở quê, là một thợ giặt thuê, nghe nói năm xưa là cô gái này gom tiền cho Hà Kiêu đến Tô Châu thi.”
Tô Sầm nghĩ một lát, hỏi: “Vậy giờ thợ giặt thuê đó đang ở đâu?”
Kỳ Lâm lắc đầu: “Không tìm thấy, thợ giặt thuê đó cũng là trẻ mồ côi, sau khi Hà Kiêu đi không bao lâu thì không ai gặp lại cô ta nữa.”
“Chẳng lẽ là kim ốc tàng kiều? Trong thành Dương Châu có một người, sau lưng còn giấu một người nữa?” Tô Sầm vừa nghĩ vừa nói: “Không đúng, người cẩn thận như Hà Kiêu hẳn sẽ không để lại thóp cho người ta bắt chẹt như vậy. Một thợ giặt đồ lại gom góp được tiền cho Hà Kiêu đi thi, cô ta lấy đâu ra tiền?”
Kỳ Lâm đứng nghe Tô Sầm lẩm bẩm, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, mày hơi chau lại, rút tơ lột kén giữa vụ án rối ren. Chẳng trách Vương gia lại để tâm đ ến người này, lúc hai người nghiêm túc thật sự rất giống nhau.
Chẳng qua một người mưu tính chân tướng chính nghĩa, người kia lại mưu toan quốc gia thiên hạ.
Tiếng gõ cửa khẽ vang, một người khác vào phòng, người nọ vừa thấy Kỳ Lâm đã sáng mắt: “Kỳ ca ca, huynh về rồi!”
Kỳ Lâm gật đầu, Khúc Linh Nhi hớn hở chạy qua, đôi mắt hoa đào cong cong: “Kỳ ca ca bôn ba dọc đường mệt lắm đúng không, sao ta thấy huynh gầy đi vậy? Tối nay ta nhờ chị Thúy trong bếp hầm canh đại bổ cho huynh…”
Tô Sầm thấy vậy mới ho nhẹ, bảo: “Nói chính sự trước.”
Khúc Linh Nhi phụng phịu rời mắt khỏi Kỳ Lâm, hục hặc nói với Tô Sầm: “Vâng, Tô ca ca.”
Sau đó y lấy một chiếc bình nhỏ trong tay áo ra: “Loại độc này tên là Thiên Nhật Túy, khi mới uống chỉ thấy tay chân vô lực, thân hàn thể hư, cảm giác như say rượu, nhưng dùng lâu dài độc tố sẽ xâm lấn vào trong phổi, cuối cùng là không thể cứu chữa.”
Tô Sầm hỏi: “Lâu dài là bao nhiêu lâu?”
Khúc Linh Nhi đáp: “Đây là chỗ dở của loại độc này đấy, không hạ độc một lần là xong như loại khác mà phải dùng hằng ngày, chừng đôi ba tháng mới lấy được mạng. Nhưng hay là ở chỗ khi độc phát tác rồi không chẩn ra được, người trúng độc sẽ có biểu hiện như phong hàn, mỗi ngày một yếu, giết người trong vô hình.”
Tô Sầm nhíu mày, nói: “Quả nhiên là vậy.”
Cái chết của đại công tử nhà họ Giả không phải vì phong hàn gì hết, mà là có kẻ ủ mưu.
Tô Sầm hỏi Kỳ Lâm: “Người còn lại ta nhờ huynh hỏi thăm thì sao?”
Kỳ Lâm gật đầu: “Đưa đến rồi, đang ở bên sương phòng.”
Tô Sầm gật đầu, giờ đây nhân chứng vật chứng đã đủ cả, Hà Kiêu không thể thoát được, vấn đề là phải làm sao để móc nối Hà Kiêu với lệnh Xác Diêm đây.
Khúc Linh Nhi lại lẳng lặng kề sát vào Kỳ Lâm, được Kỳ Lâm giữ lại.
Tô Sầm trợn mắt, khoát tay bảo: “Muốn làm gì thì làm đi, đừng làm trò mất mặt trước mặt ta.”
Biểu cảm của Kỳ Lâm trở nên nghiêm trọng: “Không bình thường.”
Nhìn lại mới thấy Khúc Linh Nhi gần như khuỵu trong lòng Kỳ Lâm, cả cơ thể rũ xuống.
Tô Sầm lập tức lên đỡ y: “Cậu sao thế?”
Khúc Linh Nhi cố xốc tinh thần đứng dậy nói: “Tôi không sao, ở cùng Tiểu Hồng lâu quá nên hơi choáng. Tên điên dùng độc Tiểu Hồng kia toàn dùng hương liệu phối từ hai loại độc mà ra cả.”
Tô Sầm cau mày, ngay từ đầu cậu đã cảm giác mùi hương ở chỗ Khanh Trần cô nương kia khác thường, bảo sao nàng ta lại nói đó là Đoạt Mệnh Hương, xem ra đúng là vậy thật.
Hương là độc… Tô Sầm khựng lại, nghĩ ngợi một lát rồi ngẩng đầu nói với Kỳ Lâm: “Để ta lo liệu ở đây cho, huynh mau đi cứu một người giúp ta!”
…
Khúc Linh Nhi chán nản ngồi chơi cắt nến trên bàn, nhìn ánh lửa chớp tắt trong phòng kéo cái bóng của Tô Sầm đang đi qua đi lại trước mặt lúc dài lúc ngắn.
Một lúc sau y lại bỏ kéo xuống, thở dài.
Tô Sầm lập tức dừng bước, hỏi: “Sao thế? Vẫn chóng mặt à?”
Khúc Linh Nhi lắc đầu, nghĩ hồi rồi lại gật đầu: “Tô ca ca, huynh đi qua đi lại làm ta chóng mặt.”
Tô Sầm thầm nghĩ cậu đừng nghịch nến nữa là cũng hết chóng mặt đấy, nhưng niệm tình người này vừa làm việc giúp mình, đã thế còn suýt bị thương, cậu dịu giọng nói: “Nếu không chịu được thì về nghỉ trước đi.”
“Tôi không sao.” Khúc Linh Nhi lắc đầu: “Huynh cũng đừng lo, có Kỳ ca ca ở đây, không có việc gì đâu.”
Tô Sầm ậm ờ đáp lại, lòng dạ đã đi tuốt tận đâu rồi.
Cậu bảo Phong Nhất Minh đóng cửa điều tra hiệu muối nhà họ Giả, lại để yên cho nhà họ Uông. Vốn dĩ cậu muốn để hai nhà quay sang cắn nhau, cho họ đấu đá đến lưỡng bại câu thương trước rồi mới ngồi sau làm ngư ông đắc lợi.
Nhưng cậu lại tính sót, chó cùng thì rứt giậu, Hà Kiêu cuống quá… sẽ giết người.
Trước đây cậu không dám chắc rốt cuộc Hà Kiêu có giết người không, nhưng giờ xem ra không chỉ có một mạng người.
Bỗng nghe thấy tiếng đáp đất ngoài sân, sau đó là một loạt tiếng bước chân lộn xộn, Tô Sầm mở cửa ra thì thấy Kỳ Lâm đang dìu một người vào trong. Hai người đều dính đầy khói bụi, xiêm áo đều rách nát hết cả, người được hắn dìu thì có vẻ đã hôn mê. Kỳ Lâm đặt người kia lên ghế, Tô Sầm lập tức lại gần, hỏi: “Đây là…”
Kỳ Lâm gạt mái tóc rối tung trước trán của người kia ra cho Tô Sầm nhìn, đáp: “Giả Vọng Xuân.”
Tô Sầm nhíu mày: “Lão bị làm sao?”
“Người thì không sao, ngất xỉu thôi.”
“Sao lại như vậy?”
Kỳ Lâm chỉ ra ngoài cửa: “Nhà họ Giả không còn nữa rồi.”
Khúc Linh Nhi chạy ra ngoài ngó thử, y thốt lên một tiếng, sau đó vội vàng quay vào gọi Tô Sầm: “Tô ca ca, mau xem này!”
Tô Sầm vừa ra khỏi sân đã đứng hình, đêm khuya vốn mát lạnh, phía đông nam lại đỏ rực một khoảng, khói mù bốc lên che khuất cả trăng, ngọn lửa hừng hực cháy đỏ nửa bầu trời, ấy là hướng nhà họ Giả.
…
Đến tận khuya Lý Thích mới về đến cung Hưng Khánh, Ngột Xích Cáp đã đợi sẵn ngoài cửa, vừa thấy rèm vén lên lập tức bước tới giơ tay cho người kia vịn.
Lý Thích bước xuống xe day ấn đường, sau đó mới cất bước vào trong.
Đêm khuya gió lớn, Ngột Xích Cáp khoác áo choàng đã chuẩn bị sẵn cho hắn, bước lên hỏi: “Vương gia, giải quyết xong rồi?”
Lý Thích gật đầu.
Hắn chưa bao giờ để mắt đến đám Liễu Trình trên triều, dù sao hắn có làm gì thì đám người đó cũng sẽ nhảy ra làm trò, người mà hắn thật sự để ý đến là người bên phía mình.
Phải thừa nhận rằng ban đầu liên hôn với nhà họ Ôn là ý đồ của hắn. Khi ấy phụ hoàng vẫn còn trên đời, hắn với Lý Tốn đấu đá đến chết đi sống lại, Lý Tốn cưới cháu ngoại của Khai Quốc Quận Công Tiêu Vĩnh Khiêm, cũng là Sở Thái hậu bây giờ, hắn bèn liên hôn với con gái Tả tướng Ôn Đình Ngôn là Ôn Thư. Nhưng khi ấy hắn chỉ quan tâm chuyện biên cương, cả năm không về nhà mấy bận, cũng chưa gặp người kia được mấy lần mà người đã mất rồi.
Sau khi Ôn Thư qua đời, tuy lời đồn đại quanh hắn vẫn chưa từng biến mất, nhưng chung quy cũng không có gì chắc chắn, bởi vậy Ôn Đình Ngôn mới nể mối quan hệ cha vợ con rể của hai người mà chiếu cố hắn vài lần. Năm xưa mới vào triều nhiếp chính, chính Ôn Đình Ngôn đã giúp hắn đứng vững, sau này về hưu rồi còn để lại thế lực của mình cho hắn. Tuy bây giờ hắn đã thu phục những người này về trướng mình, nhưng cũng không thể trở mặt hoàn toàn với Ôn Đình Ngôn, khiến những người kia nguội lòng.
May mà trước khi đi Tô Sầm đã báo trước với Ninh Dịch, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cần có một củ gừng già hơn mới kìm được củ gừng già này.
Ngột Xích Cáp đưa một tờ giấy cho hắn: “Vương gia, thư, từ Dương Châu.”
Lý Thích nhận lấy xem qua, sau đó đưa lại cho hắn, hỏi: “Gửi đến từ lúc nào?”
Ngột Xích Cáp lấy ống lửa ra đốt ngay tại chỗ, đáp lại: “Chiều tối.”
Lý Thích dừng bước quay lại nhìn ra cổng lớn, không lâu sau hắn khép áo lại, dặn dò: “Bảo với bên ngoài ta bị bệnh, đóng cửa mấy hôm, chuẩn bị ngựa, chúng ta đến Dương Châu.”
———————-
Tác giả:
Lý Thích mở tờ giấy, thấy Kỳ Lâm viết: “Từ khi Tô công tử đến Dương Châu, ngày ngày Tần lâu Sở quán, đêm đêm ca múa thái bình…” Lý Thích: “Chuẩn bị ngựa, chúng ta đến Dương Châu.”