Trường An Thái Bình

Chương 76: Sổ sách



Lửa… lửa ở khắp mọi nơi, khói đặc xộc vào làm cổ họng đau rát, mắt nhòe đi vì cay, nhưng vẫn có thể thấy được lối ra duy nhất bị giá sách sập xuống chặn cứng.

Bên ngoài là tiếng kêu than xé họng, lúc này rồi, ai cũng thân bất do kỷ, ai có thể đến cứu lão được chứ?

Khi ý thức dần trôi đi, lão bỗng thấy một bóng người mờ ảo đi trong biển lửa, lão vừa định kêu cứu nhưng khi ngẩng đầu thì khựng lại.

Người nọ mặt mày xám ngoét, răng nanh trắng toát nhe ra, máu trào ra từ trong miệng, tiếp đến là hai hàng lệ máu, người nọ đăm đăm nhìn lão, nói: “Cha, con chết thảm quá…”

Giả Vọng Xuân hít sâu một hơi, giật mình ngồi dậy, sau đó ho sù sụ.

Tô Sầm ra hiệu bảo Khúc Linh Nhi đưa trà cho lão, Giả Vọng Xuân nhận lấy uống liền hai hớp mới dừng ho, bấy giờ lão mới bình tĩnh lại quan sát xung quanh.

Cuối cùng lão nhìn sang Tô Sầm, nheo mắt hỏi: “Cậu là ai?”

Tô Sầm đứng dậy gật đầu với lão: “Đại Lý Tự chính Tô Sầm, hạnh ngộ Giả lão gia.”

Giả Vọng Xuân sửng sốt, nhưng ngay sau đó lão cúi đầu vơ áo khoác vào rồi đi vội ra ngoài, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Nhà họ Giả sao rồi? Chân Nhi của ta đâu?”

Khúc Linh Nhi định cản lão lại thì Tô Sầm giơ tay ngăn cản, chỉ thấy Giả Vọng Xuân lảo đảo bước ra ngoài, sau đó ngồi sụp xuống bất động.

Trời vừa tờ mờ sáng, vẫn có thể thấy được khói xanh lượn lờ ở phía đông nam, cháy lớn suốt một đêm, e là lúc này đã chẳng còn gì nữa.

Tô Sầm đứng cạnh cửa nhìn, cho Giả Vọng Xuân thời gian bình tĩnh lại, cậu nghiêng đầu hỏi Kỳ Lâm: “Có thấy Giả Chân không?”

Kỳ Lâm lắc đầu: “Trong viện toàn là người, không thấy rõ ai với ai hết, ta chỉ tìm thấy lão đang hôn mê trong phòng ngủ nên đưa về trước.”

Tô Sầm gật đầu, tìm một người trong hoàn cảnh đó thật sự rất khó, cậu cũng không làm khó hắn.

Nhưng nghĩ đến người mấy hôm trước đây còn kéo mình đi thanh lâu nghe hát giờ lại không rõ tung tích, trong lòng cũng thấy bi ai.

Thấy cũng đủ lâu rồi, Tô Sầm nói với bóng lưng Giả Vọng Xuân: “Biết là ai làm không?”

Giả Vọng Xuân sững người, sau đó bật dậy muốn ra ngoài: “Hà Kiêu, tên súc sinh Hà Kiêu kia!”

“Bây giờ ông ra ngoài cho cả thiên hạ biết hôm qua ông chưa chết, muốn người giết ông quay lại giết cho xong à?”

Giả Vọng Xuân đờ ra, lão quay lại nhìn thiếu niên trên hành lang, cậu ta hơi ngẩng đầu, ánh mắt trong veo lẳng lặng quan sát lão, mà đôi mắt ấy như đã nhìn thấu tất cả mọi việc.

Giả Vọng Xuân né tránh ánh mắt cậu: “Ta đi báo quan.”

“Báo quan?” Tô Sầm cười khẩy, không nói tiếp nữa.

Giả Vọng Xuân không khỏi sững sờ. Phải, lão phải báo quan nào đây? Chưa kể lão không có bằng chứng, kể cả có rồi thì quan phủ cấu kết với Hà Kiêu, chúng sẽ chỉ vạch trần lão cho Hà Kiêu. Lão chán nản buông tay, hỏi: “Cậu muốn gì?”

Tô Sầm cụp mắt nhìn người bên dưới: “Ta có thể đối phó Hà Kiêu giúp ông, mà thứ ta muốn… chắc chắn không phải mạng của ông.”



Giả Vọng Xuân chỉ có thể vào phòng cùng cậu. Lão nói lão muốn gặp Giả Chân, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, không thấy người hoặc thi thể lão sẽ không nói gì hết.

Thật ra không cần Giả Vọng Xuân nói Tô Sầm cũng sẽ tìm, Giả Chân chết cũng chết rồi, mà nếu còn sống chắc chắn Hà Kiêu sẽ không bỏ qua cho gã. Thấy Kỳ Lâm bôn ba cả đêm, cậu bảo hắn về phòng nghỉ rồi nhờ Khúc Linh Nhi đi tìm. Tô Sầm và Giả Vọng Xuân yên lặng ngồi trong phòng, Tô Sầm rũ mắt uống trà, Giả Vọng Xuân thì như chưa hoàn hồn hẳn, chưa bao lâu đã lại thất thần.

Khúc Linh Nhi không phụ sự kỳ vọng, chưa quá trưa y đã xách Giả Chân về. Lúc y tìm thấy Giả Chân, gã còn đang ngủ chổng mông trên giường của hoa khôi Xuân Hương Lâu, hoàn toàn không ngờ lần này kéo quần lên rồi có thể sẽ không còn tiền vào đây nữa.

Khúc Linh Nhi lười giải thích, thẳng tay xách người về phòng Tô Sầm. Giả Vọng Xuân vừa thấy Giả Xuân đã đỏ cả mắt, Tô Sầm dành thời gian cho hai người ôm nhau khóc, đến trưa mới mang đồ ăn quay lại.

Động tĩnh trong nhà lớn như vậy chắc chắn không giấu được Tô Lam, Tô Sầm chỉ có thể nói thật với hắn. Những tưởng rằng với quan hệ của Hà Kiêu và Tô Lam, hắn phải mất một khoảng thời gian mới chấp nhận được, không ngờ Tô Sầm vừa vào phòng, Tô Lam đã xuất hiện trong sân, chỉ nói không cần phải tránh hắn nữa, hắn biết cả rồi.

Đứng giằng co một hồi, Tô Sầm chỉ có thể thỏa hiệp.

Đúng lúc này Kỳ Lâm và Khúc Linh Nhi cũng ăn xong quay lại, mấy người bèn vào trong phòng.

Bữa trưa Giả Chân có ăn được một ít, Giả Vọng Xuân thì chỉ cầm đũa thở dài, đến cuối bữa vẫn chưa được mấy miếng.

Tô Sầm biết không cưỡng ép được bèn khoát tay cho người hầu dọn đi.

Cơm nước xong xuôi mới vào vấn đề chính, Giả Vọng Xuân nhận chén trà Tô Sầm đưa cho, lão lại thở dài thườn thượt, nói: “Ta biết Hà Kiêu từng giết người, chính hắn đã giết…”

“Cô hoa khôi năm xưa, đúng không?” Tô Sầm tiếp lời.

“Cậu… cậu biết à?” Giả Vọng Xuân ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên vẻ nghi hoặc: “Năm đó ta vô tình bắt gặp hai người họ lén lút hẹn hò mới biết có gian tình, sao cậu lại biết được?”

“Ta còn biết hoa khôi kia là đồng hương của Hà Kiêu, năm xưa từng bán nhà ở quê đi để gom tiền lộ phí đi thi cho Hà Kiêu. Có lẽ cô ta thật lòng mến mộ Hà Kiêu nên mới không đến nơi Hà Kiêu ở là Tô Châu, sợ kéo chân gã nên phiêu bạt đến Dương Châu, bị người ta lừa lên thuyền hoa làm hoa khôi. Chẳng qua cô ta cũng không ngờ Hà Kiêu vốn ở Tô Châu lại cứu đại ca ta, được đại ca ta đưa đến Dương Châu, càng không ngờ rằng Hà Kiêu lại giết cô ta chỉ vì có thể ở rể nhà họ Uông.”

“Huynh ấy lại lừa anh.” Giọng Tô Lam rất thấp, hắn mím chặt môi, từng câu từng chữ như nặn ra từ lồ ng ngực: “Huynh ấy nói mình không có gia đình, một lòng mến mộ tiểu thư nhà họ Uông. Lúc ấy huynh ấy còn chưa có tiếng tăm gì, dùng mấy đồng bạc kiếm được từ việc bán tranh chữ để lấy lòng tiểu thư Uông gia, còn có thể đứng đợi ngoài cổng nhà cả đêm, anh cũng tin huynh ấy thật lòng thật dạ, nào ngờ…”

Tô Sầm siết chặt nắm tay, làm các đốt ngón tay trắng bệch.

Cảm nhận được tay mình ấm lên, Tô Lam nhìn xuống, thấy Tô Sầm đang vỗ nhẹ lên tay hắn, khẽ nói: “Đại ca, không trách anh được, là Hà Kiêu ủ mưu quá kĩ, vờ vịt quá giỏi.”

“Vậy là đủ rồi đúng không?” Giả Vọng Xuân tiếp lời: “Ta có thể làm chứng Hà Kiêu giết người, nếu có thể khiến Hà Kiêu cúi đầu nhận tội cũng coi như trả lại công bằng cho hoa khôi kia, và cả nhà họ Giả chúng ta.”

“Dĩ nhiên là không đủ.” Tô Sầm lắc đầu: “Ông chỉ bắt gặp họ gặp nhau, không phải tận mắt thấy Hà Kiêu giết người, huống chi người chết nhiều năm vậy rồi, chứng cứ trên thân thể cũng không còn, sao có thể chứng minh là Hà Kiêu giết người?”

“Hà Kiêu có động cơ mà, chắc chắn hắn ta sợ hoa khôi kia nói ra quan hệ của họ thì hắn không cưới tiểu thư Uông gia được nữa nên mới giết người. Ta còn nghĩ đến được tại sao quan phủ lại không?”

“Động cơ không thể làm chứng cứ, kết tội quan trọng là bằng chứng xác thực.” Tô Sầm nói: “Nếu chỉ dựa vào một cái miệng mà lật đổ được Hà Kiêu thì ta cũng không cần đến đây.”

“Vậy phải làm sao? Chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn hắn tiếp tục ung dung thoát tội sao?” Giả Vọng Xuân siết tay, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt lạnh băng của Tô Sầm, lão không khỏi rùng mình.

Tô Sầm nhìn đến khi Giả Vọng Xuân phải né đi, mới nói: “Đến lúc này rồi ông còn giấu giếm, muốn để lại vào quan tài kể cho Diêm Vương nghe à?”

“Ta không biết.” Giả Vọng Xuân né tránh ánh mắt soi xét của Tô Sầm: “Trước giờ Hà Kiêu làm gì cũng tránh mặt ta, hắn ta làm gì không có chuyện cho ta biết, những chuyện khác ta không biết.”

Tô Sầm cúi đầu uống trà: “Vậy ông có biết cậu nhà chết thế nào không?”

“Cái gì?” Giả Vọng Xuân sửng sốt.

Giả Chân và Tô Lam cùng ngẩng đầu.

Tô Sầm thở dài, cậu cũng không muốn vạch tội Hà Kiêu trước mặt Tô Lam, Hà Kiêu có được ngày hôm nay là nhờ đại ca cậu giúp đỡ, mà với tính cách của đại ca cậu thì chắc chắn hắn sẽ đổ lỗi của Hà Kiêu lên người mình, chỉ thêm phiền muộn.

Nhưng đến lúc này rồi lão già này còn không chịu nói hết, cậu đành phải ra đòn sát thủ. Tô Sầm ra hiệu cho Kỳ Lâm, không lâu sau Kỳ Lâm xách một người từ bên ngoài vào, người nọ run rẩy quỳ dưới đất.

Giả Vọng Xuân kinh ngạc: “Là ngươi?”

Người này vốn là đầy tớ nhà lão, hai năm trước bảo cha già ở nhà qua đời, nhận hết tiền công rồi về quê, không biết sao giờ lại xuất hiện ở đây.

Tô Sầm hất cằm với người nọ: “Ngươi tự nói hay để lên công đường rồi nói?”

Người quỳ bên dưới nơm nớp nhìn Tô Sầm, sau đó lắp bắp đáp: “Tôi… tôi là đồng hương của Hà Kiêu, hai năm trước hắn tìm đến tôi, bảo tôi… cho một thứ vào thuốc của đại thiếu gia. Tôi… tôi… tôi cũng bị ép thôi, nếu tôi không làm hắn sẽ nói chuyện tôi mua bán trục lợi trong bếp ra, hắn… hắn còn bảo xong việc sẽ cho tiền để tôi về quê, vả lại loại độc này không tra ra được, sẽ không liên lụy đến tôi.”

“Ngươi… nhà ngươi!” Giả Vọng Xuân tức nghẹn cổ, lão không thở kịp lại bắt đầu ho sù sụ.

Giả Chân vội vuốt lưng cho lão, mãi lâu sau Giả Vọng Xuân mới xuôi được.

Tô Sầm nhận bình thuốc từ tay Khúc Linh Nhi, hỏi người kia: “Có phải loại thuốc này không?”

Người nọ quan sát vài lần, gật đầu.

Tô Sầm nói với Giả Vọng Xuân: “Loại độc này tên Thiên Nhật Túy, là một loại độc chế theo bí phương, không mua được bên ngoài. Người trúng độc sẽ chỉ như say rượu, có thăm khám kiểu gì cũng không dò ra được.”

“Tên súc sinh Hà Kiêu này!” Giả Vọng Xuân đập bàn, nước trà trong chén lập tức hắt ra, lão khóc than: “Tại sao hắn muốn hại Hiên nhi của ta, Hiên nhi của ta có thù oán gì với hắn mà hắn lại muốn đẩy Hiên nhi vào chỗ chết!”

Tô Sầm rũ mắt nhìn lão, hỏi: “Chuyện Hà Kiêu với hoa khôi kia ông có nói cho ai nữa không?”

Giả Vọng Xuân ngừng khóc: “Ý cậu là…”

“Ông kể chuyện cho Giả Hiên nghe đúng không? Lúc đó Hà Kiêu đã cưới con gái nhà họ Uông rồi, đang muốn bắt tay với nhà họ Giả cùng dẹp muối lậu, có lẽ khi ấy Giả Hiên đã phản đối đúng không? Ta đoán rằng Hà Kiêu đã lén đến tìm Giả Hiên, nhưng một công tử thế gia như Giả Hiên tất nhiên là coi thường người như Hà Kiêu, khinh thường không muốn hợp tác với hắn. Trong quá trình thương lượng hai bên khắc khẩu, Giả Hiên buột miệng nói ra chuyện này. Tuy không có bằng chứng xác thực nhưng chuyện này lại liên quan đến địa vị của Hà Kiêu ở nhà họ Uông, Hà Kiêu không biết ông mới là người nhìn thấy rồi kể cho Giả Hiên nên mới giết Giả Hiên diệt khẩu, tiện đà giải quyết hai mối họa lớn.”

“…” Giả Vọng Xuân nhếch miệng, lại nói không nên lời.

Không ngờ rằng, cuối cùng lại là lão hại chết con mình.

Mãi lâu sau Giả Vọng Xuân mới hòa hoãn lại, giọng lão khàn đặc: “Nếu cậu đã điều tra cả rồi còn muốn ta giúp gì nữa? Như vậy là đủ khiến Hà Kiêu vào ngục rồi chứ?”

Tô Sầm khẽ gật đầu: “Thứ ta muốn không phải Hà Kiêu, là lệnh Xác Diêm.”

“Cậu…” Giả Vọng Xuân ngẩng đầu, nhưng đôi mắt lão đã lập tức xám xịt, nhanh chóng tối đi.

Tô Sầm nói tiếp: “Nếu như chuyện kết thúc tại đây thì chỉ có mình Hà Kiêu bị trị tội, thương buôn muối quan vẫn hoành hành như trước, quan phủ vẫn bao che, dân chúng vẫn không có muối ăn. Ta bắt được một Hà Kiêu thì vẫn còn hàng ngàn hàng vạn Hà Kiêu khác nữa, không giải quyết được gốc rễ vấn đề.”

“Không phải ông vẫn muốn tiếp tục buôn muối quan sau khi Hà Kiêu bị bắt đấy chứ? Ông nghĩ dù sao lệnh Xác Diêm vẫn còn trong tay ông, ông cứ nhận muối từ triều đình rồi tiếp tục bán là được đúng không? Ta nói thật với ông, ta chắc chắn phải phế bỏ lệnh Xác Diêm, bây giờ ta chỉ cần một cái cớ, nếu ông giúp được ta có thể cầu xin giúp cậu, cũng có thể không truy cứu việc dùng muối lậu giả mạo muối quan lúc trước. Nhà họ Gia đã không còn nữa rồi, ông nghĩ đến Giả Chân mà xem, ông muốn kéo hắn theo ông càng đi càng tệ sao?”

Giả Vọng Xuân cúi đầu: “Ta…”

“Nghe huynh ấy đi cha.” Giả Chân nói.

Giả Vọng Xuân ngẩng phắt đầu nhìn Giả Chân vẫn luôn im lặng bên cạnh, thở dài bảo: “Mi thì biết cái gì?”

“Là con sống chẳng nên thân khiến cha phiền lòng.” Giả Chân quỳ xuống bên cạnh Giả Vọng Xuân, nhìn thẳng vào lão: “Con biết cha muốn để lại chút gia nghiệp cho con, nhưng gia nghiệp này đã hại chết đại ca, hại chết cả nhà họ Giả rồi, con vô dụng, dù cha có để lại e là cũng hỏng hết trong tay con. Bây giờ con chỉ muốn lấy lại công bằng cho đại ca, sau này cha con ta đến một nơi yên tĩnh, con hầu hạ đi hết tuổi già, chúng ta đừng bận tâm đ ến những chuyện này nữa, được không?”

Giả Vọng Xuân mím môi, hồi lâu sau mới thở dài thò tay vào ngực lấy một cuốn sổ ra, run rẩy đưa cho Tô Sầm: “Ta làm buôn bán cả đời, học được cách ghi sổ. Ban đầu hợp tác với Hà Kiêu ta vẫn luôn để bụng, đây là sổ sách ghi lại các khoản ta và Hà Kiêu hối lộ Tiết Trực, không thiếu khoản nào cả. Tiền đều rút ra từ cửa hiệu, cậu đối chiếu với sổ sách trong tiệm là biết. Cuốn sổ này ta luôn mang theo người, Hà Kiêu không biết.” Sau đó lão lại thở dài: “Thế này đã đủ chưa? Những thứ khác đều mất hết cùng nhà họ Giả rồi, ta chỉ còn cuốn sổ này thôi.”

Có bằng chứng Hà Kiêu cấu kết quan phủ là có thể mượn cớ điều tra cả quan trường Dương Châu và thương buôn muối, nhà họ Giả đã đổ, tóm thêm nhà họ Uông ra giết gà dọa khỉ nữa thì các thương buôn khác ắt tự nhận ra triều đình muốn phế bỏ lệnh Xác Diêm. Hai cột trụ đã đổ, những kẻ còn lại cũng không làm nên chuyện gì.

Tô Sầm trịnh trọng nhận bằng hai tay: “Đa tạ.”

Sau đó Tô Sầm đưa cuốn sổ cho Kỳ Lâm: “Nhờ Kỳ thị vệ chịu khó, nhất định phải đưa cuốn sổ này và ông Giả đến chỗ Vương gia.”

Kỳ Lâm cất cuốn sổ vào ngực, hỏi: “Ngài không đi cùng sao?”

Tô Sầm lắc đầu: “Nhiều người đi dễ bứt dây động rừng, Hà Kiêu có tai mắt bên cạnh ta, ta ở lại cũng có thể che mắt hắn. Nhưng huynh phải cẩn thận, sau hôm nay Hà Kiêu không tìm được thi thể ông Giả sẽ biết ngay, các huynh phải cẩn thận hắn bố trí sát thủ của Ám Môn ven đường.”

Kỳ Lâm nhíu mày: “Còn ngài thì sao?”

“Có tôi ở đây.” Tô Lam đứng dậy: “Chỉ cần còn ở thành Dương Châu, không ai có thể mang người ra khỏi Tô phủ.”

Kỳ Lâm do dự một chốc, cuối cùng vẫn gật đầu, bảo Khúc Linh Nhi: “Ngươi ở lại bảo vệ Tô đại nhân.”

Khúc Linh Nhi gật đầu. Tô Sầm bèn nói: “Đợi đêm xuống các huynh đi ngay đi, sang đến mai e là không thể ra khỏi thành Dương Châu nữa.”