Xe ngựa xóc nảy chạy về phía Tây, hai tay Tô Sầm bị trói sau lưng, mắt bị kịt kín, sở dĩ cậu biết là hướng Tây vì có người vén màn vào trong, nắng chiều hắt thẳng ngay mặt cậu.
Chắc là trời sắp tối, màn xe vừa buông trước mắt cậu đã lại tối mù, tính theo tốc độ của xe ngựa bình thường, hẳn là bây giờ họ đã ra khỏi thành Trường An chừng trăm dặm.
Tô Sầm cựa quậy đôi tay ê ẩm sau lưng, thầm mắng Phong Nhất Minh chắc chắn là cố ý, thắt nút chặt không sao cựa được, hiển nhiên là báo thù chuyện cậu trói y đến hôm nọ.
Có người lại gần chắn nốt chút ánh sáng cuối cùng trước mặt cậu, sau đó không có động tĩnh gì nữa, cậu chỉ cảm nhận được có ánh mắt đăm đăm nhìn cậu, như muốn khiến mặt cậu nở hoa.
Hồi lâu sau, có thứ gì đó nhẹ nhàng sượt qua má Tô Sầm.
Tô Sầm ghét bỏ nghiêng đầu tránh: “Phong Nhất Minh, làm vậy có vui không?”
Người phía trước cười hai tiếng, sau đó lùi lại ngồi sang bên cạnh, vui vẻ nói: “Vui chứ, không phải ban đầu Tô đại nhân cũng chơi vui lắm sao?”
Tô Sầm: “…”
Đúng là sông có khúc người có lúc, đã nợ thì ắt phải trả.
Lại một người nữa vào trong xe, ngồi xuống đối diện Phong Nhất Minh, hỏi: “Ngươi vào đây làm gì?”
Là Hà Kiêu.
Phong Nhất Minh nghe câu hỏi của Hà Kiêu thì bật cười: “Ta sợ Tô đại nhân ngồi không chán quá nên vào ngồi cùng thôi.”
Tô Sầm: Không chán chút nào hết, cảm ơn.
Hà Kiêu hằm hè nói: “Kẻ này rất giỏi ba hoa chích chòe, ngươi đừng mắc bẫy của hắn. Lúc ở thành Trường An hắn chống đối Ám Môn nhiều lần, chuyện Tử Môn lúc trước cũng chẳng thiếu phần hắn đâu. Đây là người Lục lão gia chỉ đích danh muốn bắt, đừng có ý đồ giở trò gì.”
Lục lão gia?
“Người là ta bắt về.” Phong Nhất Minh ngả ngớn nói: “Ngươi đừng quên, nếu người đến không phải ta mà là đám Tiết Trực thì giờ ngươi đang ngồi trong lao rồi.”
Hà Kiêu “hừ” một tiếng, không nói nữa.
Phong Nhất Minh mặc kệ Hà Kiêu, tiếp tục nói với Tô Sầm: “Vậy phải cảm ơn Tô đại nhân tin tưởng, có chuyện gì là nghĩ ngay đến ta, thật sự rất vinh hạnh.”
Tô Sầm thầm nghĩ lúc đó cậu đúng là cậu cuống quá làm bừa, chỉ đơn thuần nghĩ rằng Phong Nhất Minh là người đáng tin mà không nhận ra vào lúc đó, người muốn lấy mạng Hà Kiêu nhất phải là đám Tiết Trực.
Tô Sầm hơi nâng cằm, tuy không nhìn thấy gì nhưng mắt vẫn hướng về phía Phong Nhất Minh, không chịu khuất phục, hỏi: “Vậy Vương gia có biết ngươi là người của Ám Môn không?”
Phong Nhất Minh sửng sốt, không trả lời thẳng mà hỏi lại: “Ngươi nghĩ sao?”
Tô Sầm hỏi tiếp: “Ngươi gia nhập Ám Môn lúc nào?”
Lần này Phong Nhất Minh không đánh đố nữa mà đáp luôn: “Sớm hơn ngươi nghĩ.”
Vậy là lúc còn ở thành Trường An sao? Thậm chí… là sớm hơn nữa?
Tô Sầm nhếch môi: “Chẳng trách ta vừa mới đến Dương Châu ngươi đã hao hết tâm tư muốn ta chú ý đến Hà Kiêu, nói hết thân phận hoàn cảnh của Hà Kiêu cho ta, ngươi muốn mượn Hà Kiêu để di dời sự chú ý của ta, sợ ta điều tra ngươi đúng không?”
Mặt Hà Kiêu xanh mét.
Phong Nhất Minh vội cười với gã, nói “Huynh nói đúng thật, người này chỉ giỏi ba hoa ăn không nói có, Lan Phủ huynh đừng nghe hắn nói bừa…”
Tô Sầm như lợn chết không sợ nước sôi, nói tiếp: “Vậy Ám Môn có biết ngươi với Vương gia ưm…”
Phong Nhất Minh vội nhét miếng giẻ vào miệng cậu, sau đó kéo Hà Kiêu ra khỏi chốn thị phi.
Còn ở đây nữa e là Tô Sầm chưa làm sao y với Hà Kiêu đã đánh nhau trước rồi.
…
Đến khi trời tối hẳn xe ngựa mới dừng lại, tiếng người dần vang lên ngoài xe ngựa, không lâu sau mùi thức ăn cũng bay vào.
Tuy thâm tâm không muốn khuất phục nhưng cái bụng của Tô Sầm lại đầu hàng trước cả. Cả ngày nay cậu mới chỉ được bát cháo loãng lúc sáng, đến giờ đã tiêu hết lâu rồi. Cậu đang nghĩ hẳn đám người này không vô lương tâm đ ến mức tra tấn tù nhân đâu thì thấy có người vén rèm xe lên.
Người nọ rút miếng vải trong miệng cậu, song bàn tay vẫn du di trên đó không chịu rời.
Tô Sầm cáu kỉnh: “Phong Nhất Minh, có thôi được chưa…”
Bàn tay trên môi cậu ấn xuống ngăn lời nói còn dang dở của cậu, sau đó là tiếng đồ sứ vỡ toang.
Tô Sầm chưa kịp phản ứng lại đã thấy có thứ gì đó được nhét vào tay mình, cạnh viền sắc bén, hẳn là mảnh bát vỡ vừa rồi.
Người bên ngoài vội vàng chạy lại, lớn tiếng hỏi có chuyện gì?
Phong Nhất Mình cười xòa: “Không có gì, thân thể Tô đại nhân cao quý, coi thường cơm canh đạm bạc của chúng ta.” Sau đó ra hiệu cho người kia dọn đồ dưới đất: “Thu dọn đi.”
Người kia khạc một bãi nước bọt, vừa dọn vừa mắng: “Thân thể thiếu gia mà mệnh bần hèn, ăn bữa này rồi chắc gì đã có bữa sau nữa mà còn kén chọn.”
Tô Sầm khóc không ra nước mắt, thật ra thiếu gia cậu không cao quý vậy đâu, ăn tạm một bữa cũng được mà…
May sao đến khi đi người kia vẫn không phát hiện thiếu một mảnh bát, Tô Sầm nắm mảnh vỡ trong tay, chắc chắn xung quanh không còn ai nữa mới lấy ra.
…
Trăng treo giữa trời, sáng lóa làm người ta hốt hoảng. Hồ Tứ kéo quần ra khỏi rừng cây, khó chịu lết đến bên xe ngựa.
Giờ đã vào đông, sương đêm giáng xuống làm gã lạnh run cả người, không xa phía trước có mấy người đang quây quanh đống lửa gác đêm, vậy mà mình gã phải ngồi canh vị thiếu gia trong xe này, chẳng được hưởng tí lửa nào.
Hồ Tứ vừa định tựa vào xe chợp mắt bỗng nghe loáng thoáng tiếng lộc cộc vang lên trong xe. Âm thanh không lớn, phải tựa vào xe mới nghe thấy được, mà ngoài chiếc xe này ra thì gã chẳng tựa vào đâu được nữa.
Hồ Tứ khẽ chửi một tiếng, âm thanh kia dừng lại, nhưng gã vừa trở mình thì tiếng gõ kia lại vang lên.
Tiếng gõ lúc nhanh lúc chậm như đưa đẩy quyến rũ, vậy mà cũng khiến Hồ Tứ nổi hứng cho được. Gã nghĩ lại, người đang bị trói trên xe là thiếu gia nhà giàu, khuôn mặt mềm mịn vượt xa bà vợ ở nhà, giờ người này bị trói tay bịt miệng trên xe, đêm khuya gió lớn lại chẳng ai nhìn thấy, rảnh thì cũng rảnh, chẳng thà vận động cho ấm người.
Hồ Tứ cười dê chà tay, gã xắn tay áo lộn lên xe, vừa vén màn lên chưa kịp thấy tình hình bên trong đã có thứ gì đó lạnh băng kề lên cổ gã, một đôi mắt đượm ý cười nhìn gã giữa bóng tối, nói: “C ởi đồ.”
Không lâu sau một người bước xuống xe, khom lưng đi vào trong rừng.
Mấy người ngồi quanh đống lửa cười bảo: “Hồ Tứ lại đi đâu đấy?”
Hồ Tứ ồm ồm đáp: “Đi đái.”
Mấy người lập tức cười ầm lên, nói: “Hồ Tứ này không ổn rồi, không phải vừa mới đi rồi sao? Bảo sao mụ vợ ở nhà cứ tót sang hiệu rèn bên cạnh…”
Hồ Tứ không đáp lại mà cắm mặt vào rừng, để mặc mấy người kia cười nghiêng ngả.
Lát sau một người bỗng nói: “Chúng bây có thấy hình như Hồ Tứ gầy đi không?”
Mấy người kia khựng lại, một người khác nói nhỏ: “Hình như lùn đi nữa.”
Cả đám người đần mặt nhìn nhau, sau đó cuống cuồng đứng lên kiểm tra xe ngựa.
Vừa vén rèm lên đã trông thấy Hồ Tứ khóc ướt mặt bị trói gô trong xe, còn bị lột [email protected] sẽ.
…
Tô Sầm ghét cay ghét đắng ánh trăng vằng vặc này.
“Nâng chén mời trăng sáng” với “Ngẩng đầu nhìn trăng tỏ” cái gì chứ, chắc chắn là chưa bị đuổi giết dưới ánh trăng bao giờ mới viết vậy. Người còn chưa đi mà bóng đã chạy trước, có động tĩnh gì cũng không có chỗ giấu mình.
Tô Sầm nấp sau một khóm cây thở hổn hển, cậu nhìn đám người đang nháo nhào dưới ánh lửa đằng xa, âm thầm tính toán. Đi một ngày đường hẳn bây giờ đã vào địa phận Trừ Châu, đám người này không dám đi quan đạo, chắc sẽ đi vòng qua thành Trừ Châu. Phía Tây Nam Trừ Châu có núi Lang Gia, có lẽ họ đang đi theo đường mòn phía Bắc thành Trừ Châu, nếu cậu đi xuôi về phía nam thì có thể đến thành Trừ Châu.
Nhưng trước hết phải nghĩ cách thoát khỏi đám người này đã.
Nếu cậu có bản lĩnh bay nhảy như Khúc Linh Nhi thì trèo lên cây cũng được, nghĩ lại hẳn là Khúc Linh Nhi cũng trúng kế điệu hổ ly sơn của Ám Môn, lúc này cũng chưa chắc đã thoát thân được.
Chỉ có thể trông cậy vào mình thôi.
Tô Sầm cẩn thận khom người lùi lại, nào ngờ lại bị một tảng đá chặn ngang trật cả chân, ngã ngửa ra đất.
Đám người đằng xa nghe tiếng lập tức chạy về phía này.
Tô Sầm còn chẳng kịp kiểm tra vết thương đã lê cái chân cứng ngắc chạy tiếp. Suốt dọc đường mọc đầy bụi gai, chẳng mấy mà quần áo trên người rách tươm, thậm chí còn có chỗ rách da.
Thấy đám người phía sau đuổi tới gần, tim Tô Sầm càng lúc càng lạnh, bỗng dưng cậu nghe thấy có tiếng ngựa chạy tới cách đó không xa, cắn răng chạy thêm vài bước quả nhiên thấy được ánh lửa bập bùng.
Không kịp nghĩ nhiều, Tô Sầm vội vàng vừa lăn vừa bò lao ra khỏi rừng, suýt nữa bị con ngựa đang phi tới đụng phải.
Tiếng ngựa hí dài xé toạc màn đêm.
Mà Hà Kiêu cũng dẫn người chạy ra khỏi rừng, gã chỉ huy: “Bắt người lại.”
Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên.
Tô Sầm không kịp nhìn người trên ngựa là ai, chỉ vội vàng loạng choạng lùi bước, song chưa lùi được mấy bước đã đụng vào thứ gì đó.
Chưa kịp quay đầu lại, mùi đàn hương lành lạnh đã thoảng qua.
Ngay sau đó hai mắt cậu ướt sũng.
Bóng người dưới ánh trăng nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, áo choàng tung bay, hắn giơ tay phải, giọng nói nồng đượm như rượu tan ra trong bóng đêm. “Giữ lại chủ phạm, còn đâu giết tất.”