Tô Sầm đứng sững tại chỗ nhìn đám Hà Kiêu đang hung hăng lao đến biến thành tháo chạy khắp nơi, ánh lửa nhốn nháo, máu tươi văng lên, tiếng gào thét rạch qua bầu trời.
Rõ ràng gần ngay trước mắt mà cứ ngỡ tất cả chỉ là một giấc mộng, hoang đường đến đáng sợ.
Cậu đăm đăm nhìn hai cái bóng chồng lên nhau phía trước, chỉ sợ chớp mắt một cái thôi nó sẽ tan biến. Tô Sầm không dám quay đầu, không sao tưởng tượng nổi sao người đang xa tít chân trời lại xuất hiện ở đây.
Đến khi người phía sau choàng áo cho cậu, kéo cậu lại ôm vào lòng cậu mới hoàn hồn.
Bấy giờ cậu mới nhận ra mình run rẩy đến mức nào.
Lý Thích ghìm người vào lòng hồi lâu mới gọi được chút sức sống của người nọ về, hắn hôn lên Thái Dương Tô Sầm: “Được rồi, không sao, có ta ở đây.”
Tô Sầm run rẩy mãi mới thốt được một câu hoàn chỉnh: “Em… em còn tưởng… em sắp chết rồi.”
Không khí quanh người Lý Thích lạnh băng: “Ai dám?”
Ai dám đụng vào người của hắn, hắn sẽ khiến kẻ đó chết không chỗ chôn.
Hắn nghe Tô Sầm nói tiếp: “Em sợ… sợ em chết ở đây…”
Chết ở đây rồi, không được gặp ngài nữa.
Cậu rất ít khi bộc lộ khía cạnh mềm yếu của mình trước mặt người khác, nhất là với người này, cậu thà nghênh cổ ra vẻ khoe tài cũng quyết không thu mình yếu thế. Nhưng vừa thoát chết trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, cậu vẫn chưa kịp hoàn hồn, đôi mắt vẫn còn mờ mịt, lời thốt ra không kịp suy nghĩ mà nghĩ tới đâu nói tới đó.
Kết quả đầu óc cậu rối tung, vừa nói mình sợ chết xong lại nói có hắn ở đây, chết cũng không hối tiếc.
Lý Thích nhẹ nhàng vuốt v e mặt Tô Sầm, người này lúc nào cũng như con nhím nhỏ, giờ mềm mại đi rồi lại đâm cho tim hắn đau nhói.
Chỉ muốn hòa từng tấc cơ thể của người nọ vào trong máu thịt.
Ngột Xích Cáp báo cáo đã xử lý xong phản tặc, kẻ chủ mưu Hà Kiêu đã bị bắt, xét đến vết thương của Tô công tử, có thể vào trại của đám Hà Kiêu ở phía trước để nghỉ tạm một đêm.
Suốt dọc đường tới họ đều cưỡi thiên lí câu, không có lấy một nơi hạ trại thực thụ.
Lý Thích gật đầu, quấn chặt người lại rồi bế lên, đi về phía trước.
…
Quay lại đây lần nữa, Tô Sầm chỉ thấy cảnh còn người mất, uống hết bát canh nóng cậu mới thấy mình được sống lại.
Vết thương trên người cũng thức tỉnh theo.
Lúc này cậu mới thấy dưới cẳng chân có vết đá rạch, trông cũng không nông, đầu gối cũng tróc mất một mảng da, máu thịt xen lẫn vô cùng đáng sợ, lúc ấy cậu đứng dậy chạy được đều là nhờ bản năng muốn sống.
Người của Lý Thích lục tung lều của Hà Kiêu mới tìm được hòm thuốc, bèn rửa sạch vết thương cho cậu bằng rượu rồi bôi thuốc. Tô Sầm đau toát mồ hôi, sắc mặt của Lý Thích cũng u ám đáng sợ, làm đại phu đang bôi thuốc cho cậu run cả tay, khiến Tô Sầm cảm giác có phải chân của cậu bỏ luôn rồi không?
Để phân tán sự chú ý, Tô Sầm hỏi tại sao Lý Thích lại tìm được đến đây?
Từ Trường An đến Dương Châu không nhất thiết phải đi qua Trừ Châu, huống chi đây không phải quan đạo, đáng lý ra Lý Thích có đi kiểu gì cũng không tới đây được.
Lý Thích nói họ gặp Kỳ Lâm trên đường, đến Dương Châu rồi mới biết Hà Kiêu đã bỏ trốn, cậu cũng mất tăm mất tích. Còn sở dĩ đuổi theo được là vì có người đánh dấu cho dọc đường.
“Đánh dấu?” Tô Sầm vừa định hỏi, người gác bên ngoài đã báo Phong Nhất Minh cầu kiến.
Lý Thích nhìn Tô Sầm, sau đó gật đầu cho vào.
Phong Nhất Minh bước vào lều, vẻ kiêu ngạo trong mắt đã không còn nữa mà Tô Sầm thấy được nơi đó nhiều thêm vài phần quyến luyến.
Sắc mặt Lý Thích vẫn không thay đổi, không nhìn ra có gì dao động.
Hành lễ xong Phong Nhất Minh ngồi bên dưới Lý Thích, xuất phát từ tình mà dừng lại ở lễ, không có gì để chỉ trích.
Tô Sầm nhíu mày, hỏi thẳng: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Phong Nhất Minh khẽ cười: “Ta bảo rồi, ta là người của Ám Môn… nhưng cũng là người của Vương gia.”
Tô Sầm nhìn sang Lý Thích.
Lý Thích nói: “Trước y đúng là người Ám Môn gài bên cạnh ta, nhưng sau này nghe ta sai phái.”
Phong Nhất Minh cười, bảo: “Ban đầu ta cũng bị dày xéo gần chết đấy biết không?”
Tô Sầm không khỏi trợn mắt, dày xéo kiểu gì, trên giường à?
Phong Nhất Minh nói tiếp: “Lần này cũng là ta nghe nói Lục lão gia có hứng với ngươi, đúng lúc ngươi ngáng chân Hà Kiêu ở thành Dương Châu nên gã muốn bắt ngươi về cho Lục lão gia. Ta bắt cóc ngươi là muốn có được sự tin tưởng của Hà Kiêu, đi theo gã tìm đến nơi Ám Môn ẩn náu.”
Tô Sầm hỏi: “Lục lão gia là ai?”
Phong Nhất Minh đáp: “Nghe nói là Môn chủ của Cảnh Môn, phụ trách kinh doanh mưu tính, có thể coi là sư gia của Ám Môn. Nhưng không một ai từng thấy mặt mũi Lục lão gia này, cũng không biết lão ở đâu, nếu có thể tiếp cận gã cũng tức là không còn xa Ám Môn nữa rồi.”
Tô Sầm nhăn mày: “Tại sao lão có hứng với ta?”
Phong Nhất Minh cười: “Chắc là tại ngươi phá hỏng chuyện tốt của họ ở kinh thành nên muốn bắt ngươi về rút gân lột da để cảnh cáo đấy.”
Tô Sầm tái mặt, Lý Thích nhíu mày ho khan, Phong Nhất Minh lập tức dừng lại.
Tô Sầm lạnh lùng hỏi: “Thế nên ngươi lấy ta làm mồi câu cá lớn?”
Phong Nhất Minh nhìn Lý Thích, thận trọng nói: “Tôi đã xin ý kiến rồi.”
Lý Thích nhìn lên, vẻ nguy hiểm chớp lóe trong mắt, hắn trầm giọng hỏi: “Ta cho phép chưa?”
Nghe thấy vụn băng xen lẫn trong lời nói, Phong Nhất Minh biết người này tức giận thật rồi. Y tức thì không dám biện hộ nữa, nhỏ giọng nói: “Không phải tôi đã thả hắn giữa đường rồi sao?”
Tô Sầm tức đến bật cười: “Ngươi không thả ta còn sống thêm được mấy ngày đấy.”
Phong Nhất Minh cảm giác mình còn ở đây nữa e là sẽ bị hai người trước mắt róc thịt, y thầm nghĩ tránh voi chẳng xấu mặt nào rồi tìm một cái cớ chuồn trước.
Đợi người đi rồi Tô Sầm mới nhớ ra, hỏi Lý Thích có gặp đại ca cậu và Khúc Linh Nhi ở Dương Châu không?
Lý Thích lắc đầu.
Tô Sầm không khỏi nhíu mày, đại ca thì cậu không lo, Hà Kiêu đã nằm trong tay họ, với tình cảm của đại ca và Hà Kiêu thì gã sẽ không làm gì hắn hết.
Nhưng còn Khúc Linh Nhi…
Lý Thích như nhìn thấu tâm tư của của cậu, an ủi: “Kỳ Lâm đi tìm rồi.”
Tô Sầm gật đầu, vừa định nói gì tiếp đã bị người kia kéo sang nằm ngang trong lòng, đôi mắt bao la như bầu trời nhìn cậu, nói: “Đừng nghĩ nữa, ngủ một lúc đi.”
Đây là gì nhỉ? Say trong lòng đế vương? Tuy cậu chẳng uống rượu mà hai má vẫn nóng rực lên trước ánh mắt kia, cả cơ thể cũng nóng lên theo. Cậu không dám cử động, dè dặt hỏi dò: “Phải ngủ thế này à?”
Lý Thích không có ý thả cậu, tầm mắt của hắn vẫn bất di bất dịch, ngang ngược nói: “Đúng thế này, ngủ đi.”
…
Khi Khúc Linh Nhi tỉnh lại đầu y đau như búa bổ, mình mẩy nhức nhối, bỗng chốc không biết mình đang ở chỗ nào.
Y chỉ nhớ sáng sớm nay y đến từ biệt Tiểu Hồng, còn cố ý không uống ngụm trà nào Tiểu Hồng đưa mình. Không ngờ lần này nàng ta thông minh hơn rồi, không hạ độc vào trà nữa mà cho vào trong mứt hoa quả y hay ăn, trước khi đi y tiện tay nhón hai miếng, chưa kịp xuống thuyền đã bất tỉnh nhân sự.
Xung quanh lắc lư, hẳn y vẫn còn ở trên thuyền, nhưng đây không phải con thuyền lớn chỗ Tiểu Hồng mà là loại thuyền ô bồng chỉ chứa được hai, ba người.
Thử vận hành nội lực, huyệt đạo khắp mình đều đau như bị chậm kim. Khúc Linh Nhi chẹp miệng, định thử lần nữa thì nghe thấy tiếng nói vang lên từ bóng tối: “Không cần thử nữa, sợ cậu chạy nên bịt kín huyệt đạo của cậu rồi.”
Khúc Linh Nhi nhìn ra đầu thuyền, nơi đó có một người đang ngồi ngược sáng, bóng dáng thanh tú mà lạnh lẽo vô cùng, hắn mặc đồ đen, hai vòng đao cong như trăng tròn sáng chói cả mắt.
Khúc Linh Nhi sửng sốt: “Hàn Thư?”
Người nọ quay đầu lại, tuy độ tuổi chỉ trạc Khúc Linh Nhi song ánh mắt lại rét buốt vô cùng, hắn nhướng mày: “Khó cho cậu vẫn còn nhớ tôi.”
Khúc Linh Nhi biết người này vẫn chưa nguôi giận, y nhọc nhằn bò dậy dỗ dành: “Tình hình lúc đó Tiểu Hồng cũng nói với huynh rồi đúng không? Tôi cũng hết cách thật rồi mới vậy, lúc đó tôi còn không biết mình có sống được hay không, việc gì phải để mọi người uổng công lo lắng.”
Hàn Thư hậm hực: “Nói cho cùng vẫn là không tin bọn tôi.”
Khúc Linh Nhi ra khỏi buồng, lúc này y mới phát hiện thuyền không di chuyển mà đang đỗ cạnh một bến đò xập xệ, nhưng xem chừng đây cũng không phải ở Dương Châu nữa.
Khúc Linh Nhi ngồi sát vào hắn, nói nhỏ: “Không phải tôi không tin các huynh, chẳng qua không muốn gây rắc rối cho các huynh thôi.”
“Cậu mất tăm mất tích để chúng tôi lo hão thì không rắc rối sao?” Lúc này Hàn Thư mới có vẻ nguôi ngoai, hắn chỉ vào bến đò nói: “Tiểu Hồng đi mua đồ rồi, đợi chị ấy về chúng ta sẽ đi.”
Khúc Linh Nhi hỏi: “Đi đâu?”
Hàn Thư nói: “Đương nhiên là về Ám Môn.”
Khúc Linh Nhi méo miệng: “Huynh thấy tôi sống lâu quá rồi đúng không? Vội vàng đưa tôi đi gặp Diêm Vương vậy sao?”
Hàn Thư vỗ vai Khúc Linh Nhi: “Cậu yên tâm, cha tôi bảo rồi, cậu về chắc chắn ông ấy sẽ bảo vệ cậu, không lấy mạng cậu đâu, cũng chỉ chặt tay chặt chân gì đó thôi, nhưng sau này có tôi với Tiểu Hồng chăm sóc rồi, cậu cứ việc nằm trên giường là được.”
Hàn Thư cười nói: “Cha ta thương cậu nhất, sao nỡ chặt tay chặt chân cậu chứ, cùng lắm chỉ cắt đứt gân cốt cho cậu không chạy được nữa thôi.”
Khúc Linh Nhi: “…”
Không khác gì nhau hết biết không?
Khúc Linh Nhi dè dặt hỏi: “Thương lượng chút được không?”
Hàn Thư lườm y: “Thương lượng gì?”
“Có thể…” Khúc Linh Nhi cẩn thận tìm từ: “Không về được không…”
Hàn Thư lập tức cắt ngang: “Không về Ám Môn cậu còn đi đâu được nữa? Tiếp tục chạy trốn bị truy sát sao? Cha tôi đã nói rồi, nếu cậu còn sống chắc chắn sẽ không để cậu chết lần nữa, cậu lớn lên ở Ám Môn từ nhỏ, bây giờ một mình ở ngoài không nơi nương tựa, làm sao chúng tôi yên tâm được?”
Khúc Linh Nhi ấp úng: “Cũng không phải… một mình…”
Hàn Thư nhíu mày, nhưng chưa kịp hỏi thêm đã thấy một bóng người chạy lại từ trong sương.
Là Tiểu Hồng, Hàn Thư đứng dậy vẫy tay, song hắn lập tức nhận ra sự bất thường.
Tiểu Hồng đi rất vội, thường xuyên quay đầu, rõ ràng là đã đụng phải thứ gì đó.
Tia sáng lạnh băng lóe lên trong sương mù, Tiểu Hồng vội lùi bước né tránh, nhưng ngay sau đó đã có một bóng đen sáp lại, cuốn theo sương trắng, ánh kiếm vọt khỏi màn sương.
Hàn Thư tức thì vung loan đao trên tay, đỡ chiêu giúp Tiểu Hồng. Hắn bật người nhảy khỏi thuyền, sau đó bắt lấy thanh đao đang bay về đánh với bóng đen trong sương.
Khúc Linh Nhi sửng sốt, thân hình đó y quen thuộc vô cùng.
Là Kỳ Lâm.
“Kỳ ca ca!” Khúc Linh Nhi đứng trên thuyền vẫy tay, nhưng Kỳ Lâm đang chiến đấu với Hàn Thư không chú ý đến y. Thuyền còn cách bờ một khoảng, Khúc Linh Nhi muốn phi thân lên nhưng huyệt đạo khắp mình đã bị Hàn Thư bít kín, chỉ có thể ra sức kéo dây thừng vào bờ, sau đó trèo lên.
Hai thanh đao của Hàn Thư xoay chuyển liên hồi, giỏi nhất là cận chiến, lưỡi đao mỏng như cánh ve, chỉ cần lại gần là có thể lột da tróc thịt người khác.
Nhưng đối thủ của hắn lại là Kỳ Lâm.
Đao của Hàn Thư ăn thua ở kỹ xảo, lột da tróc thịt trong gang tấc, nhưng Kỳ Lâm dùng đao chỉ đơn giản là hóc hiểm hung ác, nhắm thẳng vào mạng sống.
“Hàn Thư, cẩn thận!” Thấy Kỳ Lâm chuyển kiếm sang tay trái, Khúc Linh Nhi không kịp suy nghĩ đã thốt lên.
Đường kiếm của Kỳ Lâm áp sát cổ họng Hàn Thư một cách hiểm hóc, may có Khúc Linh Nhi nhắc nhở nên Hàn Thư mới vội vàng rụt về, loan đao chắn trước người mới tránh được.
Sau đó Khúc Linh Nhi bị ánh mắt lạnh lẽo của người kia nhìn mà run rẩy.
Khúc Linh Nhi chột dạ nhìn sang Kỳ Lâm, vừa quay sang y vội bảo: “Kỳ ca ca, đằng sau!”
Kỳ Lâm không hề suy nghĩ mà xoay người ngay, vừa kịp tránh khỏi Tiểu Hồng đánh lén phía sau.
Thế là Khúc Linh Nhi lại nhận được hai ánh mắt lạnh toát.
Khúc Linh Nhi bất lực, một bên là tình mới, một bên là nghĩa cũ, y cũng khó xử lắm biết không?
Giao đấu không lâu, Hàn Thư và Tiểu Hồng hai đánh một lại rơi vào thế yếu, dần không đánh lại.
Khúc Linh Nhi nhớ đến người của Ám Môn bị tra tấn không thành hình người dưới địa lao cung Hưng Khánh, lại nhìn Kỳ Lâm hoàn toàn không định nương tay, y lập tức hạ quyết tâm không thể để Hàn Thư và Tiểu Hồng rơi vào tay Kỳ Lâm.
Khúc Linh Nhi chạy lại bến đò tháo dây, sau đó gọi: “Hàn Thư, Tiểu Hồng, bên này!”
Hàn Thư bọc hậu cho Tiểu Hồng chạy trước, đến khi hắn muốn thoát thân mới phát hiện người này bám sát không tha, quyết tâm giữ hắn lại.
Hàn Thư biết mình không phải đối thủ của người này, bèn nói: “Linh Nhi, đưa Tiểu Hồng đi trước!”
Chưa dứt câu hắn đã bị đánh trúng cánh tay, loan đao suýt tuột khỏi tay.
Khúc Linh Nhi lại không có ý rời đi mà bước lên: “Kỳ ca ca, thả họ đi đi.”
Kỳ Lâm lạnh lùng nhìn y, trái lại còn dồn sức đẩy Hàn Thư ra xa ba trượng, hắn quỳ một gối khạc máu tươi.
Mắt Kỳ Lâm run lên, đằng đằng sát khí!
Khúc Linh Nhi không kịp nghĩ nhiều, y lập tức bước lên chắn trước mặt Hàn Thư!
Kỳ ca ca của y giỏi quá, dùng kiếm giỏi, dùng đao cũng giỏi nữa, đâm xuyên qua trước ngực mà cũng chẳng đau gì mấy.
Thậm chí y còn sức quay lại bảo Hàn Thư chạy mau, bỏ lỡ cả khoảnh khắc Kỳ ca ca của y run tay kể từ lần đầu tiên cầm kiếm.