Dựa vào cái gì mà phải nói cho anh biết? Đây là chuyện của tôi và Giản Trì.”
Trong sự khiêu khích,Thiệu Hàng xen lẫn một tia mập mờ như có như không, cố ý làm mờ ranh giới, dường như đang ám chỉ một cái gì đó với Quý Hoài Tư. Huyệt thái dương mệt mỏi của Giản Trì co rút đau một trận, cậu giải thích với Quý Hoài Tư: “Sau khi đi ra từ nhà Thiệu Hàng, cậu ta chặn một chiếc xe, chúng em đến trung tâm mua sắm ăn cơm tối, sau đó trở về.”
Nói như vậy, bầu không khí bất thường trong nháy mắt trở nên bình thường, Thiệu Hàng không vui kéo khóe môi dưới, lời phản bác cuối cùng không có lối thoát. Quý Hoài Tư không còn nhìn sang Thiệu Hàng nữa, đường nét khuôn mặt lạnh lùng mềm mại một chút: “Sau khi Trương Dương nói tình hình cho anh biết, anh đã gọi cho em mấy cuộc điện thoại, luôn là trạng thái không có người nghe máy, cho nên anh ý thức được đã xảy ra chuyện. Anh đã gọi cho cha em lúc năm giờ chiều, biết em dùng số điện thoại mới để liên lạc với ông ấy, anh mới yên tâm. Anh chỉ không ngờ là em sẽ về trễ như vậy, vẫn luôn đợi cho đến khi trời tối.”
Mấy chữ cuối cùng xen lẫn một tiếng thở dài, lộ ra trạng thái mệt mỏi không rõ ràng, Giản Trì cảm thấy áy náy, lại chợt nhớ tới Thiệu Hàng nói “Dùng đủ loại thủ đoạn lừa gạt sự thương xót của cậu”, áy náy vừa mới dâng lên lập tức suy yếu đi một nửa.
Giản Trì đè xuống sự khác thường, tránh ánh mắt quan tâm của Quý Hoài Tư: “Anh có nói cho cha em biết chuyện hôm nay không?”
“Anh đã bảo bác trai là phải gửi giấy khen của em về nhà, gọi điện để xác nhận địa chỉ và số điện thoại. Bác trai nói em vừa đổi số, nên anh tiện thể xin số mới của em luôn.”
Giản Trì trợn tròn mắt: “Em lấy đâu ra bằng khen…”
“Anh nói có thì là có.”
Câu trả lời này quả thực không liên quan gì đến biểu tình ôn hòa của Quý Hoài Tư.
Giản Trì cũng giật mình một chút, mới hỏi: “Anh có từng gọi điện thoại cho em không?”
“Sau khi lấy được thì lập tức gọi tới.” Giọng Quý Hoài Tư rất nhẹ, nghe không ra rốt cuộc hàm chứa ý cười hay là ý lạnh: “Thiệu Hàng nghe máy rồi.”
Thiệu Hàng nhận được tầm mắt Giản Trì hai tay vòng quanh ngực, dựa vào lan can bên cạnh giường, không chút kiêng dè nhếch môi đáp: “Đúng, là tôi nghe máy.”
“Anh nghe máy từ khi nào vậy?”
Một cái đầu của Giản Trì cũng sắp không đủ dùng, mơ hồ tê dại, cả ngày này không phải Thiệu Hàng đều ở cùng với cậu sao? Thiệu Hàng đã nói gì với Quý Hoài Tư khi cậu không thể ngăn cản trực tiếp?
“Khi đi vệ sinh, tôi nghĩ bác trai gọi lại nên đã nghe máy.”
Nhưng mà biểu tình không tập trung của Thiệu Hàng hoàn toàn không giống như nhầm lẫn thành số của Giản Thành Siêu, nhưng hắn nói như vậy, Giản Trì cũng không thể mở miệng hỏi hắn có phải cố ý hay không. Chuyện đã xảy ra rồi, truy vấn nguyên nhân thì sẽ mất đi đi ý nghĩa, Giản Trì chỉ có thể làm bộ như không thèm để ý hỏi Thiệu Hàng: “Sao anh không nói cho tôi biết?”
“Anh đã hỏi thăm một chút hoàn cảnh của hai người có an toàn hay không, anh cũng không nói chuyện nhiều với Thiệu Hàng, cậu ta có thể cảm thấy không cần phải nói với em.”
Câu trả lời của Quý Hoài Tư trước Thiệu Hàng, luôn vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt. Thiệu Hàng dựa vào một bên không có bất kỳ phản bác nào, thậm chí gật đầu tỏ vẻ khẳng định, mặc dù có vẻ cảm thấy khó chịu đối với hành vi phụ họa này của Quý Hoài Tư.
Đơn giản như vậy.
Thực sự đơn giản như vậy?
Giản Trì còn không đến mức không có đầu óc đến mức này. Sự chán ghét của Thiệu Hàng đối với Quý Hoài Tư tràn ngập trong lời nói, cảm xúc khi Quý Hoài Tư gọi điện thoại nhất định không được coi là không ổn định, Giản Trì rất khó tin tưởng Thiệu Hàng sẽ không mượn cơ hội đâm vài câu, hơn nữa từ hành động vừa rồi Quý Hoài Tư có thể thấy anh có chút cực đoan cùng cảnh giác với Thiệu Hàng, hiển nhiên không đơn giản như “không nói nhiều”.
Tâm trạng lung lay giống như mặt nước nổi gió, nhấp nhô lên xuống, Giản Trì đón nhận ánh mắt sâu thẳm của Quý Hoài Tư, lặng lẽ gật đầu: “Em hơi buồn ngủ, muốn ngủ trước. Đúng rồi, ngày mai anh… Ngày mai sau khi tan học em có thể đi tìm anh không? Em có chút chuyện muốn nói với anh.”
Không thể chờ đợi lâu hơn nữa. Giản Trì nghĩ.
Vấn đề giữa cậu và Quý Hoài Tư cần phải được giải quyết tốt.
Quý Hoài Tư im lặng vài giây, trong lúc dừng lại, ánh mắt chợt lóe lên, thấp giọng nói: “Anh cũng có một chuyện muốn nói với em, vốn dĩ là muốn chờ em trở về sẽ nói cho em biết, nhưng…” Sau đó nối tiếp nửa câu sau hơi nặng nề: “Quên đi, có lẽ ngày mai tốt hơn.”
Câu cuối cùng gợi lên sự tò mò vốn đã chìm xuống của Giản Trì, không nhịn được hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Bà ngoại của Văn Xuyên đã qua đời sáng nay.”
Khi lời nói kết thúc, giống như bàn tay vô hình nắm lấy trái tim, máu nóng chảy đến mọi ngóc ngách của cơ thể, lòng bàn tay của Giản Trì lạnh lẽo.
Thật sự, ngày mai sẽ tốt hơn.
Nhưng không còn kịp nữa rồi.
Sau một ngày dài chạy trốn quanh co, sau khi trở về nhận được tin dữ này, mặc dù mệt mỏi đã phá vỡ giới hạn, nhưng bất luận như thế nào Giản Trì cũng không thể nhắm mắt lại.
Thiệu Hàng bị Quý Hoài Tư cưỡng chế mang đi, để lại cho Giản Trì không gian riêng tư yên tĩnh. Loại yên tĩnh này khiến cậu không tự chủ được nhìn chằm chằm trần nhà đen kịt, nhớ tới khuôn mặt tươi cười hòa ái của bà ngoại Văn Xuyên, dâng lên một tia bi thương. Giản Trì không dám tưởng tượng, Văn Xuyên đã sớm coi bà ngoại là người thân quan trọng nhất, khi bà ra đi cậu ta sẽ đau buồn như thế nào.
Cậu luôn cảm thấy căng thẳng và khó chịu vì hoàn cảnh của Văn Xuyên, có lẽ bởi vì trên người Văn Xuyên có một thứ khiến Giản Trì rất quen thuộc, cũng có ở trên người cậu. Giản Trì hiểu được sự coi trọng của Văn Xuyên đối với tình thân, hiểu được mất đi người thân đối với một người vốn đã thiếu thốn tình cảm có ý nghĩa gì. Giản Trì cũng đã từng trải nghiệm cảm giác đó.
Mặc dù ấn tượng của cậu về Hà Nguyệt Thanh đã mơ hồ nhưng trong mỗi hồi ức đầy áy náy và hoài niệm của Giản Thành Siêu, Giản Trì giống như đã trải qua sự ra đi của mẹ mình hết lần này đến lần khác. Tình mẫu tử là một điều kỳ diệu, mỗi khi Giản Trì nhìn vào hình ảnh của Hà Nguyệt Thanh bên cạnh TV, có thể phác thảo nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt của bà khi bập bẹ học nói trong đầu một cách kỳ diệu. Sau đó, ông nội qua đời, cha trở thành người thân cuối cùng của Giản Trì, Giản Trì không dám tưởng tượng nếu Giản Thành Siêu xảy ra chuyện gì, cậu sẽ phản ứng như thế nào.
Hẳn là rất đáng sợ.
Tại thời điểm này, cậu không dám tưởng tượng phản ứng của Văn Xuyên.
Giản Trì không chút do dự gác lại kế hoạch tìm Quý Hoài Tư nói chuyện. Ngày hôm sau trong giờ học, cậu cố ý để ý hành lang Văn Xuyên có thể đi ngang qua, nhưng cho đến khi chuông reo cũng không thấy bóng dáng quen thuộc. Giản Trì gửi tin nhắn cho Văn Xuyên, lần đầu tiên trong khoảng thời gian này chủ động liên lạc, mỗi một chữ đều căng thẳng mà trịnh trọng mà bấm.
Giản Trì: [Hôm nay cậu không đến lớp à?]
Cầm điện thoại di động do dự trong một thời gian dài, Giản Trì gửi một câu tiếp theo: [Tôi đã nghe nói về chuyện của bà ngoại, nén bi thương.]
Câu trả lời của Văn Xuyên sau năm phút mới đến. Giản Trì cũng không biết chỉ qua có năm phút mà cậu cảm thấy như chờ cả nửa tiếng đồng hồ. Câu trả lời rất đơn giản, phong cách nhất quán của Văn Xuyên: [Tôi đang ở trong ký túc xá.]
Giản Trì không thể nhìn thấy tâm tình của Văn Xuyên thông qua dòng chữ này, nếu nói cứng, cậu thậm chí cảm thấy Văn Xuyên rất bình tĩnh nhưng loại bình tĩnh này biểu hiện sự yếu ớt cùng bất ổn của tình thế, giống như là sự yên tĩnh cuối cùng trước khi thứ gì đó sụp đổ. Giản Trì đến phòng ngủ của Văn Xuyên trong giờ nghỉ trưa. Sau khi nhấn chuông cửa, cậu cúi đầu ấn chữ trên điện thoại di động: [Tôi đang ở cửa phòng ngủ của cậu.]
Trong nháy mắt khi nhấn gửi, cửa trước mặt mở ra, đồng thời điện thoại của Văn Xuyên vang lên một tiếng rung. Giản Trì ngẩng đầu đối mặt với đôi mắt của Văn Xuyên, trái tim bị một sợi dây thừng cực kỳ nhỏ treo lên cao: “Văn… Văn Xuyên, cậu không sao chứ?”
Văn Xuyên rũ mắt nhìn cậu, thần sắc vẫn lãnh đạm như trước, loại lãnh đạm này lại từ hàng rào dày trước kia, đã biến thành một bức tường cực mỏng, giống như chỉ cần ngón tay chọc một cái, sẽ sụp đổ từ giữa. Sự im lặng của cậu ta khiến trái tim Giản Trì càng ngày càng thắt chặt, khó thở: “Tôi hơi lo lắng cho cậu.”
“Vào trước đi.”
Văn Xuyên thấp giọng mở miệng.
Giản Trì đi theo phía sau Văn Xuyên vào phòng ngủ. Giống như lần trước cậu tới đây, rèm cửa sổ bốn phương tám hướng đều bị kéo kín lên, Giản Trì không biết đây là thói quen của Văn Xuyên, hay là Văn Xuyên bảo vệ bản thân lúc yếu ớt. Khi một người rơi vào tuyệt vọng, ánh sáng đều có thể được phân loại là gai sắc nhọn tăng cường tập kích. Giản Trì nhìn bóng lưng Văn Xuyên dừng lại, không tự chủ được cũng dừng tại chỗ. Trong lòng cậu có rất nhiều điều an ủi muốn nói, sớm đã nghĩ kỹ luyện tập trong đầu, nhưng khi chân chính nhìn thấy Văn Xuyên, ngay cả một câu Giản Trì cũng không nhớ được.
Giọng nói của Văn Xuyên bỗng nhiên vang lên.
“Bệnh tình của bà ngoại đột nhiên xấu đi vào tối qua.”
Giọng nói của cậu ta được đè rất thấp, giống như kéo một cây đàn cello cũ và rách nát, khi rung động bất ổn chảy ra.
“Tôi đã ở lại với bà ấy suốt đêm qua trong bệnh viện. Trước khi đi, bà ấy có tinh thần rất tốt, kéo tôi nói rất nhiều, y tá chăm sóc bà ngoại cũng nói rằng tình trạng của bà ấy đang được cải thiện trong khoảng thời gian này. Tôi ra khỏi bệnh viện trong năm phút, bác sĩ gọi điện thoại nói rằng để ký vào giấy đồng ý phẫu thuật, bệnh nhân không thể chờ đợi nữa.”
“Bà ngoại đã trải qua rất nhiều ca phẫu thuật, mỗi lần sau khi các chỉ số đạt tiêu chuẩn mới sắp xếp lên bàn mổ. Tôi biết phẫu thuật cấp cứu thể hiện cho điều gì, huống chi, bà đã lớn tuổi như vậy rồi.”
Văn Xuyên hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế sự run rẩy và những cái khác không muốn Giản Trì phát hiện ra.
“Tôi đã làm qua rất nhiều lần chuẩn bị rồi, nhưng lúc chuyện đó thực sự đến, tôi vẫn không thể chấp nhận nó. Sau khi bác sĩ công bố tin tức, tôi cảm thấy như thể có một người khác đang kiểm soát cơ thể của tôi, thay tôi làm tất cả các loại thủ tục. Còn tôi chân chính lại trốn đằng sau cái vỏ, bịt tai và co lại một chỗ.”
Rốt cuộc Giản Trì cũng nghe không nổi nữa, cậu tiến lên muốn kéo Văn Xuyên qua, nhưng Văn Xuyên lại cúi đầu, từ đầu đến cuối không muốn Giản Trì nhìn thấy biểu tình của cậu ta. Giản Trì nghe thấy giọng nói của mình cũng không thể không run rẩy: “Văn Xuyên, bà ngoại đi rồi, bà không cần phải chịu đựng bệnh tật tra tấn nữa, cậu phải cảm thấy hạnh phúc cho bà ngoại. Chúng ta đã đến thăm bà ngoại vào ngày sinh nhật của Thanh Thanh, bà ngoại đã bị bệnh đến nỗi ngay cả thức ăn cũng khó nuốt, tôi nghĩ rằng bà ngoại có thể ở lại lâu như vậy, nhất định là vì cậu, vì Thanh Thanh. Bây giờ bà đã đi đến một nơi tốt hơn, cậu không thể tiếp tục đắm mình trong nỗi buồn, bà ngoại chắc chắn không muốn nhìn thấy cậu như thế này.”
“Tôi cảm thấy bản thân mình rất vô dụng.”
Văn Xuyên giơ tay che mắt lại, giọng nói khàn khàn từ trong lồng ngực rung động từng câu từng chữ chen ra: “Trước kia, tôi nghĩ chỉ cần làm mọi thứ, tuân theo tất cả mệnh lệnh là có thể được cha mẹ nuôi yêu thích, nhưng tôi vẫn luôn không bằng con trai ruột không làm nên tích sự gì của bọn họ. Bây giờ, tôi nghĩ rằng chỉ cần làm việc chăm chỉ để kiếm tiền, có thể thoát khỏi nhà họ Phó và cung cấp cho bà ngoại một cuộc sống tốt hơn, nhưng cho đến lúc đi bà ngoại cũng không kịp cảm nhận chút gì.”
“Không phải, bà ngoại đã cảm nhận được từ lâu rồi.”
Văn Xuyên rút cánh tay của mình từ tay Giản Trì về. Trong nháy mắt cậu ta buông lỏng bàn tay xuống, Giản Trì nhìn trộm được đôi mắt ướt át ửng hồng trong bóng tối của, giây tiếp theo, cậu bị một cái ôm bao vây chặt chẽ. Văn Xuyên ôm cậu, giống như đang ôm cây sưa cuối cùng có thể bắt được, cậu ta vùi đầu vào vai Giản Trì, cố hết sức hô hấp, mỗi một chữ đều dùng hết toàn bộ sức lực.