Giản Trì hít thở không thông, quần áo trên vai mơ hồ bị nước thấm ướt. Cậu cẩn thận, chậm rãi ôm lấy lưng Văn Xuyên, gầy gò đến mức đủ để cảm nhận được đường nét của xương bả vai, không dám dùng sức.
“Tôi sẽ không đi.”
Yên tĩnh một lúc, Giản Trì nhẹ nhàng nói câu thứ hai: “Cậu ngồi xuống nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ ở đây với cậu.”
An ủi người khác không phải là thế mạnh của Giản Trì. Cậu chỉ có thể cố gắng hết sức truyền thẳng lời nói trong lòng của mình cho Văn Xuyên, để cho cậu ta dễ chịu một chút. Cậu kéo Văn Xuyên đang im lặng ngồi xuống sô pha, rốt cục cũng thấy rõ mặt Văn Xuyên. Đôi môi mỏng mím chặt, mí mắt và đuôi mắt ửng đỏ đều dính nước mắt trong suốt, mấy sợi tóc buông xuống bên tai thêm một chút cử chỉ yếu ớt. Chỉ là khuôn mặt vẫn lạnh lùng, lộ ra vẻ kiềm chế và lạnh nhạt.
Cậu ta tránh khỏi tầm mắt của Giản Trì, dường như không hy vọng bị nhìn thấy dáng vẻ chật vật như vậy, khi mở miệng lần nữa, bình tĩnh che đậy tiếng run rẩy: “Sáng nay, Phó Chấn Hào tới tìm tôi.”
“Cậu…” Giản Trì không thể nói ra chữ “Cha”, mơ hồ đoán được Văn Xuyên muốn nói gì tiếp theo, cẩn thận hỏi: “Ông ta tìm cậu làm gì?”
“Ông ta muốn tôi đổi họ và trở lại nhà họ Phó, hai tuần sau tổ chức một bữa tiệc.” Hai mắt của Văn Xuyên nhấp nháy trong bóng tối, không thể nhìn thấy là chán ghét hay là chết lặng: “Bà ngoại vừa đi, thiệp mời đã được gửi tới, ông ta vẫn luôn chờ đợi ngày này.”
Giản Trì mấp máy đôi môi của mình, cậu không thể nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Văn Xuyên trong câu chuyện cuối cùng đã trở về nhà họ Phó.
Ban đầu Văn Xuyên đồng ý theo Phó Chấn Hào đến Xuyên Lâm là bởi vì đối phương có thể mời đội ngũ y tế hàng đầu cho bà ngoại, có thể cho Thanh Thanh môi trường học tập tốt hơn. Vì vậy đó là lần đầu tiên cậu ta thỏa hiệp. Bà ngoại rời đi quả thực là một đả kích cực lớn đối với Văn Xuyên, mà khoản nợ mà cậu ta nợ nhà họ Phó cũng càng ngày càng không trả hết được, cho dù đây là bồi thường mà Phó Chấn Hào thân là người cha nên đưa cho, nhưng Văn Xuyên chưa bao giờ coi ông ta là cha.
Đáy lòng Văn Xuyên có một cán cân, nhận định chuyện tốt mà người khác làm cho cậu ta, sau đó báo đáp xứng đáng, cho dù đối mặt với người ghét nhất cũng không thay đổi nguyên tắc của mình. Giản Trì không biết Văn Xuyên lúc ấy mang tâm tình thế nào xuất hiện ở buổi tiệc, từ nay về sau bị tất cả khách khứa ấn vào thân phận “con trưởng nhà họ Phó”, nhất định không phải là vui sướng, càng không phải là giải thoát.
Cậu ta cùng đường mới tự đeo cái xiềng xích nhà họ Phó lên. Mặc dù sau đó, Phó Chấn Hào vô cùng thất vọng với đứa con trai út dốt nát kém cỏi, quyết định tận tâm bồi dưỡng Văn Xuyên, nâng đỡ cậu ta trở thành người thừa kế tiếp theo của nhà họ Phó. Văn Xuyên lúc đó đã không còn nghèo túng, phải nỗ lực gấp trăm lần so với người khác, lọt vào đôi mắt xanh của Phó Chấn Hào, nhưng trong sách không còn miêu tả hình ảnh khi cậu ta cười nữa.
Văn Xuyên trở thành một người thực sự lạnh lùng. Giản Trì từng đọc trong sách chỉ cảm thấy có một tia tiếc hận, nhưng khi thời khắc này thực sự đến, ngàn vạn mối liên hệ ràng buộc cậu với Văn Xuyên, Giản Trì khó có thể kiềm chế kháng cự lại và sợ hãi. Cậu không muốn Văn Xuyên biến thành dáng vẻ được miêu tả trong sách, ý nghĩ ích kỷ này một khi xuất hiện thì không thể đè nén được nữa.
“Cậu nghĩ sao?” Sau khi Giản Trì hỏi ra, vô thức nắm chặt đệm sofa dưới thân.
“Tôi từ chối rồi.”
Văn Xuyên dựa lưng xuống, tư thế vốn nên thả lỏng này lộ ra sự căng thẳng khó tả, giống như có một tảng đá vô hình đè lên ngực, đè ép đến mức giọng nói nặng nề: “Ông ta bảo tôi suy nghĩ thật kỹ, nói cho tôi biết trở về nhà họ Phó tương đương với việc có tất cả.”
Phó Chấn Hào nói không sai, hai từ “tất cả” lạnh như băng này đại biểu cho quyền lực mà người thường không dám tin tưởng, tiền bạc, còn có thân phận người trước không mua được, có lẽ đổi lại là bất kỳ người nào cũng khó có thể từ chối.
Giản Trì buông tay cầm đệm sô pha ra một chút, đáy lòng cũng giống như có thứ gì đó trầm mặc mà tản ra. Văn Xuyên đưa ra quyết định cuối cùng chắc chắn đã nghĩ kỹ lợi và hại, quyết tâm từ bỏ mới đổi được thành công cuối cùng trong mắt tất cả mọi người. Suy nghĩ của cậu quá ngây thơ, là kiểu ngây thơ không thể giúp đỡ được gì đối với Văn Xuyên đang gặp khó khăn: “Ông ta nói không sai, sau khi trở về cậu mới có thể có nhiều cơ hội hơn.”
Vốn tưởng rằng đã che dấu tốt rồi, không có tiết lộ ra cảm xúc thật sự, Văn Xuyên lại nghiêng đầu nhìn Giản Trì, ánh mắt nặng nề tựa như muốn xuyên thấu trái tim cậu: “Cậu thật sự nghĩ như vậy sao?”
“Đúng vậy.” Giản Trì nói như vậy, nhưng lại tránh mắt của cậu ta.
“Cậu không hi vọng tôi quay lại.”
“Văn Xuyên, tôi không muốn can thiệp vào quyết định của cậu.”
Văn Xuyên nói: “Tôi muốn lắng nghe suy nghĩ của cậu.”
Giản Trì rũ mắt xuống, trong đầu xẹt qua rất nhiều hình ảnh, có Văn Xuyên lạnh lùng bài xích lúc đầu, sau đó mở lòng tâm sự và gần gũi, còn có lần đầu tiên lộ ra nụ cười, vẻ đẹp kinh diễm làm tan chảy băng giá… Tất cả hóa thành tiếng thì thầm cam chịu: “Đúng, tôi không muốn cậu quay trở lại, như vậy cậu sẽ không được vui vẻ.”
Cậu không phải Phó Chấn Hào, không hy vọng Văn Xuyên phải cực kỳ ưu tú để mang đến thể diện gì, cũng không phải quần chúng đứng ngoài xem kịch, không hy vọng sự tình phát triển theo hướng cẩu huyết và kịch tính. Ý nghĩ của Giản Trì rất đơn giản, giống như bà ngoại và Thanh Thanh, cậu chỉ hy vọng rằng Văn Xuyên có thể được vui vẻ.
Sau khi nói ra những lời này, sự bực bội nghẹn trong lòng cũng tan ra, Giản Trì nói: “Tôi biết suy nghĩ như vậy rất trẻ con, cậu không cần để ở trong lòng. Sau khi trở về nhà họ Phó, người nhà họ Phó sẽ đối xử rất tốt với cậu, ít nhất thì ngoài mặt bọn họ nhất định sẽ không làm khó cậu, cậu có thể mượn chuyện này học được rất nhiều thứ, nói không chừng tương lai Phó Chấn Hào rất hài lòng với cậu, sẽ lựa chọn đem toàn bộ nhà họ Phó để lại cho cậu. Đúng rồi, cậu phải cẩn thận Phó Bách Vũ, tôi nghe nói cậu ta rất ghét cậu, chờ sau này hai người sống cùng nhau, cậu ta nhất định sẽ tìm cách tìm gây rắc rối cho cậu.”
Giản Trì không quên con trai út của Phó Chấn Hào sau khi Văn Xuyên trở về thì cậu ta đi khắp nơi tính toán mưu kế nhắm vào Văn Xuyên, ghen tị với người anh trai ưu tú hơn so với so với cậu ta, không cam lòng nên đã mang đến phiền toái không nhỏ cho Văn Xuyên lúc đó.
Văn Xuyên nhìn chằm chằm vào đôi mắt chắc chắn của Giản Trì, cảm xúc chớp động hòa quyện với màu tối, có rất nhiều chuyện muốn nói ra, nhưng đáp án dường như đã ở trong lòng cậu ta. Bàn tay nắm chặt thành quyền chậm rãi buông lỏng, bao trùm lưng Giản Trì, khi ôm chặt truyền đến nhiệt độ cơ thể nóng rực, Giản Trì theo bản năng co rụt lại một chút, cuối cùng không có rút ra.
“Tôi biết rồi.”
Biết cái gì, Văn Xuyên không nói, nhưng Giản Trì đã tự động bổ sung nửa câu sau: “Tôi sẽ trở về nhà họ Phó, cẩn thận Phó Bách Vũ.”
Giản Trì không thể nói là mất mát hay thoải mái. Cậu nói với chính mình, cũng là thuyết phục bản thân, đây là sự lựa chọn tốt nhất cho Văn Xuyên.
Đám tang dự được định vào ba ngày sau. Sau giờ nghỉ trưa, Giản Trì xin nghỉ nửa ngày để đến tang lễ, nhìn thấy Văn Xuyên mặc một bộ đồ đen và Thanh Thanh mặc váy đen đứng trước ngôi mộ. Thanh Thanh còn nhỏ, nhưng cô bé luôn thông minh hơn các bạn cùng trang lứa, nắm tay Văn Xuyên đặt một bó hoa cúc trắng trước mộ bà ngoại.
Cô bé đứng yên lặng ở đó, đôi mắt như nho đen phủ kín một tầng sương mù bướng bỉnh, cứng cỏi và cố chấp giống hệt như Văn Xuyên. Nhưng khi quay người lại, nước mắt tí tách rơi xuống, Văn Xuyên ôm Thanh Thanh lên, vỗ nhẹ lưng, nói vài câu gì đó vào tai cô bé, Thanh Thanh gật đầu, tiếng khóc mới dần dần nhỏ đi.
Nhưng ngày hôm sau, tin tức về việc nhà họ Phó muốn tổ chức một bữa tiệc đã lan rộng khắp Saintston. Giản Trì không để ý đến diễn đàn HS, được Quý Hoài Tư thông báo vào buổi chiều. Văn Xuyên đã bắt đầu đi học bình thường, không còn biến mất không nói lời nào như trước. Mọi người cực kỳ quen thuộc với sự lạnh lùng và cổ quái của cậu ta, không ai phát hiện ra bất kỳ sự khác thường nào. Mặc dù một số người biết nội tình nghi ngờ rằng bữa tiệc có liên quan đến danh tính của Văn Xuyên, nhưng không ai tiết lộ thông tin trên diễn đàn.
“Nhà họ Phó đã gửi thiệp mời cho rất nhiều người, trông giống như để tuyên bố một sự kiện lớn, nhưng mà trong thiệp mời không có đề cập tới.” Quý Hoài Tư nói: “Người nhận được lời mời có thể mang theo bạn gái hoặc bạn trai, Giản Trì, em có muốn đi với anh không?”
Kể từ khi Quý Hoài Tư từ chức phó hội trưởng, nơi bọn họ ở lại nhiều nhất đã thay đổi từ văn phòng sang phòng học riêng của PC. Ban đầu Quý Hoài Tư mời Giản Trì đến ký túc xá của anh học tập, bầu không khí yên tĩnh không bị quấy rầy, Giản Trì đến hai lần, kết quả cả hai lần đều từ học tập tốt đẹp trở thành hồ đồ mà cùng lăn lộn với Quý Hoài Tư. Lần thứ ba, Giản Trì bày tỏ sự từ chối nghiêm khắc, vì vậy Quý Hoài Tư tiếc nuối liền đổi địa điểm thành phòng học PC. Mặc dù vẫn là môi trường khép kín, với lại trong mắt Giản Trì phòng học này xa hoa quá mức, thậm chí còn được trang bị bếp nhỏ có thể pha cà phê và một bàn đánh bóng bàn, nhưng ở nơi công cộng, Quý Hoài Tư cuối cùng cũng bớt phóng túng lại không ít.
Nghe anh nhắc tới buổi tiệc của nhà họ Phó, tim Giản Trì đập nhanh thêm một nhịp, đầu ngẩng lên chầm chậm từ máy tính: “Em…”
“Giản Trì.”
Giản Trì và Quý Hoài Tư cùng nhau nhìn về phía cánh cửa bị đẩy ra. Bóng dáng Thẩm Thư Đình đứng sừng sững ở cửa, không hề cảm thấy xuất hiện của mình đang quấy rầy đến cái gì, lúc đi vào thuận tiện tri kỷ mà đóng cửa lại. Ý cười của Quý Hoài Tư hơi ngưng lại, muốn đứng dậy: “Sao cậu lại tới đây? Tìm tớ có chuyện gì không? Chúng ta ra ngoài rồi nói.”
“Giản Trì sao?” Tầm mắt Quý Hoài Tư xẹt qua trên mặt Thẩm Thư Đình và Giản Trì, anh ngồi xuống tựa lưng vào lưng ghế, hơi gật đầu cười: “Cậu cứ ở chỗ này nói đi, nhanh hơn một chút, vừa rồi chúng tớ còn có chuyện chưa nói hết.”
Thật là tiêu chuẩn kép đến mức lí thẳng khí hùng. Giản Trì không hiểu tại sao cậu lại nghĩ đến cái này. Lúc phục hồi tinh thần, Thẩm Thư Đình đã đi tới trước mặt cậu. Không biết vì cái gì, khi Thẩm Thư Đình tới gần Giản Trì ngửi thấy một mùi hương lạnh nhàn nhạt, Thầm Trữ Đình có thói quen xịt nước hoa sao?
Giản Trì không khỏi dừng lại trên mặt Thẩm Thư Đình nhiều hơn một chút, kỳ lạ không biết đối phương tìm cậu có chuyện gì, đợi lát nữa phải mở miệng như thế nào mới có vẻ tự nhiên. Khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Thư Đình trong nháy mắt có chút tránh né không rõ ràng, đại khái là lần đầu tiên làm chuyện này, có chút không thành thạo mà lấy ra một phong bì kiểu thiệp mời từ trong ngực, đặt ở trước bàn của Giản Trì.
“Tiệc buổi tối vào một tuần sau ở nhà họ Phó, cậu đến làm bạn trai của tôi.”