Không cần giải thích và thanh minh, Giản Trì cảm thấy việc im lặng trong lúc này khiến con người ta nghẹt thở hơn bất cứ lời nói nào.
Thiệu Hàng tiến lại gần, hắn đứng chắn trước mặt Quý Hoài Tư: “Có cần tôi giúp anh cút ra ngoài không?”
Quý Hoài Tư không hề liếc mắt nhìn Thiệu Hàng lấy một cái. Anh nhìn chằm chằm vào Giản Trì, ánh mắt từ điềm tĩnh đến lạnh lùng khiến Giản Trì có cảm giác không thể giấu nổi anh điều gì, cho dù là đã mặc quần áo, chỉ cần liếc qua cũng phát hiện được.
Giản Trì muốn quay mặt né tránh, nhưng cậu biết rằng nếu làm vậy sẽ đồng nghĩa với việc thừa nhận tất cả, vì vậy Giản Trì chỉ có thể miễn cưỡng đối mặt với Quý Hoài Tư, bên tai chỉ toàn tiếng tim đập như sấm vang.
Cậu không biết liệu Quý Hoài Tư có nghe thấy được.
“Anh muốn tôi phải nhắc lại mấy lần?” Giọng Thiệu Hàng trở nên mất kiên nhẫn xen lẫn chút hung dữ: “Quý Hoài Tư, anh cút ngay cho tôi.”
“Cậu ta cưỡng ép em phải không?” Quý Hoài Tư cất giọng hỏi.
Câu này hiển nhiên là đang hỏi Giản Trì, câu hỏi bình thản đến mức không thể bình thường hơn nữa. Giản Trì không biết phải bắt đầu từ đâu để giải thích những chuyện phức tạp xảy ra tối hôm qua, trước mắt là vô số những manh mối hỗn loạn, không biết phải nói gì để gỡ nút thắt này. Cuối cùng, cậu trả lời Quý Hoài Tư: “Không phải.”
Hai từ này giống như kết luận cuối cùng đối với Quý Hoài Tư. Anh khẽ nhếch môi, rõ ràng là đang cười nhưng lại không giống như đang cười, nhẹ tựa như gió vừa nổi đã tắt.
“Thì ra là tôi đang quấy rầy hai người rồi.”
Thiệu Hàng lập tức cười nhạo: “Giờ anh mới nhận ra à?”
Sự công kích bằng lời nói vốn dĩ không gây bất cứ tổn thương nào cho Quý Hoài Tư, chỉ cần cười cho qua chuyện, hoặc là nhắm mắt làm ngơ, nhưng lần này là ngoại lệ. Giản Trì không thể thấy rõ lúc Quý Hoài Tư nắm lấy cổ áo chiếc áo choàng tắm, càng không nhìn rõ lúc Thiệu Hàng bị đánh vào mặt, đến khi cậu kịp phản ứng lại, hai người họ đã lao vào nhau ẩu đả.
Chỉ vài giây chóng vánh, Giản Trì còn tưởng mình bị ảo giác, cậu không hề nghĩ rằng một người vốn nhã nhặn lịch thiệp như Quý Hoài Tư lại chủ động gây chiến, càng không thể ngờ tới khi đối đầu với Thiệu Hàng, Quý Hoài Tư không hề bị lép vế. Chiếc áo choàng tắm đã cản trở Thiệu Hàng khá nhiều, Quý Hoài Tư nhất định không nhượng bộ, mỗi một cú đấm đều nhằm vào mặt và bụng dưới của Thiệu Hàng, nhắm trúng vào điểm yếu trên cơ thể để ra đòn.
Cánh tay giơ lên đỡ lấy cú đấm của Quý Hoài Tư, Thiệu Hàm nhếch môi cười: “Cuối cùng cũng không cần giả bộ nữa sao? ”
Quý Hoài Tư đáp: “Tôi đã muốn thế này từ lâu rồi.”
“Thật trùng hợp, tôi cũng thế.”
Hai người như thể đạt được một sự đồng thuận hoang đường nào đó, nhưng Giản Trì cũng không biết làm sao để khuyên giải bọn họ.
Cậu cố gắng kéo Quý Hoài Tư ra khỏi cuộc ẩu đả này, thế nhưng Quý Hoài Tư hoàn toàn không cho cậu cơ hội này. Hai con người như nước với lửa vào thời khắc này cuối cùng cũng chung suy nghĩ – đánh cho xong trận này. Giản Trì thậm chí có thể cảm nhận được Quý Hoài Tư và Thiệu Hàng đều đang trong tình trạng rất tỉnh táo, không ai tức giận đến mức phát điên, trận đánh hôm nay giống như cuộc trút giận có đầu có cuối.
Trong lúc hỗn loạn, cổ tay của Giản Trì bị nắm lấy và kéo về phía cửa, những ồn ào sau lưng cũng xa dần, thay vào đó là cầu thang đi xuống tầng một. Không còn bóng dáng hai người Thiệu Hàng và Quý Hoài Tư mà thay vào đó là sự xuất hiện của Văn Xuyên, cuối cùng cậu cũng lấy lại được giọng thật của mình hỏi: “Sao cậu lại ở đây…”
“Tôi đưa cậu đi.”
Giọng nói quen thuộc mà lạnh lùng của Văn Xuyên khiến Giản Trì cảm thấy yên bình khó tả. Thực sự cậu đang rất mệt, ngoài cơ thể mệt mỏi, còn cả tinh thần, và nếu có thể, cậu muốn quay về phòng ngủ một giấc, tránh xa những ồn ào của tối qua và mọi chuyện khi nãy, sẽ không cần phải giải thích thêm với bất kì ai hay nhớ lại bất cứ chuyện gì.
Trong căn biệt thự trống rỗng ngoài các thiết bị giải trí ra đã không còn những tiếng ồn ào của hôm qua. Giản Trì bước ra cửa lớn, ánh mắt dừng lại trên chiếc xe motor dựng phía trước hơi ngây người: “Đây là xe của cậu à?”
“Là Trương Dương cho tôi mượn.”
Văn Xuyên ngồi lên phía trước xe motor, hai chân dài chống xuống đất, toát lên vẻ điêu luyện đầy khí chất, cậu ta lấy mũ bảo hiểm đưa cho Giản Trì: “Lên xe đi.”
Giản Trì đội mũ bảo hiểm, ngồi phía sau xe, tiếng động cơ vang lên mạnh mẽ, chiếc xe phóng như bay về phía trước. Giản Trì bám vào eo của Văn Xuyên trong vô thức, hai tay bám chặt không rời, đến khi phát giác ra tư thế này có hơi thân mật, ngay trước lúc cậu định buông tay, giọng nói trầm ấm của Văn Xuyên vang lên qua chiếc mũ bảo hiểm.
“Ôm chặt.”
Giản Trì không hề nhúc nhích.
Cậu muốn hỏi tại sao Văn Xuyên lại đến đây, có điều đây hiển nhiên là một câu hỏi thừa. Bữa tiệc tối qua bị dừng đột ngột, lúc đó Trương Dương và Văn Xuyên chắc chắn đã phát hiện ra việc cậu bị mất tích. Cũng có thể do bị Thiệu Hàng ngăn lại, hoặc vì lí do bất khả kháng nào đó, Văn Xuyên mới không thể tìm được cậu ngày hôm qua, cho đến sáng sớm hôm nay cũng giống như Quý Hoài Tư mới quay trở lại biệt thự.
Kể từ khi nhìn thấy cậu cho tới bây giờ, Văn Xuyên không hề hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, Giản Trì không biết Văn Xuyên đã sớm đoán ra được, hay là do không muốn gây áp lực cho cậu. Tiếng gió thổi qua mũ bảo hiểm, giống như tiếng dao nhẹ đập bên tai, Giản Trì gắng sức nói to: “Chúng ta đi thế này, không sao chứ?”
Văn Xuyên nhận ra cậu đang lo lắng hai người kia ở biệt thự, cậu ta lớn tiếng đáp lại để đảm bảo không bị tiếng gió cản trở, thấp giọng chắc chắn nói: “Sẽ không xảy ra án mạng đâu.”
Vốn dĩ chỉ hơi lo lắng bỗng chốc Giản Trì lại càng lo lắng thêm.
“Lúc đến đó cậu đã gặp Quý Hoài Tư phải không?”
“Ừm.”
“Bọn họ…”
“Giản Trì, cậu không cần bận tâm.” Văn Xuyên ngắt lời cậu, giọng nói xen lẫn tiếng gió thổi càng trở nên bay bổng: “Dù bọn họ có làm gì, cậu chỉ cần lựa chọn đúng với bản thân mình thôi. Đây chính là điều mà cậu đã dạy cho tôi.”
Trái tim như vừa bị đâm một nhát, Giản Trì hỏi: “Tôi từng nói câu đó sao?”
“Không biết nữa.” Văn Xuyên nói: “Nhưng tôi cảm thấy rất có lý.”
Giản Trì không nhịn nổi bật cười.
“Đã thấy khá hơn chưa?”
“Đỡ hơn nhiều rồi.” Bây giờ Giản Trì mới nhận ra Văn Xuyên đang cố gắng giúp cậu cân bằng lại cảm xúc, nói thẳng ra thì cậu ta đã thành công rồi.
“Muốn cảm ơn tôi thì nghỉ ngơi cho tốt vào.”
Văn Xuyên thấp giọng nói.
“Bất kể xảy ra chuyện gì, tôi cũng đều ở đây.”
Trong chốc lát, Giản Trì cảm thấy dường như Văn Xuyên biết được điều gì đó, phảng phất hàm ý trong từng câu nói tựa như gió thoảng qua.
Sau khi về đến trường, Văn Xuyên đưa cậu về phòng ngủ, nhưng không vào cùng. Trước khi rời đi cậu ta nhẹ nhàng hôn lên trán Giản Trì, vừa dịu dàng, dứt khoát và an ủi. Giản Trì không tránh né, cứ thế ngủ thiếp đi cho đến khi tỉnh lại, nơi môi của Văn Xuyên chạm vào vẫn còn lưu lại chút ấm áp ngọt ngào.
Giản Trì nghe được không ít thông tin về Hạ Đàm.
“Tôi đã nghe nhiều tin đồn về anh ta, nhưng nó hơi thái quá, tôi hầu như không nghĩ đó là sự thật.”
Khi Trương Dương nhận được thông tin đầu tiên, cậu ta nóng lòng chạy ngay đến nói với Giản Trì.
Cậu ta vẫn chưa biết sau khi bữa tiệc tối hôm đó kết thức rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trên thực tế, không ai hay biết. Ngày hôm sau, Giản Trì nhìn thấy rất nhiều các bài đăng thảo luận trên HS, lòng nơm nớp lo sợ nhưng vẫn lướt xem một lượt, toàn là những suy đoán vô căn cứ. Sau đó, Giản Trì giải thích với Trương Dương rằng hôm đó uống say nên ngủ lại đó. Trương Dương nửa tin nửa ngờ, có điều cậu ta không thể đoán ra diễn biến li kì xảy ra sau đó, hơn nữa Giản Trì còn bình an vô sự đứng ngay trước mắt, cứ thế Trương Dương rất nhanh chóng đã quên đi những tin đồn và sự bất thường lần này.
Nghe thấy đó là Hạ Đàm, Giản Trì theo bản năng cảm thấy buồn nôn, mặt không biến sắc hỏi: “Anh ta làm sao vậy?”
“Nhìn xem.”
Giản Trì chỉ liếc mắt nhìn qua, thấy dòng tin liên quan đến người này đều bao trùm một mảng tối. Tiêu đề bài đăng đơn giản nhưng thô bạo, bên trên viết: [Hội trưởng tại vị ngắn nhất trong lịch sử của Saintston, bắt nạt cưỡng ép hội viên, sử dụng thuốc cấm, có ảnh kèm chứng cứ.] Khiến mọi người tò mò muốn tìm hiểu.
Sự chú ý của Trương Dương đều đổ dồn vào bài đăng: “Thực ra trước đây tôi có nghe bạn bè bóc phốt vị hội trưởng mới này rồi, không đúng, là Hạ Đàm mới phải. Nghe nói trước khi anh ta vào Saintston thì đời tư đã rất phức tạp, hơn nữa còn thích dùng những thủ đoạn chiêu trò xấu. Lúc đó tôi còn nghĩ làm gì có chuyện đó, người như anh ta thì cần gì dùng thủ đoạn chứ? Có khi không ít người còn chủ động lao vào ấy chứ. Thật không thể ngờ… Bên dưới có rất nhiều hội viên tung chứng cứ này, thật ghê tởm, hóa ra đúng là có người có sở thích biến thái như vậy thật, trông chẳng khác gì mặt người dạ thú.”
Ban đầu suy nghĩ của Giản Trì cũng giống như Trương Dương, nhưng thật đáng tiếc, trên đời này lại có những tên cặn bã chuyên lấy kẻ yếu ra để đùa cợt như vậy. Điều này không liên quan đến việc tướng mạo có đẹp trai hay không, cũng không liên quan đến gia thế hiển hách hay không, mà chỉ liên quan đến bản thân người đã làm ra những chuyện tệ hại đó, về bản chất thì đã thối nát từ lâu.
Giản Trì không biết liệu Thiệu Hàng có nhúng tay vào chuyện này không, nhưng cậu nghĩ có lẽ có, nếu không một BC như Hạ Đàm sẽ không chịu “hình phạt nặng” như thế, những hội viên bị hại kia cũng không có cơ hội để ra mặt như vậy.
Hiện thực thì hiển nhiên luôn bi ai, kể từ ngày đầu tiên đến đây, từ tận đáy lòng Giản Trì luôn bài xích việc phân chia theo ghim cài áo. Cậu đã từng nói không rõ vì sao, chỉ đến lúc này mới biết được căn nguyên của việc bài xích đó – ngay từ đầu trường học đã nói với mỗi người, nhân vật như thế nào thì có thể tùy ý trốn tránh trừng phạt, và những người như thế nào cho dù bị tổn thương một cách ác ý nhưng lại không thể thốt ra một từ “không”.
“Giản Trì, có người tìm cậu.”
Hai phút trước khi vào lớp, lời nhắc của một bạn học đã cắt ngang dòng suy nghĩ của Giản Trì, có một RC đang đứng ở cửa sau. Đợi khi Giản Trì tới gần mới nhớ ra đối phương từng là thành viên của hội học sinh. Điều này khiến tâm trạng của Giản Trì tệ hơn, nhìn thấy những người này đồng nghĩa với sự giám sát đã được Quý Hoài Tư sắp đặt, hoặc RC trước mặt cậu cũng là một trong số đó.
“Có chuyện gì sao?”
Triệu Trạch Tây không vì thái độ lạnh lùng của Giản Trì mà tỏ ra bất mãn, cậu ta thẳng thắn đi vào vấn đề: “Chiều nay cậu có thời gian không?”