“Hình như vừa rồi tôi đã nhìn thấy Triệu Trạch Tây ở cửa. Cậu ta tìm cậu có chuyện gì vậy?”
Sau khi Giản Trì quay lại, Trương Dương thản nhiên hỏi khi nhìn ra phía cửa sau. Cậu ta còn không đợi câu trả lời đã lập tức gọi tên Giản Trì, cậu như tỉnh lại sau cơn mê, lắc đầu nói: “Không có chuyện gì quan trọng.”
Từ vẻ mặt đó của cậu, cậu ta có thể nhìn ra có vẻ không giống như “chuyện không quan trọng”, giáo viên đã bước vào lớp, Trương Dương chỉ có thể dừng hỏi. Chỉ có điều với trí nhớ của cậu ta có lẽ sau giờ học sẽ không nhớ mình muốn hỏi gì nữa rồi. Giản Trì bật máy tính lên, nhìn giao diện màn hình khóa, chần chừ không có hành động gì sau đó.
Cậu hiểu rất rõ ý câu nói đó khi Triệu Trạch Tây tìm mình là gì, nhưng cậu vẫn chưa thể quyết định có nên đối mặt với Quý Hoài Tư hay không và sau đó phải làm gì. Giản Trì không muốn nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó. Kể từ khi tai nạn xảy ra, dường như trong lòng Thiệu Hàng đã quyết định điều gì đó, hắn thường xuyên dùng ánh mắt u ám buộc tội đồ cặn bã nhìn cậu. Chỉ có điều mắt đối mắt dán chặt vào người khiến Giản Trì như muốn nghẹt thở khiến cậu có một loại cảm giác sai rằng mình thực sự có chuyện gì đó với Thiệu Hàng.
Trên thực tế mà nói, quả thực cậu không thể phủ nhận quan điểm này, nhưng Giản Trì thực sự không muốn trước khi tốt nghiệp lại yêu thêm lần nữa, hơn nữa là khi cậu mới chia tay với Quý Hoài Tư. Cậu không còn sức để đánh cược xem Thiệu Hàng có phải là một người bình thường hay không.
Sau kinh nghiệm thất bại lần trước, Giản Trì trở nên do dự, băn khoăn về sự lựa chọn của loại chuyện này. So với Thiệu Hàng luôn hiện diện trước mặt cậu thì Quý Hoài Tư dường như đột ngột biến mất không tung tích, cũng không bao giờ có “cuộc gặp gỡ tình cờ” như trước nữa, không còn gửi những tin nhắn mập mờ vào điện thoại di động của Giản Trì nữa. Bọn họ dường như đã hoàn toàn chia tay – sau khi suy nghĩ này xuất hiện, Giản Trì cảm thấy rất buồn cười nhưng không thể cười nổi.
Sau khi tan học, Giản Trì bước ra khỏi giảng đường, lại một lần nữa gặp phải Triệu Trạch Tây, thật tình cờ. Cậu nghi ngờ rằng Triệu Trạch Tây cố tình ngồi ở đây. Trước khi đi đường vòng, bóng dáng của Giản Trì đã bị Triệu Trạch Tây phát hiện, cậu ta bước nhanh tới: “Tôi biết cậu không còn tiết nữa.”
“Tôi muốn đến thư viện.”
“Đối với cậu, thư viện quan trọng hơn Quý Hoài Tư sao?”
Dù chỉ mới gặp nhau vài lần nhưng ấn tượng của Triệu Trạch Tây về Giản Trì luôn là sự ôn hòa và đáng tin cậy. Hầu hết những người có thể đến gần Quý Hoài Tư đều có đặc điểm này, Thẩm Thư Đình có lẽ là một ngoại lệ, nhưng một người tốt tính như vậy lúc này cũng không thể che giấu được giọng điệu trách móc, ngưng trọng trách cứ trong lời nói: “Sau khi tìm cậu trở về, trên người Quý Hoài Tư có rất nhiều vết thương, tôi nghĩ cậu không thể không biết chuyện này.”
Giản Trì không biết, nhưng cậu có thể đoán ra.
Cậu chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của Quý Hoài Tư sau trận đánh đó, nhưng cậu đã từng nhìn thấy những vết bầm tím trên tay và mặt của Thiệu Hàng, chúng không những không được giấu đi mà còn lộ ra một cách rất tự nhiên. Cuối cùng Thiệu Hàng bị Giản Trì ép buộc đến phòng y tế xử lý.
Khi đó, cậu đã biết rằng tình trạng của Quý Hoài Tư chắc chắn cũng sẽ không tốt hơn Thiệu Hàng là bao. Giản Trì kiềm chế bản thân không được nghĩ tới chuyện này nhưng Triệu Trạch Tây lại khiến cậu phải tưởng tượng ra cảnh tượng đó. Nhưng đứng từ phương diện của đối phương, loại khiển trách này cũng không sai, Triệu Trạch Tây không biết vấn đề giữa cậu và Quý Hoài Tư nên cậu ta sẽ có suy nghĩ kỳ lạ và bênh vực cho bạn mình là chuyện rất bình thường. Giản Trì cảm thấy hơi đau đầu, nếu từ chối thì cậu không thể nói ra lần thứ ba.
“Không phải tôi không muốn đi, tôi nghĩ Quý Hoài Tư không muốn nhìn thấy tôi. Anh…” Giản Trì siết chặt lòng bàn tay: “Vết thương có nặng không?”
“Cậu nên tự mình đi xem xem.”
Triệu Trạch Tây có vẻ rất thất vọng, cậu ta không nói gì nữa, lời nói dừng lại ở đó rồi quay người rời đi. Nhìn bóng lưng cậu ta, Giản Trì cảm thấy hoang mang vô cớ, thật ra cậu không định đến thư viện, sau đó cũng không có việc gì phải làm. Nhưng như vậy có nghĩa là cậu nhất định phải đến gặp Quý Hoài Tư sao? Có thể nghe ra ẩn ý trong lời nói của Triệu Trạch Tây: ‘Quý Hoài Tư vì cậu mà bị thương.’
Loại trói buộc ngày càng sâu này khiến Giản Trì không biết nên làm thế nào mới có thể giải thoát ra. Cậu không có cách nào hoàn toàn chống lại trái tim mình, phớt lờ sự lo lắng này. Về đến ký túc xá đặt sách vở xuống, Giản Trì dựa vào đầu giường chủ động gửi cho Quý Hoài Tư tin nhắn đầu tiên kể từ khi chia tay: [Hôm nay Triệu Trạch Tây đến gặp em, cậu ta nói rằng anh đang không khỏe, hãy chú ý chăm sóc bản thân.]
Một hàng chữ ngắn gọn được quyết định viết ra sau khi cân nhắc rất lâu. Ban đầu Giản Trì muốn dùng từ “nghe nói” nhưng nó quá giả, Quý Hoài Tư có thể sẽ hỏi đến cùng, vì vậy cuộc trò chuyện ngắn ban đầu sẽ phải tiếp tục.
Nói thẳng ra sự thật có vẻ sẽ không quá thân thiết và cũng không khiến người ta cảm thấy như đang trốn tránh. Khi Giản Trì nhận được câu trả lời của Quý Hoài Tư đã là mười phút sau. Thay vì trả lời tin nhắn anh trực tiếp gọi đến.
“Là Trạch Tây bảo em gửi tin nhắn này cho anh sao?” Giọng nói trầm hơn bình thường của Quý Hoài Tư phát ra từ loa, nghe có vẻ hơi yếu ớt nhưng vẫn xen lẫn chút dịu dàng. Trái tim Giản Trì thắt lại:
“Là em muốn gửi cho anh, cậu ta chỉ đến và nói với em về chuyện đó thôi.”
“Em không cần phải giấu anh, chắc chắn cậu ta đã nói điều gì đó nặng lời với em, phải không?” Quý Hoài Tư nói: “Anh thay mặt cậu ta xin lỗi em, cậu ta đã hơi quá lo lắng, nhưng anh cũng không có vấn đề gì lớn.”
Giọng nói của Quý Hoài Tư không chống đỡ được câu cuối cùng vừa rồi, chỉ cần nghe đến đây, Giản Trì có thể cảm nhận được bây giờ anh không được khỏe: “Lát nữa anh… sẽ xử lý vết thương sao?”
“Đã xử lý rồi, nhưng khi trở về lại phát sốt và quá trình hồi phục vết thương chậm lại.”
Giản Trì nghe thấy tiếng động đinh tai nhức óc từ đầu dây bên kia: “Anh đang làm gì vậy?”
“Nấu đồ ăn.” Quý Hoài Tư mỉm cười, nghe có vẻ hơi bất đắc dĩ: “Anh không muốn ăn đồ ăn trong nhà ăn, có lẽ là do sốt nên ăn gì cũng cảm thấy có vị lạ nên anh phải tự nấu…”
Giọng nói đột ngột dừng lại, bao gồm cả lời nói của Quý Hoài Tư và sự chuyển động của đồ làm bếp, Giản Trì siết chặt điện thoại: “Quý Hoài Tư?”
“Anh đây.”
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?”
Sau một lúc im lặng, Quý Hoài Tư nói: “Đang nói chuyện với em nhưng không để ý cắt vào tay rồi.”
Giản Trì không biết phải nói gì.
“Ở đó anh có hộp đựng thuốc không? Chờ một chút, anh rửa sạch vết máu trước đã, cắt có sâu không?”
Tiếng mở vòi nước vọng vào tai khiến giọng nói của Quý Hoài Tư trở nên đục ngầu: “Không biết nữa, nhưng máu vẫn đang chảy.”
Không thể nhìn thấy hình ảnh, chỉ có thể nghe thấy âm thanh mang theo nhiều suy đoán lộn xộn linh tinh, Giản Trì ngồi ở đầu giường như có vô số cây gai đâm vào lưng cậu: “Ở đó anh có hộp thuốc không? Nếu bị cắt sâu hãy nhanh chóng đến phòng y tế, trước tiên hãy xử lý bằng băng cá nhân hoặc vải.”
Tai nạn dường như khiến cả hai quên mất mục đích ban đầu. Giản Trì nghe thấy tiếng vòi nước bị tắt, rồi tiếng dép bước qua sàn nhà, mở tủ tìm hộp thuốc, vài phút sau là tiếng của Quý Hoài Tư vang lên bên tai: “Anh chỉ tìm thấy băng cá nhân, hơi ngắn một chút nên không thể che hết vết thương và máu.”
“Vậy thì phải làm sao đây?” Giản Trì thở dài đứng dậy cầm điện thoại trên tay: “Anh nên đến phòng y tế xem xét vết thương trước, nếu cứ kéo dài như vậy bị nhiễm trùng sẽ rất tệ.”
“Có lẽ không nghiêm trọng như vậy đâu.”
Quý Hoài Tư nói nhẹ nhàng: “Có ai đó giúp anh xử lý một chút thì sẽ ổn thôi.”
Giản Trì cảm thấy dường như anh đang ám chỉ điều gì đó, nhất thời không nghĩ ra câu trả lời, hai đầu điện thoại im lặng trong giây lát, Quý Hoài Tư mới dùng một tiếng cười dịu dàng phá tan sự ngượng ngùng: “Xin lỗi, đáng lẽ anh không nên nói như vậy. Anh cúp máy đây, máu không chảy nữa rồi, có lẽ sẽ sớm dừng chảy thôi.”
Nhưng Giản Trì không cúp máy, Quý Hoài Tư vẫn tiếp tục cuộc gọi, giống như đang kiên nhẫn chờ đợi điều gì đó. Hơi thở dồn dập của anh thật sự lọt vào tai, động tác nhanh hơn một bước so với suy nghĩ, Giản Trì đã nghe thấy giọng nói của chính mình: “Em đến phòng y tế lấy thuốc trước, anh chờ em một chút.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Quý viết sách <Về chuyện sau khi chia tay tôi có chút trà xanh.>