Trong chốc lát, Giản Trì thật sự cho rằng Thiệu Hàng vô cùng nghiêm túc muốn học cùng trường đại học với mình. Đây không phải nói đùa, cũng không phải để không làm cậu thất vọng nên mới hứa. Khi nói ra câu này, Thiệu Hàng cởi bỏ sự mờ mịt. Cậu nhìn chằm chằm vào mắt của hắn, trong mắt hắn từng chữ đều là sự kiên định và đã suy nghĩ kỹ.
Giản Trì không biết vì sao bản thân lại có chút bối rối, nhưng cậu cũng yên tâm một cách kỳ lạ và tồn tại mâu thuẫn. Khi cảm giác không biết tại sao này lắng xuống, Giản Trì không thể không tự cười chính mình, làm sao có thể như vậy?
Người vốn không hề học hành gì như Thiệu Hàng thực sự có thể làm được sao?
Có thể hay không thể, Giản Trì không rõ bản thân cậu muốn cái nào hơn, nhưng trong thâm tâm, từ món quà cậu chọn để tặng cho Thiệu Hàng, Giản Trì cảm thấy mình đã tìm được đáp án. Thiệu Hàng không đợi cậu trả lời, hai mắt nhìn nhau cười: “Không tin tôi, phải không?”
Giản Trì không phủ nhận, nhưng cũng không thừa nhận: “Đợi kỳ thi thử kết thúc rồi anh hãy nói câu này.”
“Một lời đã định.”
Thiệu Hàng gấp vở lại, hắn nâng bả vai lên lắc nhẹ: “Từ bây giờ trở đi nó chính là mục tiêu theo giai đoạn của tôi.”
“Ví dụ?”
“Ví dụ, trước tiên là đạt được điểm yêu cầu môn Toán.” Thiệu Hàng nói: “Tôi cảm thấy top mười của lớp cũng không tồi, cậu thấy thế nào?”
Giản Trì cảm thấy Thiệu Hàng nhất định là đang mơ mộng viển vông để nằm trong top mười này.
Kể từ khi vào Saintston, về bề nổi mọi chuyện có xu hướng tiêu cực, bắt nạt những người yếu kém. Những học sinh quan tâm đến việc vui chơi hơn là học tập, bọn họ dựa vào gia thế giàu có làm bất cứ điều gì mình muốn ở trường học và trên mạng. Nhưng trên thực tế, đối với hầu hết những đứa trẻ ưu tú thì thành tích cũng là một điểm cộng cực kỳ quan trọng.
Về cơ bản học sinh của Saintston có thể chia thành hai loại, một là con của gia đình giàu có như Thiệu Hàng, dù có học hay không thì cuối cùng cũng không thiếu đường ra. Họ đến Saintston chỉ vì để có một tấm bằng tốt nghiệp đẹp, hoặc để kết bạn với những con cái của gia đình giàu có khác. Còn một loại khác gồm những người được gia đình đặt nhiều hy vọng, đấu tranh vì tiếng nói cho người thân hoặc bản thân. Thẩm Thư Đình thuộc loại phía trước, trong khi hầu hết những người được đặc biệt tuyển sinh thuộc loại phía sau.
Những người này thường tận hưởng niềm vui kém hơn những người khác. Bọn họ thường không thích tham gia vào các hoạt động bắt nạt của một số nhóm. Không tham gia cũng không giúp đỡ, bọn họ có mục tiêu rõ ràng của riêng mình. Nói là máu lạnh cũng không đúng hoàn toàn, chỉ là bởi vì chuyện đó không liên quan để bản thân họ, mặt tối của trường học không liên quan gì đến bọn họ. Những người này cùng những cậu chủ thích buôn chuyện xe tốc độ trên diễn đàn HS là hai nhóm không lẫn vào nhau. Giản Trì chỉ có thể thấy tên một số người trong danh sách được công bố trong mỗi kỳ thi.
Cũng bởi vì vậy, Giản Trì chưa bao giờ dám thả lỏng, cho dù quy chế của Saintston có nực cười cỡ nào, có bao nhiêu con nhà giàu không có tài năng gì thì cũng không có nghĩa là ở Saintston chỉ có những người này. Nghe thấy Thiệu Hàng nói với giọng điệu dễ dãi nói ra câu “top mười cũng không tồi” Giản Trì đã biết hắn chắc chắn không hề hiểu gì về mặt còn lại của Sainston.
Suy cho cùng, trong mắt người ngoài, danh hiệu nổi tiếng nhất của Saintston chính là “cái nôi của tinh hoa”. Để duy trì danh tiếng này, tất nhiên, cần có những vật liệu thực tế.
Thực tế rất khác với những gì Giản Trì nghĩ, Thiệu Hàng tiến bộ rất chậm, nhưng có một chút nằm ngoài sức tưởng tượng của cậu đó là phương pháp học tập của Thiệu Hàng khá cứng nhắc. Không giống như những người khác là đặt ra mục tiêu trước khi học, phân bổ thời gian hợp lý thì Thiệu Hàng dựa vào đặc quyền của BC, dứt khoát bỏ qua bài tập về nhà của tất cả các môn học khác và chỉ tập trung vào môn toán.
Thành kiến của Trương Dương đối với Thiệu Hàng trong khoảng thời gian này đã giảm đi rất nhiều. Lý do là Thiệu Hàng không đến quấy rầy bọn họ khi đang học nữa mà là giả vờ hỏi han, nghiêm túc cầm sách đến nhờ Giản Trì giảng cho. Trương Dương tò mò hỏi điều gì đã khiến Thiệu Hàng bị như vậy, nói thật là Giản Trì cũng không rõ, lẽ nào vì không nhận được thư tình như mong muốn nên bị đả kích sao? Nói không chừng đây có thể là lý do.
Trước kỳ thi thử, Giản Trì rất may mắn vì mỗi lần ôn tập không có ai đến làm phiền, Thẩm Thư Đình sau khi bị “làm nhục” lần trước đã im ắng suốt một khoảng thời gian dài. Cho dù có bị cho vào danh sách chặn cũng không ép cậu phải bỏ chặn.
Lúc đầu Giản Trì còn sợ hãi khiếp vía, nhưng dần dần chuyện này đã bị cậu quên mất, cho đến một ngày khi trở về phòng ngủ thì thấy một bó hoa hồng lớn đặt ở cửa.
Một bó hoa hồng Calda rất đẹp.
Khi muốn liên lạc với Thẩm Thư Đình, Giản Trì nhớ ra rằng mình vẫn chưa xoá hắn ra khỏi danh sách chặn. Điều này khiến cậu do dự một lúc lâu không biết có nên tạm thời bỏ chặn hay không, cuối cùng vẫn không đưa ra được lựa chọn, lo rằng bó hoa sẽ quá lớn, quá dễ thấy nên cậu đã ôm vào phòng ngủ.
Căn phòng bình thường vì có bó hoa hồng này mà trở nên rực rỡ hơn rất nhiều. Giản Trì tính toán sơ qua, một bó hoa hồng đơn giản có thể mua được cả tòa ký túc xá, thậm chí còn nhiều hơn. Nhưng nhiều cành hoa hồng đắt đỏ đã bị Thẩm Thư Đình cắt đi, phải nhớ khi đó cậu vừa rồi vô tình đè hai bông mà sắc mặt hắn đã đen như mực.
Hoa đặt trong phòng ngủ vài ngày, cuối cùng Giản Trì đã xoá Thẩm Thư Đình ra khỏi danh sách đen và hỏi hắn tại sao lại làm như vậy, hắn trả lời: [Cậu không đọc tấm thiệp sao?]
Giản Trì tìm thấy một tấm thiệp hình chữ nhật bên dưới bông hoa hồng, bị cánh hoa ép chặt nên ban đầu không phát hiện ra. Mặt trước tấm thiệp có viết một câu <Hoa hồng sẽ khô héo,> mặt sau trống không. Giản Trì nhìn vào dấu phẩy đó, không biết là Thẩm Thư Đình viết sai hay có hàm ý gì khác. Cậu nghĩ đi nghĩ lại nhưng cũng không hỏi, nhưng ngay sau đó đã tự mình tìm ra câu trả lời.
Tài khoản mạng xã hội muôn đời không được cập nhật của Thẩm Thư Đình đột nhiên có cập nhật mới, chỉ có một câu: [Nhưng thích thì sẽ không.]
Đây là dòng trạng thái chỉ có Giản Trì mới hiểu được, nhưng trong mắt người khác, nó mang nhiều ý nghĩa sâu xa. Thẩm Thư Đình không bao giờ công khai chuyện đời tư của mình trên HS, ngoại trừ tin tức xã hội, hoặc là chia sẻ thông báo trong trường, hoặc chính hắn là người đăng thông báo. Những chữ này là trạng thái duy nhất liên quan đến bản thân hắn kể từ khi hắn tạo tài khoản. Lời nói không đầu không cuối, nhìn có vẻ không tìm thấy dấu vết gì nhưng vẫn có người ngửi thấy mà đồn đại, có lẽ là do trên mạng internet nên khiến nhiều người ngoài đời sợ Thẩm Thư Đình cũng dám để lại bình luận bên dưới.
[Hội trưởng đang yêu đương sao?] Đây là bình luận được đẩy lên cao nhất, theo sau là rất nhiều suy đoán, dù có tỉ mỉ hay viển vông. Trong đó còn có bình luận nhận được rất nhiều lượt thích: [Sao tôi lại cảm thấy anh ấy đang yêu đơn phương một người nào đó, hội trưởng có đang theo đuổi không?] Ban đầu chỉ có một vài câu trả lời cho chủ đề vụn vặt này, nhưng tất cả đều cười vì cho rằng người đó suy nghĩ vớ vẩn. Dựa vào địa vị và ngoại hình của Thẩm Thư Đình mà vẫn cần phải theo đuổi người khác sao? Hoặc đối phương là tiên nữ hoặc là não của hắn có vấn đề cho đến khi Thẩm Thư Đình thích bình luận này.
Vì vậy, hàng trăm câu thảo luận đã được đưa ra.
Đây không phải là lần đầu tiên Giản Trì được chứng kiến năng lực có những ý tưởng kỳ quặc của những người này. Vẫn có nhiều người cho rằng những lời nói của Thẩm Thư Đình đang ám chỉ Quý Hoài Tư. Đến lúc này Giản Trì mới biết rằng không ít người đều cho rằng hai vị hội trưởng này đã từng có một khoảng thời gian. Sau này vì sự xuất hiện của bên thứ ba mà Thẩm Thư Đình vì yêu sinh hận, từ đó không bao giờ qua lại với Quý Hoài Tư nữa.
Bên thứ ba đầy mưu mô này nhắm đến Giản Trì, cậu bị trúng đạn một cách đầy khó hiểu.
Tuy có người trêu chọc rằng đây hoàn toàn là những điều vô căn cứ nhưng bản tính con người vốn thích nhiều chuyện, nhất là những câu chuyện cẩu huyết mà mặc nhiên bỏ qua cái gọi là logic. Thậm chí Giản Trì còn bấm vào đọc bài phân tích, càng đọc càng khâm phục tác giả, viết giống như Thẩm Thư Đình và Quý Hoài Tư đã thực sự từng ở bên nhau. Nếu như cậu không phải là một phần của câu chuyện sẽ tốt hơn.
Sức nóng của dòng trạng thái vẫn chưa hoàn toàn hạ nhiệt, dòng chia sẻ lại của Thiệu Hàng lại khiến cuộc thảo luận tiếp tục dậy sóng, với ba chữ: [Ha, quái đản.]
Thiệu Hàng không giống Thẩm Thư Đình, những bình luận bên dưới cũng càng không kiêng nể hơn. Khi có người hỏi hắn có biết chuyện gì đang xảy ra với Thẩm Thư Đình không, Thiệu Hàng trực tiếp trả lời: [Anh ta bị điên.] Một số người không hài lòng, cho rằng Thiệu Hàng vô duyên vô cớ gây rối mới bị điên. Thiệu Hàng chỉ đáp lại hai từ: [Ngược lại.]
Mặc dù Giản Trì cảm thấy chuyện này có chút không chân thực, nhưng cũng không nhịn được cười mà gửi tin nhắn cho Thiệu Hàng: [Anh chia sẻ cái gì vậy, giải xong hết đề rồi sao?]
Thiệu Hàng: [Anh ta khiến mắt tôi cảm thấy buồn nôn.]
Thiệu Hàng: [Hình ảnh]
Trong ảnh là đề thi của Thiệu Hàng, hôm qua Giản Trì đề nghị không nên chỉ học kiến thức lý thuyết mà có thể tìm một số đề thi trước đây làm thử để kiểm tra kết quả học tập. Tốc độ của Thiệu Hàng không thể được gọi là không nhanh, hôm nay đã làm đề thi của mười năm trước, bắt đầu từ đề sớm nhất.
Thiệu Hàng: [Ngày mai cậu kiểm tra giúp tôi nhé.]
Giản Trì: [Được.]
Thiệu Hàng: [Làm tốt thì có phần thưởng không?]
Giản Trì: [Hãy tiếp tục phát huy.]
Thiệu Hàng: […]
Ngay khi Giản Trì định trả lời, một tin nhắn mới hiện lên. Cậu nhớ ra mình đã quên cho Thẩm Thư Đình trở lại danh sách chặn.
Thẩm Thư Đình: [Cậu đã nhìn thấy chưa?]
Do dự một lúc, Giản Trì trả lời: [Cái gì?]
Thẩm Thư Đình: [Cậu không nhìn ra sao?]
Giản Trì không biết hắn đang chơi trò bí ẩn gì: [Ý của anh là gì?]