Có thể khiến cho Thẩm Thư Đình ban đầu vốn không thèm nói tự mình đa tình chủ động nói ra những lời như vậy, Giản Trì tự hỏi người bên kia có phải thật sự là hắn hay không.
Nhưng rõ ràng, người duy nhất có thể nói “theo đuổi” như ra lệnh như vậy chỉ có thể là Thẩm Thư Đình.
Đây được coi là một bản nhạc đệm vừa đủ. Sau khi độ nổi tiếng giảm dần lại bị một chuyện mới thay vào, cuộc sống của Giản Trì không có nhiều thay đổi, ngoại trừ việc cậu bắt đầu nhặt được đủ các loại hoa ở những nơi cậu thường lui tới.
Mỗi lần đều là một chủng loại khác nhau, giống như một trò chơi giải đố bất tận, với phần thưởng nằm rải rác theo mọi hướng chờ Giản Trì khám phá. Sau một tuần, Giản Trì đã mang tất cả những bông hoa cậu đã nhận được đến vườn của Thẩm Thư Đình. Không biết chuyện đã được tính toán trước hay là trùng hợp mà đã trực tiếp gặp Thẩm Thư Đình.
“Anh đừng gửi những bông hoa này nữa. Môi trường trong phòng ngủ không thích hợp để chăm sóc cây cối. Để chúng ở ngoài vườn mới là lựa chọn tốt nhất.”
Thẩm Thư Đình liếc xuống mấy bó hoa trong tay Giản Trì, hai tay buông thõng xuống bên cạnh không nhận lấy: “Không cần chăm sóc.”
Giản Trì: “?”
“Để ngắm là đủ rồi.”
Tuỳ ý ném những bông hoa đắt tiền như vậy cho một người không biết làm vườn như cậu, thậm chí còn không cần chăm sóc cẩn thận, Giản Trì không biết nên nói Thẩm Thư Đình lãng phí tài sản hay để đạt được mục đích mà không ngại hy sinh những gì mình có trong tay.
Vẻ mặt phiền muộn của Giản Trì rơi vào tầm mắt có chút phức tạp của Thẩm Thư Đình: “Cậu không thích hoa?”
“Không phải là tôi thích hay không. Tôi lo lắng rằng mình không có thời gian chăm sóc chúng.” Đây là những lời nói thật lòng của Giản Trì, cậu không phải Thẩm Thư Đình, không cần dựa vào những thứ này để giảm bớt áp lực. Nhưng Thẩm Thư Đình thân là người tặng lại không quan tâm đến việc tặng đi. Ngược lại, Giản Trì là người nhận được quà, không khỏi cảm thấy đau lòng thay cho hắn.
Giản Trì lại nói thêm: “Hơn nữa một số thứ không cần phải có trong tay mới là tốt. Hoa trông đẹp hơn khi chúng mọc trong đất hơn là khi chúng được ngắt và gói lại.”
Không biết những lời này có động chạm gì đến Thẩm Thư Đình hay không, hắn khẽ xoắn cánh hoa hồng đã hơi tàn, trầm tư một hồi: “Cậu thích gì?”
Giản Trì ngừng lại, đương nhiên cũng không bỏ qua sự kỳ quặc trong lời nói của Thẩm Thư Đình, nội dung tin nhắn hiện lên, nửa không tin nửa thăm dò: “Tại sao lại phải nói cho anh biết? Tôi không cần anh tặng những thứ này.”
Đầu ngón tay ấn nhẹ một chút, cánh hoa mỏng manh nhăn lại, tràn ra vài giọt nước. Thẩm Thư Đình nhíu mày xuống, lộ ra vẻ lạnh lùng quen thuộc có chút tức giận không thể nhận ra: “Cậu nhất định muốn chính miệng tôi phải nói ra sao?”
Giản Trì thở phào nhẹ nhõm: “Vẫn là biểu cảm này thích hợp với anh hơn, khả năng giả vờ dịu dàng của anh quá tệ.”
Thẩm Thư Đình dùng sức xé cánh hoa hồng xuống.
Sau khi “làm nhục” Thẩm Thư Đình, Giản Trì đã cho rằng hắn đã thông suốt, từ nay mình sẽ ngừng bị quấy rối. Quả thật, Thẩm Thư Đình đã nghĩ thông rồi, nhưng theo một hướng hoàn toàn khác với những gì cậu mong đợi. Không biết đã học theo sự hướng dẫn kỳ lạ nào trên mạng, sau lời nhắc nhở của Giản Trì, Thẩm Thư Đình đã ngừng tặng hoa, nhưng sau đó một ngày hắn lại dùng tư cách là hội trưởng gọi cậu đến văn phòng.
Lần này Giản Trì rất thận trọng, mở khe cửa xem bên trong tình hình như thế nào, sau đó mới chậm rãi đi vào, dựa vào cửa hỏi Thẩm Thư Đình: “Lần này lại có chuyện gì vậy?”
Thẩm Thư Đình đeo cặp kính không có tròng có chút tiết chế. Sau khi bị nhắc nhở, hắn đã không còn tỏ vẻ có tình dịu dàng, nhìn có vẻ thuận mắt hơn. Hắn ra hiệu cho Giản Trì ngồi vào ghế trước mặt rồi nói ra hai chữ quen thuộc: “Qua đây.”
Điều này khiến Giản Trì hối hận vì những gì mình đã nói ngày hôm qua, thấy dáng vẻ giả vờ của Thẩm Thư Đình cũng thật thú vị. Ít nhất là thú vị hơn việc trải nghiệm bản chất thật của hắn.
“Trước tiên anh hãy nói là chuyện gì rồi tôi sẽ quyết định qua đó hay không.”
Thẩm Thư Đình lật cuốn sổ trước mặt đẩy về phía đó: “Từ nay về sau mỗi buổi chiều cậu phải đến văn phòng của tôi một tiếng, cậu đừng vội từ chối, giáo viên bộ môn của cậu đều không có ý kiến, bây giờ cậu có thể qua đây hay chưa?”
Giản Trì cứng họng không nói nên lời: “Sao anh có thể… lạm dụng tư quyền?” Suy nghĩ hồi lâu, cậu mới nghẹn ngào nói ra được những chữ này.
“Đây không phải là lạm dụng tư quyền.” Thẩm Thư Đình nói: “Đây là một cách sử dụng hợp lý quyền lực của tôi.”
Cậu không thể nói lại Thẩm Thư Đình. Giản Trì nín thở bước qua đó. Vừa ngồi xuống thì cậu phát hiện ra nội dung màn hình là sách giáo khoa trên kính, nhìn vào đôi mắt của hắn sau cặp kính, thấy đôi môi hắn nhếch lên, nụ cười không chút ấm áp, Giản Trì hỏi: “Đây là…”
“Đó là thuận theo sở thích.”
Giản Trì: “…”
Trên đời này chắc không có ai có thể theo đuổi người khác như Thẩm Thư Đình.
Phải nói rằng Thẩm Thư Đình nói chủ đề này nghiêm túc hơn bình thường rất nhiều, ít nhất hắn sẽ không nói mấy câu mắng nhiếc. Chưa kể câu “thuận theo sở thích” cũng không sai. Mặc dù thành tích của Giản Trì rất tốt nhưng để vượt qua những học sinh ưu tú được hưởng nền giáo dục tốt từ nhỏ thì còn kém xa. Ở phương diện nào Thẩm Thư Đình rất khó dùng lời để diễn tả, duy chỉ có bộ não của hắn đặc biệt tốt, tốt đến mức khiến Giản Trì có một chút chạnh lòng.
“Sai ba câu.”
Sau khi chỉnh sửa thành quả giáo dục mà Giản Trì nộp lên, Thẩm Thư Đình đóng nắp bút lại, thẳng lưng nhìn Giản Trì đang đợi một tiếng đồng hồ nhanh chóng trôi qua, thấu kính che đi sự tối tăm trong đáy mắt: “Lại đây, tôi sẽ giải thích cho cậu.”
Cho đến nay, hành vi của Thẩm Thư Đình vẫn ở trong phạm vi bình thường. Giản Trì do dự vài giây trước khi đi vòng quanh bàn làm việc giống như một học sinh tiểu học đang chờ sự hướng dẫn riêng của giáo viên chủ nhiệm. Cậu bước qua nhìn vào những dấu gạch chéo màu đỏ trên tờ giấy, cơ thể cậu bị Thẩm Thư Đình ôm vào lòng và ngồi trên đùi. Giản Trì bị chuyện xảy ra bất ngờ này khiếp cậu không kịp phản ứng, giọng nói nghiêm khắc của Thẩm Thư Đình vang lên: “Vừa rồi tôi đã giải thích một câu tương tự với cậu rồi, tại sao cậu vẫn làm sai?”
Giản Trì hé môi, suýt chút nữa cắn đầu lưỡi: “Thẩm Thư Đình, anh …” Bây giờ là dáng vẻ gì vậy? Cậu chưa kịp trả lời, Thẩm Thư Đình vỗ vỗ mông của cậu lạnh lùng nói: “Cậu gọi tôi là gì?”
Giản Trì ngây người ra vài giây rồi cảm thấy nóng từ cổ lên đến mặt, không thể tin được là Thẩm Thư Đình đã đánh vào mông mình, chữ “anh” phải lặp đi lặp lại vài lần mới có thể nói thành một câu hoàn chỉnh: “Anh bị điên sao?”
“Tôi tưởng rằng cậu thích như vậy.” Thẩm Thư Đình nói: “Chính cậu nói, dịu dàng không hợp với tôi cho nên tôi thô bạo một chút cậu không thích sao?”
Nếu bây giờ không thể nhìn ra sự trả thù trong mắt của Thẩm Thư Đình thì Giản Trì chính là một kẻ ngốc.
Người đàn ông nhỏ mọn.
Cuối cùng, Giản Trì buộc phải ngồi trên đùi Thẩm Thư Đình nghe hắn giải thích ba câu sai, hết lần này đến lần khác cậu phải chịu đựng hơi thở và đôi môi gần như xẹt qua tai mình. Trong khoảng thời gian này, cậu không thể gọi trực tiếp tên của Thẩm Thư Đình nhất định phải gọi là thầy. Điều này thường nghe có vẻ bình thường, tuy nhiên hiện tại lại có một cảm giác khêu gợi, Giản Trì không thể gọi được, vì vậy cậu lại bị đánh vào mông một lần nữa, dùng giọng trầm nhất của mình để gọi “thầy Thẩm” thì hắn mới dừng lại.
Rõ ràng đã học được cách giải đề, nhưng Giản Trì cảm thấy mình đã mất rất nhiều. Nói là đau khổ hay hạnh phúc đều là sai, có lẽ là ấm ức nhưng lại được lợi. Đợi đến ngày thi thử đó, Giản Trì nhìn lướt qua đề thi một lượt, trong đó có rất nhiều dạng câu hỏi mà Thẩm Thư Đình đã đánh dấu trước cho cậu. Khi nhìn thấy, điều đầu tiên cậu nghĩ đến là sự biến thái của Thẩm Thư Đình, sau đó là quá trình giải đề rất rõ ràng. Giản Trì không biết cậu nên mắng hay là cảm ơn Thẩm Thư Đình trước nữa.
Sau khi thi xong môn cuối cùng, Văn Xuyên đã đợi cậu ở cửa phòng học. Thời gian thi phân bố rải rác, không phải toàn trường đều thi cùng một môn. Saintston là hệ thống tự chọn, vì vậy một số học sinh có thể kết thúc sớm và một số học sinh có thể đợi đến đợt cuối cùng mới thi. Việc chọn môn học của Văn Xuyên đã chiếm ưu thế nên cậu ta đã kết thúc tất cả các kỳ thi trước thời hạn.
“Cảm thấy thế nào?”
Nhận lấy chai nước khoáng mà Văn Xuyên đưa cho, cổ họng của Giản Trì thông thuận, cậu thở ra một hơi dài nhẹ nhõm: “Cũng tạm được, cậu hoàn thành sớm như vậy, còn có đủ thời gian viết đề sao?” So với những trường phổ thông bình thường thì thời gian thi của Saintston rất dồi dào nhưng tương đương với đó thì số lượng câu hỏi cũng rất nhiều.
Văn Xuyên chờ Giản Trì uống mấy ngụm rồi trả lại chai nước, cậu ta vẫn chưa vội vặn nắp, đi tới bên cạnh cậu: “Những gì biết làm đều đã làm hết rồi, thi xong rồi thì không cần nghĩ tới nữa mà hãy yên tâm chờ đợi kết quả.”
Giản Trì biết rằng từ “biết làm” trong miệng Văn Xuyên không chỉ thể hiện khả năng biết làm mà còn là tỷ lệ đúng 100%. Lúc đầu bọn họ cùng nhau học nhóm, có lúc Văn Xuyên vẫn có vài câu cần thảo luận với cậu, sau đó dần dần phát triển thành Trương Dương và Thiệu Hàng đã lấy cuốn sách vở rồi nhờ vả hai người giúp đỡ.
Đương nhiên, Thiệu Hàng sẽ không bao giờ hỏi Văn Xuyên, có lẽ hắn vẫn không qua nổi cửa ải bị mất mặt. Nhưng có một lần Giản Trì không có ở đó, Trương Dương sau đó đã nói với cậu rằng Thiệu Hàng không thể giải được đề cũng chỉ có thể ném sách đến trước mặt Văn Xuyên với khuôn mặt tối sầm. Văn Xuyên mặc kệ, hai người thảo luận qua lại hồi lâu cậu ta mới viết đáp án ra. Không có quy trình giải đề mà viết luôn đáp án ra nên Thiệu Hàng lập tức nghĩ rằng Văn Xuyên đang sỉ nhục mình, hai người cãi nhau một hồi, nhưng là Thiệu Hàng đơn phương cãi cọ thì đúng hơn.
Trương Dương không thể nhịn được cười khi miêu tả cảnh này: “Hai người họ cứ như học sinh tiểu học đấu khẩu vậy. Sau đó, Thiệu Hàng nằng nặc bắt tôi phải viết quy trình giải đề cho anh ta. Anh ta nói học sinh kém sao lại làm khó học sinh kém chứ?”
Khi Giản Trì nghe cậu ta mô tả, cậu cũng không thể không mỉm cười. Thật khó có thể tưởng tượng. Ban đầu Thiệu Hàng và Văn Xuyên đánh nhau một trận đến một mất một còn ở bên bể bơi, lúc đó mồm miệng Thiệu Hàng miệng nói hùng hồn đến mức không khoan nhượng. Văn Xuyên nhìn có vẻ im lặng nhưng trên thực tế là một khi đã đánh thì sẽ đánh đến cùng. Hai người từng bị Giản Trì gán cho là “phần tử nguy hiểm” giờ đây có thể cãi qua cãi lại về một đề toán mà không hề động tay động chân.
Cũng đã coi như là một sự tiến bộ rồi.
“Giản Trì?”
Giản Trì sau khi định thần lại mới lên tiếng đáp lại, ngượng ngùng nói: “Vừa rồi cậu nói cái gì?”
Văn Xuyên không hề tỏ ra không hài vì Giản Trì mất tập trung, không biết từ lúc nào cậu ta đã vặn nắp chai nước khoáng trên tay. Khi Giản Trì nhìn lướt qua thì cảm thấy nước bên trong có vẻ ít đi một chút, cậu vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của Văn Xuyên, trầm như đá đen, đẹp đến nỗi Giản Trì nhớ đến cặp tay áo mà Văn Xuyên đã tặng cậu vào đêm giao thừa.
“Vừa rồi tôi hỏi cậu muốn thi vào trường đại học nào.”
Giản Trì cảm thấy mình đã bị hỏi câu này rất nhiều lần, cậu cũng đưa ra trả lời như trước. Văn Xuyên gật đầu, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, cậu ta rời ánh mắt về phía vài con chim bay ngang qua cửa sổ: “Bọn họ đều biết rồi sao?”
Không nói tên “bọn họ” là đang ám chỉ ai, nhưng Giản Trì có thể nghe ra. Không cần đợi cậu nói, giọng nói lạnh lùng của Văn Xuyên chậm rãi vang lên: “Có thể cậu đã nghe câu này rất nhiều lần rồi, giả vờ như vậy cũng tốt, hi vọng cậu có thể coi như là lần đầu tiên nghe thấy.”
Tim Giản Trì đập nhanh hơn một chút: “Cái gì?”
“Tôi sẽ thi vào cùng một thành phố với cậu.” Văn Xuyên quay đầu lại: “Đến lúc đó, cậu có bằng lòng ở bên tôi không?”
Tiếng chuông bắt đầu môn thi tiếp theo vang lên, đàn chim bị dọa cho sợ hãi từ cây long não bên cạnh phòng học bay lên, phát ra âm thanh phành phạch. Giản Trì nhìn vào mắt của Văn Xuyên, câu trả lời cậu ta chính là sự điềm tĩnh và nghiêm túc.
Cậu đã từng cho rằng tâm tư của Văn Xuyên bị thu gọn lại, bị hao mòn nên mới có thể trở lại mối quan hệ như trước đây, nhưng cậu lại quên mất rằng Văn Xuyên chỉ đang tấn công và phòng thủ lựa chọn chờ đợi câu trả lời của cậu.