Ngày Quý Hoài Tư xuất viện, Xuyên Lâm bỗng nhiên trời quang mây tạnh sau một tuần tuyết rơi liên tục.
Lúc sắp ra khỏi nhà, Thiệu Hàng lại giống như lần trước chặn ngay trước mặt cậu, cứ như thể đọc được suy nghĩ và đoán trước được lộ trình tiếp theo của Giản Trì, hắn bắt đầu tỏ vẻ khó chịu: “Cậu lại đi tìm anh ta?”
Nghe như thể cậu sắp làm chuyện gì đó đáng xấu hổ. Giản Trì đính chính: “Hôm nay Quý Hoài Tư sẽ xuất viện.”
“Anh ta khỏe rồi hà cớ gì phải cần cậu đi đón?”
Giản Trì bật cười trước logic này của Thiệu Hàng: “Vậy tại sao hôm tôi xuất viện, anh lại đến đón tôi?”
Thiệu Hàng chỉ hừ một tiếng: “Không giống nhau.”
Còn về điểm nào không giống thì Thiệu Hàng không chịu nói.
“Tôi phải đi đây, nếu muộn chút nữa tôi sẽ lại đến muộn như lần trước.” Trước khi Giản Trì mặc áo khoác còn đặc biệt nhìn kĩ lại một lượt, để chắc chắn rằng đó là áo của mình rồi mới khoác lên người.
Không biết câu nói nào đã chạm vào nỗi đau thầm kín bấy lâu của Thiệu Hàng, một giọng nói nham hiểm vang lên từ phía sau: “Muộn chút nữa thì sẽ ảnh hưởng đến hai người gần gũi nhau phải không?”
Giản Trì còn chưa kịp trả lời thì Thiệu Hàng đã bất ngờ ôm chầm lấy cậu từ phía sau. Hắn cắn một cái vào sau gáy cậu, cậu còn không phân biệt được cảm giác đau và tê cái nào xuất hiện trước. Giản Trì vùng ra thoát khỏi vòng tay của hắn, sờ vào sau gáy thấy để lại vết răng, cậu ngoảnh lại nhìn vào vẻ mặt đang cười cợt của Thiệu Hàng, tức giận hỏi: “Anh làm vậy thì tôi ra ngoài làm sao được?”
Cảm giác bất an mách bảo Giản Trì biết chắc chắn sẽ để lại vết răng rõ rệt.
Sau khi Thiệu Hàng đạt được mục đích thì bắt đầu giả bộ không hiểu: “Cứ như vậy mà ra ngoài đi.” Hắn sờ vào gáy đang bị che lại của Giản Trì rồi xoa xoa: “Tóc che hết rồi, không ai nhìn thấy đâu. Trừ khi có người làm chuyện giống như vừa rồi tôi đã làm.” Chỉ thiếu mỗi điều trực tiếp điểm mặt chỉ tên.
Giản Trì muốn nói nhưng câu chữ cứ níu lại trên môi, nghĩ đến tin nhắn lần trước bị thu hồi không biết là viết gì. Dáng vẻ của Thiệu Hàng trông có vẻ như đã biết tất cả, nhưng đáng ngạc nhiên hắn lại khá kín tiếng về chuyện này.
Giản Trì đành phải hỏi: “Anh đang giận dỗi phải không?”
Thiệu Hàng nói: “Có sao?”
“Tôi đã không nghe cuộc gọi mà anh gọi cho tôi vào hôm đó, sau đó thì…”
Thiệu Hàng đặt ngón tay lên môi Giản Trì, nụ cười trong mắt lắng xuống, thay vào đó là ánh mắt sâu xa khó tả: “Nếu không phải Quý Hoài Tư bị thương vì cố cứu cậu, tôi sẽ không để cậu đi gặp anh ta. Đồ đạo đức giả như anh ta cuối cùng miễn cưỡng làm được một chuyện không đáng ghét. Có điều không đáng ghét là một chuyện, còn lại thì vẫn rất khó ưa, nếu cậu còn tiếp tục nhắc đến anh ta trước mặt tôi…”
“Anh định làm gì?”
Thiệu Hàng trầm giọng nói: “Sẽ cắn cậu thêm lần nữa.”
Giản Trì cảm thấy thật không đáng khi nghiêm túc hỏi Thiệu Hàng như vừa rồi. Không ngoài dự đoán, lại một lần nữa cậu bị lỡ thời gian đã hẹn trước với Quý Hoài Tư. Giản Trì vội vàng đến bệnh viện mà không quan tâm đến vết răng phía sau gáy, trên giường bệnh đã được thay bộ ga gối mới, cả căn phòng sạch sẽ tinh tươm.
Bất chợt một hơi thở ấm áp xen lẫn tiếng cười phả vào tai cậu.
“Quay đầu lại đi.”
Trái tim đang treo lơ lửng của cậu dần dần lắng xuống, Quý Hoài Tư đã thay bộ đồ bệnh nhân ra và hoàn toàn khỏe mạnh đứng trước mặt cậu. Thoạt nhìn Giản Trì lại thấy không quen lắm, cậu còn cảm thấy hơi ngượng ngùng. Đã nói rõ ràng sẽ đến đón Quý Hoài Tư, vậy mà cậu lại để đối phương phải đợi lâu như vậy: “Trước khi ra khỏi nhà lại vướng chút việc, chúng ta đi thôi.”
Quý Hoài Tư không hỏi gì thêm, dường như mọi sự giải thích đều được thấu hiểu chỉ với một nụ cười: “Được.”
Lúc cúi đầu xuống để thắt dây an toàn, Giản Trì cảm thấy sau gáy đột nhiên phát lạnh. Quý Hoài Tư vén tóc sau gáy cậu lên, ngón tay ấm áp của anh khẽ chạm vào vết răng lồi lõm, cả người Giản Trì bỗng thấy nổi da gà. Một giây trước khi Giản Trì tránh ra, Quý Hoài Tư đã rụt tay lại: “Là cậu ta làm phải không?”
Giọng anh bình thản giống hệt như khi hỏi “Lát nữa đi đâu ăn cơm.” Giản Trì khẽ liếc nhìn biểu cảm của Quý Hoài Tư: “Nhìn rõ lắm sao?”
“Lúc vừa gặp em anh đã để ý thấy rồi, em quay lưng về phía anh mà.” Quý Hoài Tư nói: “Chọn vị trí này không được tốt cho lắm.”
“Cái…”
Không để Giản Trì kịp suy nghĩ thêm về lời của Quý Hoài Tư, một nụ hôn dịu dàng thơm thoang thoảng đã chạm vào môi cậu. Những lời vừa rồi còn chưa kịp nói ra nay đã bị nghiền nát trong chuyển động của đôi môi, không rõ tan biến ở nơi nào.
“Ừm.” Quý Hoài Tư nhìn cậu khẽ cười: “Vị trí này mới tốt.”
May là có một tấm chắn ngăn giữa ghế sau và ghế trước, để dịu bớt bầu không khí đang ấm lên trong xe, Giản Trì đã mở cửa, giả vờ như không có chuyện gì ngắm nhìn phong cảnh lướt qua bên đường, nhưng càng ngắm càng thấy lạ: “Chúng ta đi đâu vậy?”
Quý Hoài Tư trả lời một cách dứt khoát: “Nhà em.”
Giản Trì ngạc nhiên ngoảnh mặt nhìn sang, suýt thì lắp bắp: “Không phải là đưa anh về nhà sao?”
“Về nhà em thì cũng vậy.” Quý Hoài Tư khẽ nháy mắt, giọng điệu tự nhiên, chắc nịch hoàn toàn không cho đối phương cơ hội từ chối: “Anh vẫn chưa đến thăm chú lần nào nên muốn nhân cơ hội này, lẽ nào em không chào đón anh?”
Vấn đề không phải ở chỗ có chào đón hay không.
Giản Trĩ bỗng cảm thấy vùng da sau gáy lại đau âm ỉ.
Xe cứ thế đi vào con đường quen thuộc, hoàn toàn không còn cơ hội quay lại nữa. Giản Trì đi trước Quý Hoài Tư lấy chìa khóa mở cửa, trái tim và ổ khóa đang bị mở cùng lúc vang lên tiếng “lạch cạch”, vừa ngẩng mặt lên cậu đã bắt gặp Thiệu Hàng đi ra từ phòng ngủ, sắc mặt hắn bỗng tối sầm lại khi thấy bóng dáng Quý Hoài Tư sau lưng cậu.
Quý Hoài Tư tươi cười tỏ ý chào hỏi.
Thiệu Hàng thăm dò hai người bọn họ, ánh mắt dần trở nên thâm thúy. Hắn vừa mới thốt ra tiếng hừ lạnh thì Giản Thành Siêu từ trong bếp đi ra vì nghe thấy tiếng người nói. Khi nhìn thấy cảnh này ông hơi sững người lại: “Các con về rồi…”
“Cháu chào chú, cháu là Quý Hoài Tư, bạn học của Giản Trì.”
Quý Hoài Tư bước lên trước giới thiệu bản thân, trước thái độ niềm nở, hòa nhã ấy Giản Thành Siêu không còn cảm thấy nghi ngờ. Không cần đến Giản Trì phải đứng giữa giới thiệu, một mình Quý Hoài Tư cũng đủ để khiến Giản Thành Siêu nói chuyện cởi mở, rôm rả. Giản Trì tin rằng nếu hôm nay bọn họ chỉ tình cờ gặp nhau ngoài đường, có lẽ Giản Thành Siêu sẽ nhận Quý Hoài Tư làm con nuôi cũng không biết chừng.
“Thật vậy sao? Thế thì phải ơn cháu đã chăm sóc cho Giản Trì, từ nhỏ thằng bé đã…”
Hai người đang nói chuyện vui vẻ tự nhiên lại lôi Giản Trì vào. Giản Trì không muốn nghe thêm nữa và càng không muốn tiếp tục câm như hến, cậu ngắt lời hai người họ: “Vừa rồi cha đang chuẩn bị cơm tối phải không? Để con giúp một tay.”
“Vẫn chưa nấu đâu, cha vừa mới đi chợ về.” Giản Thành Siêu bị chuyển chủ đề nói chuyện, ông hồ hởi mời Quý Hoài Tư: “Thức ăn trong tủ lạnh đủ để làm một bữa, tiểu Quý, hôm nay ở lại nhà chú ăn cơm đi, đừng có ngại, cứ tự nhiên như đang ở nhà cháu.”
Nhìn Quý Hoài Tư không có vẻ gì là ngại ngùng, anh mỉm cười nhanh nhảu trả lời: “Vậy làm phiền chú rồi.”
“Không có gì phiền cả, lát nữa cứ nói với chú cháu không ăn được món nào, thích ăn món nào…”
Giản Trì không biết Thiệu Hàng đã đi vòng ra sau lưng cậu từ khi nào, lúc cậu nhận ra đã nghe thấy tiếng thì thầm như đang nghiến răng bên tai: “Cuối cùng tôi cũng biết cậu được di truyền điểm nào từ cha cậu rồi.”
“Cái gì?” Giản Trì hơi nhích người ra theo phản xạ, chỉ sợ Giản Thành Siêu nhìn sang bên này. Hành động này của cậu có vẻ đã chọc giận Thiệu Hàng, hắn lạnh lùng nói: “Vừa thấy người mới đến đã quên mất người cũ, trước kia cha của cậu cũng hỏi tôi y như vậy, bây giờ gặp Quý Hoài Tư cũng nói không khác gì. Cậu cũng như thế.”
Giản Trì cảm thấy hơi oan uổng: “Thế sao?” Vì ít ra thì mỗi lần cậu nói đều không trùng nhau.
Nhìn biểu cảm đó của Giản Trì, Thiệu Hàng có thể đoán ra suy nghĩ của cậu, hắn khẽ xoa xoa sau gáy cậu, nói với giọng điệu xen lẫn uy hiếp: “Tôi vừa mới nói là không được nhắc đến Quý Hoài Tư, bây giờ cậu lại trực tiếp đưa người đến trước mặt tôi, cậu cố ý phải không?”
Những lúc cần thiết, giả ngốc là một lựa chọn không tồi. Giản Trì né tránh khỏi bàn tay của Thiệu Hàng, chỉ đáp một câu: “Tôi xuống bếp giúp một tay đây.” Bỏ lại Thiệu Hàng đứng đó tức giận.
Đợi khi món ăn cuối cùng được mang lên cả bàn ăn đã chật kín, trong chốc lát bốn người đàn ông rưỡi đã ngồi quây quần xung quanh chiếc bàn gấp – hình thể của Giản Thành Siêu tương đương với một người rưỡi, khi gắp thức ăn cũng phải chú ý tay chân. Lúc Giản Trì lấy ra bốn đôi đũa, đột nhiên có tiếng gõ cửa. Nhìn thấy người bên ngoài, đôi đũa trên tay Giản Trì suýt nữa rơi xuống đất.
“…Văn Xuyên?”
Sự xuất hiện của Văn Xuyên cũng không có gì kì lạ nhưng lại xuất hiện đúng vào thời điểm tệ nhất, nói là trùng hợp cũng không ai tin. Cậu ta khẽ gật đầu chào hỏi, sau khi nhìn lướt qua Giản Trì thì thấy hai bóng người ngồi trong nhà, ánh mắt cậu ta hơi trùng xuống: “Hôm nay thật náo nhiệt.”
Giản Trì cảm thấy sau lưng ớn lạnh, không thể không nghi ngờ có khi nào bọn họ đã thoả thuận trước với nhau. Sau khi đóng cửa, cậu còn cố tình khóa thêm một lớp, mong là sẽ không xuất hiện thêm một Thẩm Trữ Đình ở phía sau nữa.
Nếu thế thật chắc chắn sẽ là ngày tận thế.
“Sao cậu đến đây?”
“Là…”
Văn Xuyên còn chưa nói hết câu, Giản Thành Siêu vừa tháo tạp dề vừa từ trong bếp đi ra, ông nhìn thấy Văn Xuyên đứng ở cửa vội vàng gọi: “Tiểu Văn, mau mau vào đây, rửa tay xong là có thể ăn cơm, không đưa Thanh Thanh cùng tới hả?”
Văn Xuyên trả lời: “Em ấy đã ăn cơm ở trường rồi ạ.”
Giản Thành Siêu cảm thấy hơi đáng tiếc.
Ngay lúc này, Giản Trì mới nghe rõ nửa câu cuối mà Văn Xuyên nói: “Là chú kêu tôi tới đây, chú nói hôm nay có rất nhiều bạn của cậu đến, sẽ rất đông vui.”
… Rất đông vui thật.
Đông vui đến mức sắp quá trớn rồi.
Khi vừa để ý thấy Văn Xuyên đến, sắc mặt Thiệu Hàng càng thêm tối sầm lại, Quý Hoài Tư chào hỏi rất điềm đạm, không biết anh có để bụng chuyện này hay không. Khi Giản Trì ngồi vào chiếc bàn chật hẹp, đối mặt với một bàn thức ăn nóng hổi nghi ngút khói và ánh mắt của mấy người kia, lần đầu tiên cậu cảm thấy thức ăn khó nuốt đến vậy.