Bầu trời bị ánh hoàng hôn đỏ rực chiếm lấy một nửa.
Gió lọt vào trong mũ bảo hiểm của Giản Trì mang theo một mùi mặn nhàn nhạt, tầm nhìn bao la tràn ngập màu xanh, mênh mông vô bờ. Cuối biển nối với ánh chiều tà, ánh lửa trong vắt lan xuống mãi sâu, giống như một buổi biểu diễn hoàng tráng chuẩn bị kết thúc ở phần cao trào.
Nguy nga và tráng lệ.
Giản Trì đột nhiên sinh ra cảm giác gần gũi như được trở về Vân Thành, so với sóng biển êm dịu, gió biển lướt trên đôi má ở trong ấn tượng càng thêm linh hoạt bất kham. Tính cách bảo thủ của người Boros khiến cho những hoạt động trên biển của nơi này đặc biệt không được ưa chuộng. Đêm trước Giáng Sinh nếu mọi người không phải cùng gia đình, bạn bè tụ họp thì chính là ở cây Giáng Sinh nơi trung tâm thành phố chờ đợi tiếng chuông giao thừa, càng làm cho bờ biển dường như tràn ngập sự cô đơn lạnh lẽo, mà Giản Trì vừa khéo chính là kiểu người không thích sự náo nhiệt ồn ào.
Men theo những bậc đá để đi xuống bãi biển, những hạt cát trắng mịn càng gần biển càng có xu hướng trở nên sáng và vàng hơn. Giản Trì đón lấy gió mà hít thở, sự thả lỏng của vai mang toàn thân hòa mình vào không khí mát mẻ về đêm..
Rất tự tại.
Văn Xuyên đi đến từ phía sau, ủng dẫm lên cát sỏi vang lên tiếng xào xạc: “Lần đầu tiên tôi tới đây tôi đã cảm thấy cậu sẽ thích.”
Giản Trì quay đầu, gương mặt của Văn Xuyên ở dưới ánh đèn ngược sáng đã dịu đi đường nét lạnh lùng, lắc lắc đầu: “Cậu đã đến đây xem qua trước sao?”
Chỉ là một câu nói đùa vô tình, người nghe lại ở dưới ánh mắt của cậu ta gật gật đầu: “Có xem qua vài cái.”
“Mấy cái?”
“Trên bản đồ, có vài bãi biển và một số nơi khác cách thành phố một tiếng đi xe, tôi nghĩ cậu sẽ thích nơi này.” Văn Xuyên trông về hướng đèn đuốc phủ kín ở nơi xa, nói: “Tầm nhìn ở nơi này rất tốt.”
Văn Xuyên không hề đề cập tới lượng thời gian đã mất để tới lui những nơi này nhưng Giản Trì cũng có thể tưởng tượng ra.
Bài tập của kỳ một theo lí mà nói có lẽ không quá nặng nề nhưng đại học Danalter của Văn Xuyên vốn nổi tiếng là khắc khe, nhất là với những chuyên ngành có xếp hạng cao nhất trong các chuyên ngành như thương mại. Thật không khéo, đó lại chính là chuyên ngành của Văn Xuyên. Ngoại trừ chủ nhật, bọn họ liên lạc với nhau hoàn toàn qua điện thoại, Giản Trì không biết rốt cuộc Văn Xuyên đã lặng lẽ đến xem qua những nơi này vào lúc nào.
“Chẳng lẽ trước đây cậu nói cùng bạn học làm bài tập nhóm thực ra chính là chạy đến nơi này sao?”
“Không phải tất cả.” Văn Xuyên ngừng một lúc: “Chỉ có vài lần thôi.”
Giản Trì bị giọng điệu ngượng ngùng hiếm thấy của cậu ta chọc cười. Sóng biển đánh đến, suýt chút nữa làm ướt đế giày, Giản Trì dứt khoát cởi giày ra, xách trong tay, khi đi dạo trên bãi biển thỉnh thoảng sẽ bị vỏ ốc, vỏ sò ẩn dưới cát cấn vào chân. Loại trải nghiệm chỉ có lúc còn nhỏ này không hề gây khó chịu, Giản Trì cúi lưng nhìn con cua chỉ to bằng nửa bàn tay đang liều mạng vùi mình vào trong cát. Cậu đang muốn đưa tay ra bắt nó, sóng bắn lên làm ướt đầu gối cậu, cậu đứng lên, trên vai bỗng được khoác thêm chiếc áo khoác hơi nặng, trên đó vẫn còn lưu lại hơi ấm.
Biểu cảm lạnh lùng của Văn Xuyên vẫn không hề thay đổi, giống như hành động vừa nãy không phải xuất phát từ tay cậu ta, áo khoác choàng lên người Giản Trì cũng không phải của cậu ta, chỉ có ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn luôn đặt trên người Giản Trì là lộ ra ý tứ thật sự thầm kín.
So với việc nói, cậu ta càng thích hành động đơn giản và thẳng thắn hơn. Giản Trì chỉnh lại áo khoác, ngay một giây trước khi mở miệng, từ nơi xa truyền đến một tiếng nổ lớn. Chùm ánh sáng bay lên không trung, nối tiếp nhau nổ ra những chùm pháo hoa, những màu sắc sặc sỡ, muôn màu muôn vẻ truyền đi khắp bầu trời đêm, phản chiếu trong đáy mắt.
Trong lúc Giản Trì đang ngẩn người, phía sau lưng bỗng có một lồng ngực rộng rãi ấm áp áp lên. Giọng nói của Văn Xuyên rất nhỏ, nhưng lại vượt lên át hết tiếng pháo hoa.
“Đẹp không?”
Đẹp.
Giản Trì bỗng nhiên hiểu ra ý nghĩa thật sự của câu nói “Tầm nhìn ở đây rất đẹp.”
Biểu diễn pháo hoa đêm Giáng Sinh diễn ra ở trung tâm phồn hoa nhất của thành phố. Nghe Abel nói ở chỗ đó mỗi năm đều có hàng ngàn hàng vạn người chen chúc ở đó chờ đợi pháo hoa và thời khắc giao thừa. Màn trình diễn rất đẹp, nhưng khi chen giữa hàng vạn người, ngay cả việc cựa quậy cũng trở thành một điều xa xỉ thì sự đẹp đẽ của pháo hoa cũng bị giảm đi rất nhiều. Sau khi nghe vậy, Giản Trì gạt đi suy nghĩ đang rục rịch manh động trong đầu, cậu rất muốn đi xem thử.
Nguyện vọng bị gác lại nhưng không hề bị quên lãng, Văn Xuyên đưa cậu đến đây, đem pháo hoa đến trước mặt cậu.
Màn pháo hoa hoành tráng kéo dài gần hai mươi phút, đứng từ chỗ này nhìn ra có thể nhìn thấy những tòa nhà có tính biểu tượng sáng rực đèn đuốc và cả cây cầu ở trung tâm. Khói bao trùm khắp bầu trời chậm chạp tản ra, nhịp tim tăng nhanh do âm thanh lớn của Giản Trì vẫn đang đập không theo quy luật. Sự kích thích của giác quan cũng nhạt dần, sự tiếp xúc và ấm áp thuộc về Văn Xuyên ở phía sau lưng trở nên càng thêm rõ ràng, giọng nói nặng nề rơi xuống bên tai.
“Có thích món quà này không?”
Giản Trì nghe thấy tiếng gió trộn lẫn với nhịp tim của mình, hoặc cũng có thể là nhịp tim của Văn Xuyên: “Thích.”
Văn Xuyên xiết chặt cánh tay đang ôm lấy cậu: “Ở bên cạnh tôi có phải rất nhàm chán không?”
Ngữ điệu bằng phẳng, không phải là một câu hỏi. Giản Trì không tính trước được rằng Văn Xuyên sẽ dựa vào gần như thế, khi quay đầu môi xuýt nữa đã thơm lên má cậu ta, ngẩn ra một lúc mới trả lời: “Không, từ trước đến nay đều không.”
“Sau khi tới Boros, tôi đã cố gắng không khép mình lại quá chặt, nghe lời khuyên của em mà đi kết giao với nhiều bạn bè hơn, giao lưu với mọi người. Tôi đã làm được một phần, giống như em nói, loại cảm giác đó rất tốt. Có những lúc tôi nghĩ nếu như không gặp được em, tôi sẽ không đứng ở đây, cũng sẽ không đi trên con đường dưới chân này, đó sẽ là một cuộc sống hoàn toàn khác.”
Trái tim Giản Trì như bị sóng đánh vào, trở nên ướt át: “Vậy anh thích cuộc sống bây giờ không?”
“Tôi rất vui khi có một cuộc sống như thế này.” Văn Xuyên nói: “Trước đây nhìn thấy tương lai chỉ toàn là màu xám, bây giờ thấy tương lai không có màu nữa rồi.”
“Tại sao?”
“Nó đang đợi tôi đi tạo nên một khả năng mới.”
Có một số lời kẹt lại trong lồng ngực, vai Giản Trì đột nhiên trùng xuống, phát ra một tiếng thở dài trầm thấp cuốn theo chiều gió: “Tôi là một con người nhạt nhẽo, đây là sự thật, nhưng tôi sợ em sẽ nghĩ như vậy, nếu món quà này không lãng mạn như thế, xin em cũng đừng ghét bỏ.”
Giản Trì nhịn không được mà muốn ôm Văn Xuyên, nhưng tư thế này khiến cậu chỉ có thể đặt tay lên đỉnh đầu của Văn Xuyên, xoa một chút: “Em không hề nói nó không lãng mạn, pháo hoa rất đẹp, em rất thích, vô cùng thích.”
Món quà không cần đắt đỏ mà ở chỗ Văn Xuyên nhớ rằng cậu thích biển, ở chỗ dù Văn Xuyên ở trong đống bài tập bộn về vẫn sẽ bỏ ra thời gian để sàng lọc ra địa điểm hài lòng nhất, sẽ vào lúc pháo hoa đang nở rộ mà ôm lấy cậu, dùng âm thanh chỉ hai người có thể nghe được để nói ra lời trong lòng. Tất cả những chi tiết đều rất lãng mạn, lãng mạn theo cách chỉ thuộc về Văn Xuyên.
“Anh có cần quà đáp lễ không?”
Nhìn đôi mắt thoáng nhấp nháy của Văn Xuyên trong bóng tối, Giản Trì kiễng chân trên bãi cát, hôn nhẹ môi Văn Xuyên ngay sau đó bị ôm lấy eo, in lên một nụ hôn sâu hơn. Trong đêm tối tĩnh mịch, không ai biết chuyện đang xảy ra ở nơi này, lúc tách ra hơi thở của hai người càng nặng nề hơn lúc đầu, bầu không khí im lặng trong chốc lát, Giản Trì ho nhẹ một tiếng: “Chúng ta phải quay về chưa?”
“Ở gần đây có một khách sạn.” Văn Xuyên nói: “Đường về thành phố quá xa, chúng ta có thể đến đó.”
“Anh còn xem qua cả khách sạn sao?”
Văn Xuyên không nói gì. Nhìn vào đôi mắt Văn Xuyên khiến cho người vốn muốn khuấy động bầu không khí là Giản Trì bỗng có chút nóng một cách khó nói. Cậu đặt giày xuống lại dưới mặt đất để tránh ánh mắt đang quấy nhiễu trong lòng kia, Văn Xuyên lên tiếng: “Tôi cõng em đi lên.”
“Đường có một chút thôi…”
Động tác của Văn Xuyên còn nhanh hơn lời nói của Giản Trì, hắn khuỵu gối xuống trước mặt cậu. Nửa câu trả lời phía sau của Giản Trì kẹt lại trong miệng, chân đã ướt thật sự không tiện xỏ giày, cuối cùng cậu nửa căng thằng nửa ngại ngùng nằm bò lên lưng Văn Xuyên, ở vị trí tiếp xúc có thể cảm nhận được cơ bắp ở lưng và đôi tay giữ chắc hai chân cậu của Văn Xuyên, động tác đứng lên và bước đi vô cùng ổn định và có lực. Ánh mắt của Giản Trì miêu tả góc nghiêng của Văn Xuyên trong sáng tối lẫn lộn, âm thầm không để Văn Xuyên biết được, cậu cho rằng là như vậy.
Khi đến khách sạn, Văn Xuyên vẫn dùng phương thức đó để đưa Giản Trì vào đến trong phòng. Suốt chặng đường Giản Trì vẫn rúc mặt vào trong lưng của Văn Xuyên, không dám ngẩng lên nhìn nụ cười của cô gái ở quầy lễ tân. Lò sưởi trong vách tường của phòng nghỉ vẫn đang đốt lửa làm tan đi cái lạnh toàn thân, so với một khách sạn thì nơi này càng giống như một căn phòng nghỉ dưỡng tràn ngập không khí ngày lễ, gần cửa số bày một cây Giáng Sinh cỡ nhỏ, đầu giường có một con búp bê tuần lộc mặc trang phục Giáng Sinh. Sau khi tắm xong, Giản Trì suýt chút nữa đã đè lên người con tuần lộc. Chính vào lúc cậu đang muốn lấy nó ra, Văn Xuyên đã lấy nó trước một bước, lấy cái băng đô hình cặp sừng trên đầu con búp bê đội lên đầu người vẫn chưa kịp phản ứng là Giản Trì.
Giản Trì ngẩn ra vài giây, có lẽ là do vẻ mặt trống rỗng cùng với cặp sừng trên đầu tạo nên một sự hài hòa lạ kì, Văn Xuyên cúi đầu hôn lên khóe miệng của Giản Trì, chặn lại bàn tay đang định lấy xuống của cậu: “Rất đáng yêu.”
“Chờ chút á…”
Thật đáng tiếc, Giản Trì đã mất đi cơ hội tốt nhất để lấy cái băng đô xuống. Không khí ngày càng ám muội cùng nụ hôn dần dần khiến ý thức mềm nhũn đi. Tiếng chuông giao thừa vang lên, những người chờ đợi dưới gốc cây Giáng Sinh cùng gia đình phát ra những tiếng hoan hô và cả tiếng cười, chào mừng Giáng Sinh đang đến gần. Giản Trì thấp thoáng nghe thấy bên ngoài lại vang lên tiếng nổ của pháo hoa, dưới tiếng thở và tiếng ma sát mơ hồ, nghe không được rõ ràng lắm. Câu trả lời trầm trầm khàn khàn của Văn Xuyên đã làm lu mờ hết những tiếng động khác, lọt vào tai cậu rất rõ ràng.