“Chuyên ngành pháp luật, đại học Boros. Điểm của ngành này không hề thấp, tại sao cậu lại muốn tới công ty chúng tôi thực tập? Trên hồ sơ lí lịch có viết cậu đang học năm hai, đa số sinh viên đều sẽ đợi đến năm ba, năm tư mới bắt đầu đi thực tập.”
Người phụ nữ dày dặn kinh nghiệm ngồi đằng sau chiếc bàn dài dùng vốn tiếng Anh lưu loát của mình đặt câu hỏi. Khuôn mặt cô ta trông lơ lớ người đến từ Trung Quốc, phát âm đúng chuẩn so với người bản địa không hề có chút khác biệt nào.
Trước khi tới đây Giản Trì đã tự mình diễn tập trước rất nhiều lần những câu hỏi thường gặp trong các buổi phỏng vấn, lại được nghe một hồi lâu những màn hỏi đáp từ những người trước mình, cậu suy nghĩ ngắn ngủi trong khoảng hai giây rồi đưa ra câu trả lời: “Kinh nghiệm tích luỹ được không khác biệt ở khoảng cách một năm ngắn ngủi giữa năm hai và năm ba, tôi hi vọng trong quá trình học tập có thể có được trải nghiệm thực tiễn. Quý công ty ở trong ngành nghề này vẫn luôn dẫn đầu, công việc thực tập này không chỉ dừng lại ở việc phù hợp với chuyên ngành của tôi, mà đồng thời còn phù hợp với cả sở trường và sở thích của tôi. Tôi tin rằng trong khi tôi vì công ty mà tạo nên giá trị riêng thì cũng có thể nâng cao trình độ chuyên ngành của bản thân.”
Giản Trì không thể nào nhìn ra đối phương có vừa ý với câu trả lời này hay không, những ngón tay đặt trên đầu gối cuộn chặt lại. Ánh mắt của người phụ nữ lại lần nữa rơi trên bản lí lịch mà cậu vừa đưa qua, tiếng lật giấy nhè nhẹ vang bên tai phóng to hơn gấp bội.
“Cậu tốt nghiệp cấp Ba ở học viện Sainston sao? Thật trùng hợp.”
Giản Trì ngơ người ra một lát, đây là câu hỏi nằm ngoài dự liệu của cậu. Phản ứng đầu tiên của người bình thường có lẽ số đông sẽ là “Chị cũng tốt nghiệp từ trường cấp ba đó sao?” nhưng dễ dàng nhận thấy điều này không hề đúng đối với người phụ trách phỏng vấn đang ngồi trước mặt cậu. Người phụ nữ ngẩng đầu, lộ ra nụ cười đầu tiên từ khi bắt đầu phỏng vấn đến giờ: “Chủ tịch Hội đồng Quản trị của chúng tôi cũng là cựu học sinh trường Sainston, ngôi trường cấp ba này quả là không tồi.”
Mặc dù không thể nào gật bừa, Giản Trì vẫn đáp lại bằng một nụ cười lịch sự, “Là vinh hạnh của tôi.”
Người phụ nữ nhẹ nhàng sắp xếp lại tài liệu lí lịch, “Tình huống của cậu tôi cũng đã hiểu được đại khái, hai ngày sau kết quả phỏng vấn của cậu sẽ được thông báo qua email, chúc cậu may mắn.”
Bốn chữ cuối cùng người đó dùng tiếng Trung để nói, Giản Trì nắm lấy bàn tay vươn ra sau khi đứng lên của người phụ nữ, hết sức căng thẳng, “Cảm ơn.”. Cậu cũng đáp lại bằng thứ ngôn ngữ quen thuộc nhất của mình.
Thật ra, lúc trước khi được thông báo tới phỏng vấn cũng đã khiến Giản Trì vô cùng kinh ngạc, kết quả dù sao cũng chẳng quan trọng tới vậy.
Công ty đa quốc gia này là công ty nổi tiếng nhất trong tất cả các doanh nghiệp mà cậu đã nộp hồ sơ. Đa số các nhân viên ở đây đều là người Trung được điều đến từ công ty mẹ, bao gồm cả những Hoa kiều di dân định cư ở Boros. Đối với một người khẩu ngữ còn lâu mới đạt tới trình độ thành thạo như Giản Trì mà nói, đây là một lựa chọn tuyệt vời. Nhưng một tập đoàn lớn mạnh như vậy liệu có chọn lấy một sinh viên năm Hai chưa tốt nghiệp lại còn chưa có lấy một tẹo kinh nghiệm thực tập nào như cậu không? Giản Trì không dám hi vọng xa vời, ngày nhận được thư mời phỏng vấn cậu còn cứ ngữ đấy là mail giả.
Đi ra khỏi toà nhà công ty, hơi lạnh của điều hoà ngay lập tức bị những làn gió nóng ở phía ngoài xua tan, Giản Trì vẫn còn nguyên cảm giác không chân thực.
Trương Dương nhắn qua HS hỏi cậu cảm giác đi phỏng vấn thế nào, Giản Trì dùng những ngôn từ xúc tích nhất để biểu thị tâm trạng lên lên xuống xuống của cậu trong suốt quá trình.
Trương Dương: [Dựa vào sơ yếu lí lịch của cậu chắc chắc không có vấn đề gì đâu. Cậu cứ yên tâm mà chờ để đi thực tập đi. Đợi thời tiết bớt nóng tôi sẽ đến Boros chơi hai tuần, đến lúc đó cậu phải đưa tôi đi chơi khắp nơi đấy, còn có cả Tiểu Ngư nữa.]
Đối với kẻ thích chơi bời như Trương Dương mà nói, chỉ cần là một trường đại học không quá tệ, một chuyên ngành sau này dễ tốt nghiệp là đã đủ làm cậu ta thoả mãn rồi. Sau khi tốt nghiệp, cậu ta chọn ở với Phương Du cùng một thành phố, như ước nguyện mà kết thúc việc yêu xa. Giản Trì thường lướt thấy bọn họ khoe ân ái, khoe ảnh du lịch các thể loại trên HS, thi thoảng gần tới cuối kì còn có thể thấy chia sẻ hình cá chép, so với trước đây chẳng có gì thay đổi.
Kết quả phỏng vấn nhanh chóng được gửi qua hòm thư điện tử đến cho Giản Trì. Mọi chuyện cực kì thuận lợi, giống hệt như Trương Dương đầy tự tin mà bảo cậu yên tâm đi thực tập. Giản Trì có được cơ hội vốn không thể ngờ tới này. Lí do mà cậu muốn đi thực tập thực ra rất đơn giản, trong câu trả lời cậu đưa ra cho người phụ trách việc phỏng vấn có pha chút hàm ý, nói thẳng ra là Giản Trì không muốn tiếp tục làm công ở quán cà phê nữa, cậu muốn tìm một công việc vừa có thể học tập thêm kiến thức vừa có thể kiếm được tiền. Thứ cậu muốn học được đương nhiên là không phải là làm thể nào để sử dụng máy pha cà phê.
Ngày thực tập đầu tiên, Giản Trì đến công ty trước mười phút. Dưới sự dẫn dắt của Trưởng phòng pháp chế, trước tiên cậu phải học tư liệu giới thiệu về công việc của công ty và nội dung làm việc của bộ phận. Trong tập tài liệu viết đầy các từ ngữ chuyên ngành bằng tiếng Anh, Giản Trì cày cả ngày mới tiêu hoá được một nửa. Đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được sự khác biệt lúc ở trường và khi đi làm.
Tuy nói là trợ lí trưởng phòng nhưng việc Giản Trì cần làm thực ra không nhiều. Nội dung công việc tuần trước của cậu có thể đơn giản khái quát lại là xử lý văn kiện và dọn dẹp vệ sinh. Mặc dù đều là những công việc đơn giản nhưng Giản Trì cũng làm cực kì nghiêm túc. Có thể là do sự nghiêm túc này, cũng có thể là vì cậu vẫn đang độ tuổi đi học nên quan hệ của cậu cùng các đồng nghiệp trong văn phòng rất là hoà thuận.
“Đi ăn trưa không?” Gần tới giờ nghỉ trưa, người con trai đeo kính ngồi trước mặt Giản Trì nhiệt tình mời cậu.
Giản Trì đương nhiên sẽ không từ chối lòng tốt rồi đi theo mấy người tới tiệm salad ở phía đối diện công ty. Đối với nhân viên công vụ, từ sáng đến tối ngồi trước máy tính đã là không tốt cho sức khoẻ rồi, để không thân thể không mất đi cân đối, tiệm salad luôn là địa điểm kinh doanh tốt nhất trong khu vực xung quanh công ty.
Lúc ăn cơm, Giản Trì yên lặng ngồi ở một bên, nghe đồng nghiệp thẳng thừng nói về cuộc sống của bản thân, động thái dạo gần đây của công ty. Một đĩa salad trong chốc lát đã nhìn thấy đáy, Giản Trì không rời đi trước mà nhìn ra trục đường chính đông nghịt bên ngoài ô cửa sổ. Có những nhân viên vội vã, cũng có cả những học sinh đang trong kì nghỉ và người bạn cùng tuổi đi du lịch. Trong những chiếc xe đi đi lại lại, Giản Trì nhìn một bóng người bước xuống từ một chiếc xe con màu đen đến xuất thần, bên tai lại đột nhiên vang lên tiếng nói: “Giản Trì, cậu thì sao?”
Chủ đề không biết từ bao giờ đã chuyển đến chỗ Giản Trì. Đối mặt với câu hỏi của đồng nghiệp, Giản Trì chỉ có thể thu hồi ánh nhìn, vài phút sau khi cậu quay lại nhìn lần nữa, chiếc xe và bóng lưng kia đã biến mất. Cậu không xác định được người đàn ông đó cuối cùng đi về hướng nào, càng không thể xác định được đối phương có phải là người trong kí ức của mình hay không.
Có lẽ là cậu đã nhìn nhầm, người đó căn bản không thể nào xuất hiện ở Boros được.
Một tiếng sau Giản Trì mới quay lại vị trí làm việc. Trưởng phòng hỏi cậu tiến độ làm việc của ngày hôm nay, sau đó mang những tài liệu mà cậu đã xử lí xong đưa tới các bộ phận khác. Mấy ngày tiếp theo, Giản Trì đã hiểu rõ kết cấu các bộ phận trong công ty, sau mấy lần chạy việc vặt đã không còn nhận sai người giống như lần đầu tiên nữa. Sau khi hoàn tất việc đưa phần tài liệu cuối cùng đi, Giản Trì cùng những người khác đứng đợi trước thang máy. Thang máy chuyên dụng phía bên cạnh mở ra trước một bước.
Nhìn thấy thân ảnh bước ra từ trong đó, trái tim Giản Trì không chịu khống chế mà đập thật mạnh.
Một thân tây trang đen lắng đọng lại bầu không khí thận trọng bên người, dáng đi của Bạch Âm Niên rất vững vàng, không nhanh không chậm tiến về phía trước, theo sau là mấy vị trưởng phòng và một người đàn ông trông như là trợ lý. Giản Trì nghe thấy những nhân viên xung quanh nhao nhao hướng về Bạch Âm Niên nói “Xin chào giám đốc Bạch.”. Bạch Âm Niên làm động tác gật đầu đáp lại, trong lúc thu hồi lại tâm mắt, ánh mắt hắn lướt qua một cách vô ý rồi đột ngột ngưng lại ở một chỗ.
Bạch Âm Niên dừng lại, những người theo sau hắn cũng dừng lại theo.
Giản Trì bị ánh mắt đó ghim lấy, quên mất vừa nãy mình đang muốn làm gì, quên lên luôn cả việc lúc cửa thang máy mở ra mình phải bước vào. Tận đến khi gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị quen thuộc của Bạch Âm Nhiên chiếm lấy toàn bộ ánh nhìn, Giản Trì mới tìm lại được giọng nói đã hơi biến đổi của mình, xen lẫn cả một chút hốt hoảng, không dám tin.
“Ngài Bạch?”
Giọng nói trầm thấp của Bạch Âm Niên hoàn toàn trùng khớp với giọng nói trong kí ức.