Cậu không hề nhìn nhầm bóng lưng bước xuống từ trong chiếc xe kia, đó chính là Bạch Âm Niên.
Giản Trì nhớ lại câu nói vô tâm của người phụ nữ hôm phỏng vấn——“Chủ tịch của chúng tôi cũng là cựu học sinh Saintston.” Cảm giác vận mệnh trêu đùa trỗi lên trong lòng cậu.
Trong lúc Giản Trì thất thần, Bạch Âm Niên đã đi tới trước mặt cậu. Giản Trì ổn định lại những cảm xúc đang không ngừng phát tán, không để cho bản thân nhìn trông như thể bất ngờ lắm. “Đã lâu không gặp, anh cũng làm việc ở đây sao?”
Nói xong rồi thiếu chút nữa là tự cắn lưỡi chính mình, đây chẳng phải là một câu hỏi thừa sao?
Dường như Bạch Âm Niên không nhận ra vẻ quẫn bách của Giản Trì, ánh mắt di chuyển tới bảng tên trước áo cậu: “Vào công ty lúc nào vậy?”
“Thứ hai tuần trước, tôi thực tập kỳ hè ở đây.” Giản Trì thật thà đáp lại. Từ cách xưng hô của những người bên cạnh với Bạch Âm Niên thì có thể là đây là một trong những sản nghiệp của nhà họ Bạch. Thế mà lúc cậu tra trên mạng lại không có nhắc tới điều này. Vận khí của cậu tốt thật chứ.
Giản Trì đã chuẩn bị tốt tâm lý cho hai tháng thực tập ở đây, mà Bạch Âm Niên từ trên trời rơi xuống, trở thành cấp trên của cậu.
Chuyện nghe phi lý nhất thế mà lại biến thành hiện thực.
Nghĩ tới đây, Giản Trì phát hiện biểu hiện trước đây của cậu rất là quá mực. Mặc dù cậu và Bạch Âm Niên bởi vì một số việc ngoài ý muốn mà ở cùng nhau trong một khoảng thời gian ngắn nhưng những thứ đó đều đã là chuyện cũ rồi. Bây giờ bọn họ chỉ là hai người quen nhưng không thân mà thôi.
Nỗi kinh ngạc phút ban đầu đã dần dần lắng lại, Giản Trì không quên mất việc chính: “Tôi phải quay về rồi, nếu về muộn trưởng phòng sẽ mắng.”
Bạch Âm Niên không hỏi cậu thuộc bộ phận nào, giọng điệu vô cùng tự nhiên: “Thêm phương thức liên lạc được không?”
Giản Trì đơ ra mất mấy giây, trong chốc lát có thể cảm nhận được ánh mắt đổ dồn tới của mấy vị đứng sau lưng Bạch Âm Niên. Bây giờ Bạch Âm Niên là ông chủ của cậu, ông chủ muốn phương thức liên lạc, câu trả lời của cậu dường như chỉ có thể là: “Được.”
Chẳng có chuyện gì kì lạ hơn được chuyện này nữa. Giản Trì quay lại chỗ làm việc, nhìn thấy trên danh bạ nhiều hơn bình thường một hàng số mới dám xác định tất cả những chuyện vừa xảy ra ban nãy không phải là ảo giác.
Công ty đúng năm giờ tan ca, Giản Trì muốn chia sẻ với Quý Hoài Tư – người đưa cậu về nhà – chuyện này nhưng nghĩ tới thành kiến của anh với nhà họ Bạch và có thể đi kèm thêm cả sự lo lắng cho nên cậu chọn đè nén lại trong lòng. Công ty to như vậy, không cùng bộ phận, Bạch Âm Niên cũng chẳng phải sếp ngay trên đầu cậu, hơn nữa khả năng gặp mặt trong công ty tính toán ra cũng chỉ là một phần một nghìn.
Mấy ngày liền không có động tĩnh gì khiến cho Giản Trì sắp quên luôn chuyện này.
Khi bị trưởng phòng gọi vào trong phòng làm việc, cậu còn nghĩ lại xem mấy ngày hôm nay mình làm việc có để xảy ra sai sót gì hay không, thấp thỏm không yên mở cửa đi vào. Nụ cười trên khuôn mặt của trưởng phòng khiến cho những lời có chọn lọc kĩ ngay từ ban đầu của Giản Trì ngay lập tức bị nghẹn nơi cổ họng, phun không được nuốt không trôi. Còn chưa kịp nói cái gì đối phương đã mở lời: “Giản Trì, hai tuần này biểu hiện của cậu rất là được, có hứng thú trải nghiệm thêm công việc ở các bộ phận khác không?”
Giản Trì nói: “Em ứng tuyển bộ phận pháp vụ, hơn nữa chuyên ngành của em cũng là cái này…”
“Cậu không phải nhân viên chính thức, thi thoảng điều động thực tập sinh là chuyện rất bình thường.” Trưởng phòng phất tay cho cậu yên tâm, “Những kinh nghiệm của các công việc không giống nhau sẽ rất có lợi cho việc thực tập của cậu. Nếu như cậu muốn, lúc nào cũng có thể quay lại đây, vị trí công tác của cậu tôi sẽ giữ cho cậu.”
Các công ty bây giờ đều khoan dung với thực tập sinh vậy sao? Giản Trì không hiểu lí do là vì sao, trưởng phòng đã nói đến thế này, việc cậu có thể làm chỉ có thể gật đầu đồng ý. Lúc quay về thu dọn đồ đạc, người đeo kính ngồi trước mặt Giản Trì ân cần hỏi han cậu đã xảy ra chuyện gì, dường như anh ta nghĩ cậu đã làm phải lỗi gì đó cho nên bị trưởng phòng đuổi việc. Giản Trì không biết phải giải thích thế nào, chỉ nói phải đổi qua một bộ phận khác tiếp tục thực tập, người nam đeo kính đó kinh ngạc: “Trưởng phòng kêu em đổi sao?”
“Anh ấy bảo thi thoảng điều động thực tập sinh là chuyện rất bình thường.”
“Từ lúc anh nhận chức đến giờ chưa từng nghe qua chuyện thế này, có phải là em hiểu sai rồi hay không?”
“Trưởng phòng nói thế thật mà.” Thật ra Giản Trì cũng có cảm giác nghi hoặc y như vậy, “Anh ấy còn nói em có thể quay về bất cứ lúc nào.”
Giản Trì với người con trai đeo kính đang ngơ ngác nhìn nhau thì trưởng phòng đi qua ngắt lời, bảo Giản Trì thu dọn đồ đạc lại đi tới nơi làm việc mới. Giản Trì nhìn màn hình hiển thị trong thang máy, tầng lầu càng lúc càng cao. Trong lòng cậu âm ỉ có dự cảm bất an, đến khi theo trưởng phòng đi đến trước cánh cửa có treo cái bảng “Phòng Chủ tịch HĐQT”, dự cảm kia lập tức biến thành sự thật.
“Mời vào.”
Giọng nói của Bạch Âm Niên xuyên vào trong màng nhĩ. Tuy rằng đã có chuẩn bị từ trước nhưng khi nhìn về phía thân ảnh mặc âu phục màu đen ngồi đằng sau bàn làm việc kia Giản Trì vẫn cứ thừ ra vài giây. Sau khi trưởng phòng rời đi, phòng làm việc to lớn chỉ còn lại hai người, Giản Trì có chút khéo léo học theo ngữ khí ban nãy của trưởng phòng nói: “Chào chủ tịch Bạch.”
Không biết nguyên do là do vấn đề vốn có của cách xưng hô này hay là do ngữ điệu, ánh mắt Bạch Âm Niên đặt trên người cậu khiến cho tâm trạng Giản Trì cứ như một đống hỗn độn, tận đến khi nghe thấy Bạch Âm Niên mở lời: “Trong lúc không có người ngoài, cậu có thể dùng cách xưng hô như ban đầu.”
Giản Trì trong chớp mắt tóm được ý “trong lúc không có người ngoài” trong lời của Bạch Âm Niên, liền hỏi ngay thắc mắc trong lòng, “Sau này tôi sẽ phải làm việc ở tầng này sao? Đây là bộ phận nào?”
Ngón tay đang đặt trên mặt bàn của Bạch Âm Niên gõ nhè nhẹ: “Là ở đây.”
Đây là phòng làm việc của Bạch Âm Niên.
Giản Trì chợt hiểu ra vì sao trưởng phòng lại bớt đi vẻ uy nghiêm mà thay vào đó là khuôn mặt tươi cười chào đón cậu, hiểu luôn cả cái câu “trải nghiệm ở các bộ phận khác” là do ai mớm lời. Một nỗi tức giận vẫn chưa kịp ngưng đọng lại thì Bạch Âm Niên lại từ từ xen vào: “Làm trợ lý cho trưởng phòng, thời gian hai tháng chỉ đủ cho cậu thông qua các hồ sơ để hiểu được mấy thứ da lông, nhưng làm thư ký của chủ tịch thì có thể theo tôi tham gia các cuộc đàm phán chân chính của công ty. Dù cho nó có thể là vấn đề nằm ngoài ngành học của cậu nhưng nó đối với cậu không hề có hại.”
Ngay lập tức nhắm trúng vào điểm yếu của Giản Trì.
Trưởng phòng không thể nào để tâm ở chỗ của một sinh viên, đó là điều mà Giản Trì có thể dự liệu từ trước khi nhận chức. Đối với việc chạy vặt ở bộ phận cậu không hề có dị nghị, ở cạnh các đồng nghiệp đồng thời cũng học được không ít thứ. Nhưng một khi có một điều kiện thu hút hơn được đưa ra thì cái mãn nguyện ban đầu cũng sẽ bắt đầu rung lắc, Giản Trì không hề phát hiện ra ngữ khí của bản thân đã mềm mỏng hơn: “Cảm ơn, nhưng tôi chưa từng học qua việc làm thư ký, hơn nữa cách thức thế này đối với người khác không công bằng.”
“Những nơi có cạnh tranh thì mới cần tới công bằng,” Bạch Âm Niên nói, “Từ trước đến nay tôi chưa từng tuyển thực tập sinh, lần này là phá lệ đấy.”
Lần đầu tiên và cũng là một lần duy nhất.
Giản Trì không biết phải tiếp lời thế nào, ban đầu muốn hỏi là “vì sao” nhưng cũng không làm sao để nói ra thành lời. Thân phận thay đổi luôn khiến cho cậu khó mà xem Bạch Âm Niên như một cấp trên. Qua nửa ngày trời, Giản Trì bứt rứt không thôi mới nói hai chữ: “Cảm ơn.
Đối với người khác mà nói, những chuyện thế này không khác gì miếng bánh ngọt từ trên trời rơi xuống, xứng đáng để vui mừng. Giản Trì nhớ lại Bạch Âm Niên của hai năm trước trong một bữa tiệc đêm đã từng nói một câu kia “Là do tôi sơ suất”. Có lẽ lần gặp gỡ ngoài dự liệu này khiến cho Bạch Âm Niên muốn tiếp tục bồi thường cho cậu chút gì đó.
Bất luận là lý do xuất phát từ đâu, Giản Trì cũng biết đây là một cơ hội không thể nào bỏ qua.
“Thế bây giờ tôi cần phải làm gì?”
Không biết có phải là ảo giác hay không mà Giản Trì lại tóm lấy được ý cười vụt qua trên khuôn mặt lạnh lùng của Bạch Âm Niên, “Công việc đầu tiên của thư ký, trước tiên là giúp tôi pha một cốc cà phê.”
Giản Trì: “…Được rồi.”
Xoay xoay vòng vòng, cậu lại vẫn cứ không thoát khỏi vận mệnh phải pha cà phê.
Giản Trì đóng cửa lại, quay đầu nhìn dòng chữ “Phòng Chủ tịch HĐQT” trên cửa, đối với cuộc sống thực tập sinh sau này cảm thấy như có một tia mờ mịt không thể nào nắm lấy, lại có chút động lực và niềm mong chờ mới. Đột nhiên cậu lại nhớ lại cuộc đối thoại giữa cậu và Bạch Âm Niên trong bữa tiệc đêm hôm ấy, ngoại trừ câu “Là do tôi sơ suất” ra, vẫn còn một câu nữa.