Nguyên do chính là đại học Boros chuẩn bị tổ chức đêm hội chào đón sinh viên mới mỗi năm một lần, thân là tân sinh viên từng được tiếp đón như Giản Trì, nay đã là học trưởng của đám sinh viên mới, đương nhiên sẽ tham gia hoạt động lần này.
Trước khi các sinh viên mới đến, trường đã làm tốt công tác chuẩn bị, bao gồm cả biển vào cổng vào vô cùng hút mắt, trên các quầy hàng có bày áo hoodie và túi sách miễn phí in logo trường. Giản Trì nhớ rằng năm trước quầy hàng này lúc nào cũng có hàng dài sinh viên mới đứng xếp hàng. Hai bên đường từ sớm cũng đã được dày công bố trí bảng tuyên truyền của các câu lạc bộ.
Phần lớn chủ tịch các câu lạc bộ đều cực kì để ý đến hoạt động chiêu mộ thành viên mới, họ thay những bộ quần áo hút mắt người đi qua hoặc là cùng với các thành viên trong câu lạc bộ bắt chuyện với những sinh viên đi qua sạp hàng. Giản Trì năm đó chính là bị Chủ tịch câu lạc bộ Văn học này dùng khiếu ăn nói nhiệt tình này kéo vào trong nhóm. Có lẽ là con người càng không am hiểu về cái gì đó sẽ càng muốn thử thách nó. Bất luận là hồi còn học cấp Ba hay là lên đại học, Giản Trì đều có mối lương duyên không thể nào tách rời với câu lạc bộ văn học.
Năm nay tới lượt Giản Trì trở thành người tuyên truyền đứng trước sạp hàng.
Đáp ứng sự uỷ thác của chủ tịch, Giản Trì có nửa phần bất đắc dĩ mà tiếp nhận nhiệm vụ lần này. Quả thực là cậu không giỏi việc đứng trong biển người lớn tiếng tuyên truyền nên chỉ ngồi trên ghế thực hiện chính sách chiêu mộ kiểu tuỳ duyên, có người ghé qua thì đưa cho một tờ tuyên truyền đơn, hết nửa buổi chiều rồi, không có ai dừng chân trước sạp hàng quá nổi năm phút.
Giản Trì gửi tin nhắn báo cáo lại tình hình này với chủ tịch, vốn dĩ người phải đến đây là chủ tịch và một thành viên khác nhưng vì sáng này vừa khéo khoảng thời gian này cả hai người đều vướng lịch mới gọi Giản Trì tới chống đỡ. Nhìn thấy tin nhắn “Tới ngay đây!” của chủ tịch, Giản Trì thở hắt ra một hơi.
“Xin chào, cho hỏi đây có phải là câu lạc bộ văn học không?”
Giọng nói hơi trầm thấp vang lên từ trên đỉnh đầu, mặc dù đã bị đè xuống nhưng cũng không thể che lấp đi một chút dịu dàng kia. Tầm mắt của Giản Trì chuyển từ trên màn hình điện thoại lên gương mặt của nam sinh trước mắt, hơi ngơ người ra.
“Đúng vậy.”
Nam sinh hỏi: “Bình thường câu lạc bộ sẽ có những hoạt động gì ạ? Em muốn tìm hiểu một chút.”
“Có đấy, em xem tờ tuyên truyền đơn này đi.” Giản Trì đảm nhiệm việc này với tâm thế hoàn toàn đột ngột, gặp phải câu hỏi thế này cũng chỉ có thể cầm tờ tuyên truyền này làm miễn cưỡng cho có. Lúc cậu đưa tờ đơn qua, nam sinh lại nói: “Em muốn nghe anh nói cơ.”
Giản Trì lại tỉ mỉ đánh giá khuôn mặt nam sinh này thêm lần nữa nhưng chẳng nhìn ra điều gì. Cậu ta đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, vành mũ đè lên chiếc kính đen bên trên sống mũi, nửa dưới khuôn mặt bị khẩu trang che phủ hoàn toàn. Ăn mặc rất bình thường áo sơ mi trắng cùng chiếc quần bò, chiếc cặp đeo trên vai phồng lên dường như bên trong bỏ không ít đồ.
Dáng vẻ trông như những tân sinh viên bình thường, điều kì quái duy nhất là khuôn mặt bị che chắn quá kỹ lưỡng.
Trong lúc Giản Trì chuyên tâm nghiên cứu điều kì lạ và quen thuộc trong lòng, nam sinh siết lấy tờ truyền đơn mà cậu đưa qua, ngón tay thuận theo trang giấy mà trượt qua mu bàn tay của Giản Trì, mập mờ vuốt ve. Trước khi Giản Trì rút tay lại nam sinh kia đã nắm lấy tay của cậu, đè thấp giọng tiến lại gần: “Thật ra ban này vừa nhìn một cái em đã muốn làm quen với anh rồi, có thể nói cho em biết tên của anh được không?”
Đầu óc Giản Trì vì sự tới gần bất thình lình của cậu ta và sự đụng chạm ngắn ngủi mà đờ ra mấy giây. Điều kì quái là, động tác ngả ngớn của đối phương không hề gây ra cho cậu cảm giác phản cảm đáng ra nên có.
Mũ lưỡi trai thuận theo động tác của nam sinh bị nhấc lên trên một chút, để lộ ra đôi mắt phía sau đôi kính mang theo ý cười nhìn thẳng vào trong mắt Giản Trì, dưới ánh nắng, toả ra nét sáng ngời và ôn nhu.
“Được không ạ?” Cậu ta lại trầm giọng lặp lại một lần nữa.
Giản Trì không nhịn được cười, “Đương nhiên là được rồi, tôi còn có thể cho cậu cả phương thức liên lạc nữa nhưng mà như thế cậu sẽ không tức giận chứ?”
Cậu ta dường như không hiểu, “Sao em lại phải tức giận ạ?”
“Quý Hoài Tư, đừng đùa nữa. Anh cứ đứng ở đây ngăn cản hình ảnh tuyên truyền của câu lạc bộ em đó.”
“Quý Hoài Tư là ai? Là bạn trai anh sao?”
Quý Hoài Tư nhéo nhéo lòng bàn tay Giản Trì, cố tình đè nén giọng nói để lộ ra ý cười nhẹ nhàng, “Không nói gì nghĩa là thừa nhận rồi.”
Giản Trì không phản bác cũng không thừa nhận, ngồi lại trên ghế. Quý Hoài Tư cũng biết khi nào nên dừng lại, một tay kéo khẩu trang trên mặt xuống để lộ ra một gương mặt thân quen tuấn nhã, bên môi còn treo nguyên một nụ cười chưa kịp tan, kéo cái ghế bên cạnh Giản Trì.
“Là do đôi mắt vạch trần anh sao?”
“Lúc anh đi qua đây em đã thấy có chút quen quen rồi, ai lại ở trong lễ đón tân sinh viên mà ăn mặc kì lạ như thế chứ.” Giản Trì nói như vậy, cũng không che đậy để lộ ra tâm trạng vui vẻ, “Sao anh lại tới đây vậy? Cẩn thận bị người ta phát hiện không phải tân sinh viên rồi bị đuổi ra ngoài đấy.”
Quý Hoài Tư nói: “Nếu như thế thật, em có giúp anh không?”
Giản Trì rất muốn nói “có” nhưng mà cậu lắc lắc đống tuyên truyền đơn trong tay, “Em vẫn còn việc phải làm.”
“Thế thì anh đến thật đúng lúc, mấy cái này phải phát hết ra hả?”
“Phát tuyên truyền đơn chỉ là việc thứ yếu, chủ tịch bảo em chiêu mộ người mới. Em ngồi đây hai mươi phút rồi cũng không giữ nổi một tân sinh viên.” Giản Trì có chút thất vọng, tính cách cậu chắc chắn là không hợp làm những công việc mang tính bày tỏ thế này. Nói ra, nếu như là những người khéo ăn khéo nói có mặt ở đây thì khẳng định là chẳng mấy chốc là đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Quý Hoài Tư để cái cặp sau lưng lên trên ghế, tháo chiếc kính và mũ lưỡi trai che chắn ngũ quan của mình ra, dường như trong lúc anh thực hiện những thao tác đó có mấy ánh nhìn đổ dồn qua đây.
Giản Trì còn chưa kịp phản ứng lại, Quý Hoài Tư đã cầm lấy tập truyền đơn, mỉm cười về phía nữ sinh vừa trộm nhìn sang bên này, “Xin chào, có hứng thú tìm hiểu một chút về câu lạc bộ văn học không nào?”
Hai nữ sinh bị đột ngột gọi tên dường như đều có hơi kinh ngạc và ngại ngùng, nhìn nhau một cái, một người trong họ đỏ mặt gật đầu, “Bọn em có thể xem tuyên truyền đơn một chút không ạ?”
“Đương nhiên là được rồi.” Quý Hoài Tư nói, “Hoạt động thường ngày của câu lạc bộ rất phong phú, không chiếm dụng quá nhiều thời gian, còn có thể quen thêm nhiều bạn mới trong đó nữa. Nếu có hứng thú có thể để lại tên và phương thức liên lạc, bọn anh sẽ liên lạc lại với em sau, vào hay không đều do các em suy nghĩ rồi quyết định.”
Trong năm phút ngắn ngủi đã có hai người để lại tên và có ý tham gia câu lạc bộ văn học rồi.
Giản Trì nhìn Quý Hoài Tư thuận lợi phát hết hơn nửa đống truyền đơn trong tay, tâm trạng thất vọng cũng như thể được cổ vũ vậy, cầm lấy mấy tờ tuyên truyền đơn gia nhập cùng. Phía trước sạp dần ồn ào hẳn lên, Giản Trì nói nhiều đến khô cả miệng, quay về chỗ ngồi vặn nắp chai nước khoáng, vừa uống được một hớp thì sau lưng đột nhiên nặng trĩu, lúc quay lại gò má bị hôn lên một cái.
“Thiệu Hàng?”
Thiệu Hàng chậc một cái: “Sao biết là tôi vậy?” Không biết có mấy phần là đắc ý, mấy phần là thất vọng nữa.
Thật ra ngoại trừ Thiệu Hàng ra không ai dùng phương thức đặc biệt như vậy để chào hỏi cả. Giản Trì không nói lời trong lòng mình ra, trọng lượng trên vai đột nhiên biến mất, Quý Hoài Tư nắm lấy cổ áo Thiệu Hàng kéo lên, nụ cười vẫn còn nguyên đó, “Nói chuyện cho tử tế, đừng có mà động tay động chân.”
Ngữ khí ngay thẳng dường như thể kẻ ban đầu giả làm người lạ mặt bắt chuyện với Giản Trì không phải là anh vậy.
Thiệu Hàng đẩy cánh tay của Quý Hoài Tư ra, không vui vẻ gì mà đánh giá anh qua vài ánh mắt, “Anh tới đây làm gì?”
Giản Trì cũng rất thắc mắc vấn đề này, ban nãy muốn hỏi lại bị chuyện khác làm cho quên mất, Quý Hoài Tư không trả lời trực tiếp, “Tôi có việc, trước mắt cần giữ bí mật, sắp sửa có thể bật mí rồi.”
“Lừa bịp người khác là giỏi.” Thiệu Hàng không hề khách khí mà đánh giá.
Nghe Quý Hoài Tư nói vậy Giản Trì càng lấy làm lạ, mặc cho cậu có hỏi thế nào Quý Hoài Tư cũng chỉ dùng nụ cười đáp lại. Nghỉ ngơi một lúc lại tiếp tục tuyên truyền cho câu lạc bộ, Thiệu Hàng không biết ban nãy họ đã làm gì, cầm quyển sổ nhỏ trên bàn lật hai trang, “Chủ tịch đâu? Sao lại để em tới đây chiêu sinh một mình?”
Giản Trì giải thích qua một chút nguyên do khiến chủ tịch đến muộn, Thiệu Hàng cầm hai tập tuyên truyền đơn trên tay cậu, nhẹ nhàng lắc, “Còn không ít.”
“Đúng thế.” Giản Trì chỉ nghĩ hắn muốn cầm lên xem thử, tiện miệng đáp một câu, ai mà biết được Thiệu Hàng nói xong chẳng có ý định trả lại, đi đến phía còn lại bên Quý Hoài Tư, cũng bắt đầu ngăn các tân sinh viên đi qua lại.
Trông giống như hai mảnh đối lập, Quý Hoài Tư ấm áp lễ nghĩa, Thiệu Hàng mặt mày cứ như kiểu không xem cũng phải xem, thế mà vẫn có không ít người thích kiểu như thế. Biểu mẫu đã chuẩn bị để ghi chép kín sạch hai mặt. Giản Trì cảm thấy nếu như không phải là có khuôn mặt nổi trội thì thái độ của Thiệu Hàng tuyệt đối cũng gặp phải không ít khiếu nại rồi.
Hiệu quả của việc hai người đứng cạnh nhau chính là vị trí trước sạp câu lạc bộ văn học chật kín không còn chỗ. Công lao của Quý Hoài Tư thì không phải nói nhiều, Thiệu Hàng mấy hôm trước nhuộm tóc, màu tóc là màu xám mà hắn nằng nặc bắt Giản Trì chọn, vô ý mà rất hợp với ngũ quan ngang ngạnh, trở thành người nổi bật nhất trong đám người đang đứng đó. Đợi đến khi chủ tịch thong dong đến thiếu chút nữa không tìm thấy cái sạp ở đâu, không ngừng khen ngợi Giản Trì làm tốt lắm. Giản Trì trên thực tế không có làm gì cả chỉ có thể dối lòng nhận lấy lời khen.
Cơm trưa ăn ở ngay trong trường, Quý Hoài Tư nói xong thì thì rời đi một lúc, vác theo chiếc cặp mất hút trong biển người. Giản Trì biết có lẽ là anh phải đi làm nhiệm vụ bí mật kia, vẫn đang đoán xem đó là gì. Thiệu Hàng bèn mượn có hội lại gần bôi nhọ hai câu: “Anh ta chắc chắn là không ngờ tới đây bị quay mòng mòng như thế, âm thầm chạy mất rồi.”
Giản Trì có hơi buồn cười, “Anh nói xấu Quý Hoài Tư vậy anh ấy cũng chẳng nghe thấy đâu.”
“Tôi cũng có phải là nói cho anh ta nghe đâu.” Thiệu Hành lầm bầm, “Cũng may anh ta đi rồi, bớt đi một cái bóng đèn. Bọn mình đi dạo ra chỗ khác đi, mặc kệ anh ta.”
Hoạt động buổi chiều chỉ là ngồi trong hội trường nghe hiệu trưởng đọc diễn văn. Đây là một phần không thể thiếu khi thực hiện hoạt động đón những sinh viên mới. Sau khi màn đọc diễn văn nhàm chán qua đi là tới phần biểu diễn văn nghệ. Không khí trong hội trường sôi nổi hẳn lên.
Một vài đàn anh đàn chị cũng tới hội trường, mỗi năm trường đều sẽ mời những ca sĩ hoặc ban nhạc nổi tiếng tới đây biểu diễn. Giản Trì nghe thấy động tĩnh, ca sĩ cũng vừa hay kết thúc ca khúc cuối cùng, khom người cúi chào bước xuống sân khấu. Tiếng vỗ tay nhiệt liệt dần dần lắng xuống. Giản Trì chưa rời đi, cậu vừa nhận được tin nhắn từ Quý Hoài Tư.
Chỉ ba chữ ngắn gọn: [Đến hội trường.]
Tấm màn che trên sân khấu vén sang hai bên. Ánh đèn lại lần nữa được thắp sáng, nhạc cụ và các nghệ sĩ cũng đã được xếp chỉnh tề theo hình cánh quạt bao quanh lấy người chỉ huy. Từ trái qua phải lần lượt là violon và cello. Có thể nhận ra rằng có một khúc hoà tấu sẽ được biểu diễn ở đây.
Tất cả các nghệ sĩ đều đang ngồi trên ghế chờ tiết mục bắt đầu. Chỉ có một người được đứng bên cạnh người chỉ huy. Chiếc áo đuôi tôm ôm lấy thân hình thon dài của anh ta, khuỷu tay dưới hơi nhấc lên, chiếc violon đầy cảm xúc được đặt lên trên giữa vai và cằm, Quý Hoài Tư để cho khán giả ngắm nhìn góc mặt nghiêng sạch sẽ và dịu dàng của mình. Vào khoảnh khắc khi âm nhạc vang lên, anh cùng những người nghệ sĩ khác kéo lên những nốt nhạc hùng hồn.
Ánh mắt Giản Trì chăm chú nhìn chằm chằm lên sân khấu, khuôn mặt của những người xung quanh tất cả đều mờ nhạt trong tầm mắt, chỉ có mỗi thân ảnh của Quý Hoài Tư từ đầu đến cuối là vô cùng rõ nét. Tới đoạn độc tấu, tất cả ánh đèn trong hội trường đều lấy Quý Hoài Tư làm tiêu điểm. Cánh tay bên phải mỗi lần đong đưa hay ngắt nghỉ đều rất mạnh mẽ, tao nhã mà sâu lắng. Cả người anh như thể đang tỏa sáng, ánh sáng chiếu vào trong đáy mắt Giản Trì.
Hoà tấu kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên như muốn phá tan cả nóc nhà, Giản Trì cũng vỗ tay, nhìn theo bóng bước chân rời đi của Quý Hoài Tư.
Trước khi bước xuống khỏi sân khấu, Quý Hoài Tư không hề báo trước mà ngẩng đầu lên, như thể có thể nhanh chóng tìm thấy vị trí của Giản Trì trong hội trường to lớn, rồi mỉm cười với cậu.
Giản Trì nghe thấy những người xung quanh đang nhỏ giọng khen ngợi kĩ thuật đàn của Quý Hoài Tư, cũng có người chỉ đơn thuần là vì dáng vẻ của anh mà cảm thấy kinh ngạc, đoán già đoán non xem anh là nghệ sĩ hoà tấu trẻ trung nào mới nổi. Giản Trì tuy không tham gia thảo luận nhưng lại có cảm giác rất tự hào, vinh quang.
Trong hậu đài đầy ắp những nghệ sĩ vừa mới xuống sân khấu và những người chuẩn bị lên sân nhưng lại mặc những bộ quần áo y hệt nhau, Quý Hoài Tư vẫn rất nổi bật trong dòng người. Giản Trì nhẹ nhàng đi qua đó muốn trao cho Quý Hoài Tư một niềm vui bất ngờ, tới lúc lại gần mới nhận ra ống kính trước mặt đã sớm làm lộ hành tung của cậu.
Quý Hoài Tư đang thông qua ống kính nhìn cậu cười, Giản Trì chỉ có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, che giấu đi sự bối rối vì không thành công.
Giản Trì ngồi xuống, “Mới bị bật mí có một nửa, còn một nửa còn lại mới là sự bất ngờ.”
Quý Hoài Tư nắm lấy cái tay đặt dưới bàn của cậu, Giản Trì có hơi căng thẳng nhìn xung quanh một vòng, không ai chú ý sang bên này. Quý Hoài Tư dựa sát lại gần, tiếng cười nhẹ bay vào trong tai cậu: “Công việc của em kết thúc rồi. Nhiệm vụ của anh cũng đã hoàn thành. Đợi lát nữa có phải là có thể tiếp tục hẹn hò rồi không?”
“Hẹn hò á?”
“Sau khi anh đi khỏi đó, Thiệu Hàng chắc chắn là đã đưa em đi xung quanh một vòng.” Quý Hoài Tư nói: “Bây giờ tới lượt của anh.”
Giản Trì nhìn vào trong mắt anh, trong đáy lòng sinh ra một loại cảm giác kì diệu. Trước mặt người khác Quý Hoài Tư luôn luôn khiêm tốn, nhã nhặn, có lễ nghĩa, chăm sóc tới tâm trạng của tất cả mọi người. Trên sân khấu, anh là nghệ sĩ kéo vĩ cầm thu hút ánh mắt của người khác, tuổi trẻ đầy hứa hẹn.
Trước mặt cậu, Quý Hoài Tư chẳng thuộc nhóm nào đã kể tới bên trên cả. Có vẻ suy nghĩ xấu không phù hợp với cái vẻ khiêm tốn, nhã nhặn kia. Ví dụ như anh cải trang thành một người lạ mặt đột nhiên đánh úp, cũng sẽ tỉnh bơ mà ghi nhớ cậu thân mật với người khác thế nào, sau đó sẽ đòi lại cái gọi là bồi thường công bằng. Quý Hoài Tư như thế so với người trước mặt người khác hay là người đứng trên sân khấu kia lại càng sống động, chói mắt hơn. Giản Trì không nhịn được cười nữa, ghé đến bên tai Quý Hoài Tư, học theo giọng trầm mỗi buổi sáng của anh đáp lại: