Những thị nữ khác lần lượt lui xuống, chỉ còn một người cuối cùng đã cầm ống trúc đựng thẻ đi lên kia. Nàng bưng bình rượu, rót đầy ba chén.
"Thất tỷ tỷ, hôm nay tỷ mang lên loại rượu gì vậy?" Thẩm Kỳ Vọng hỏi nàng.
Thị nữ đó có đánh chút phấn, mặt mày xinh xắn, chính là A Thất: "La Phù Xuân". Nàng lui về một góc, ngước mắt liếc nhẹ qua Tống Cảnh Nghi. Tống Cảnh Nghi cũng nhìn lại nàng một cái, trên mặt không hề biểu lộ cảm xúc gì. Ánh mắt hai người thoáng chạm vào nhau, dường như chỉ là vô ý.
Mọi người cũng dựa theo vị trí cũ rồi ngồi vào, Diệp Thiệu Khanh ngồi gần đầu thuyền, bên trái là Sử Phương Quân, bên phải là La Trọng Thanh, đối diện là Trương Trác Nhiên. Thẩm Kỳ Vọng ngồi gần Trương Trác Nhiên, còn Tống Cảnh Nghi ngồi một bên khác của Phương Quân.
[*Sơ đồ chỗ ngồi]
"A Thất, muội chọn một chữ." Diệp Thiệu Khanh dùng ngón tay khuấy loạn thẻ trúc bên trong ống đựng thẻ.
A Thất nghe xong liền nhìn ra ngoài thuyền. Mái thuyền tí tách nước mưa, trên sông Tần Hoài mưa bụi mịt mù, ánh đèn nhảy nhót, lưu chuyển trên mặt nước, một mảnh rực rỡ.
"Thưa công tử, vậy thì truyền chữ "nước" đi."
"Không tệ" Diệp Thiệu Khanh gật đầu cười: "Tuệ Tam Nhi, đệ nhắc đến hành lệnh, đệ tới trước?"
Thẩm Kỳ Vọng gãi gãi sau gáy, cười xòa, nói: "Cho đệ nghĩ thêm một lát." rồi liếc nhìn qua Trương Trác Nhiên bên tay trái, vội nói: "Hắn trước!"
Trương Trác Nhiên thờ ơ nhìn hắn, nghĩ cũng không nghĩ, lập tức ngâm lên câu thơ đầu tiên: "Đào hoa cả ngày xuôi dòng nước, động ở bên nào con suối trong."
[*Trích "Đào Hoa Khê - Trương Húc. Bản gốc: 桃花尽日随流水,洞在清溪何处边。Phiên âm: Đào hoa tận nhật tuỳ lưu thuỷ. Động tại thanh khê hà xứ biên.]
Chữ "nước" là chữ thứ bảy, cứ vậy đếm tới, là đến phiên Thẩm Kỳ Vọng uống.
Thẩm Kỳ Vọng phát cáu trừng hắn một cái: "Ngươi hay lắm cái tên họ Trương này!", sau đó nâng chén rượu lên, như muốn bốc khói, một hơi uống cạn.
Những người khác cười đùa vỗ tay, trên mặt Trương Trác Nhiên lại chẳng cười thoáng lấy một cái, nhưng vỗ tay ba cái rất vang dội.
Đến lượt Thẩm Kỳ Vọng truyền chén, hắn lau lau miệng, do dự trầm ngâm, lớn tiếng nói: "Hạnh nụ điểm xuyết núi chuyển hồng, bèo trôi phủ khuất nước hồ trong".
Phiên âm: Loạn điểm toái hồng sơn hạnh phát. Bình phô tân lục thủy bình sinh.
Dịch nghĩa: Nụ hoa hạnh vừa hé nở, để lộ chút sắc đỏ, điểm chấm khắp núi đồi. Mặt hồ bèo lục bồng bềnh, mênh mông như thảm cỏ bình nguyên.]
Hắn vừa nói xong, Trương Trác Nhiên cuối cùng cũng không gồng nữa, nhếch miệng nở một nụ cười rất nhạt. Sau đó, La Trọng Thanh với Diệp Thiệu Khanh cũng cười, Diệp Thiệu Khanh còn cười đến mức đập vào bàn.
Lúc này Thẩm Kỳ Vọng mới phản ứng lại, không ngờ hắn lại tự truyền rượu cho chính mình. "A, tính sai rồi!" Hắn buồn bực, nhăn mặt nhăn mày đập vào đùi mình một cái.
"Hôm nay vận khí của ta không tốt, nên không dám rút cái thẻ này." Thẩm Kỳ Vọng nâng lên chén thứ hai, vẻ mặt đau khổ mà nuốt xuống.
[Tâm Duyệt: Ban đầu là Trác Nhiên truyền chén, bắt đầu đếm từ Kỳ Vọng là số 1, cứ đếm tiếp tới số 7 thì Kỳ Vọng chịu phạt. Trong bàn có 6 người mà anh Vọng chọn số 12 thì uống tiếp thôi =)))]
"Lúc này mới được bao lâu chứ, Thẩm tam thiếu gia có khi nào phải uống hết chỗ rượu này luôn không." Phương Quân che miệng pha trò.
Thẩm Kỳ Vọng đập cái chén lên bàn, hừ một tiếng, ngoài mặt như che giấu vẻ bộp chộp, ngồi xuống, nghiêng người sang, đưa lưng về phía Trương Trác Nhiên.
Tiếp đến, La Trọng Thanh nói: "Vờn hoa bươm bướm thoáng ẩn hiện, nghịch nước chuồn chuồn nhàn nhã bay."
[*Trích "Khúc giang kỳ (2)" - Đỗ Phủ. Bản gốc: 穿花蛱蝶深深见,点水蜻蜓款款飞. Phiên âm: Xuyên hoa giáp điệp thâm thâm hiện. Ðiểm thuỷ thanh đình khoản khoản phi.]
Đếm tiếp là đến Tống Cảnh Nghi.
Tống Cảnh Nghi nâng chén hướng về phía La Trọng Thanh làm lễ, sau đó cũng uống cạn.
Tống gia gia giáo nghiêm cẩn hà khắc, như việc nghiêm cấm vị thành niên uống rượu. Diệp Thiệu Khanh nhìn chằm chằm bờ môi đỏ tươi áp vào vành chén của Tống Cảnh Nghi, nảy sinh cảm giác bùi ngùi, hóa ra từ cái đêm hôm đó, đã cách nhiều năm như vậy rồi sao.
A Thất tiến lên rót rượu lần nữa, Diệp Thiệu Khanh lấy thêm cái chén đưa cho nàng, lại vừa nhíu mày, nhẹ nhàng nở một nụ cười tà mị, nói: "Vầng trăng nhuộm nước nước nhuộm trời, khắp chốn non sông cùng quang đãng."
[*Trích "Trung thu dạ Động Đình đối nguyệt ca" - Tra Thận Hành. Bản gốc: 月光浸水水浸天,一派空明互回蕩。Phiên âm: Nguyệt quang tẩm thuỷ thuỷ tẩm thiên, nhất phái không minh hỗ hồi đãng.]
"Lòng dạ huynh đen tối quá rồi đấy!" Thẩm Kỳ Vọng nổi giận ngay tức khắc.
Diệp Thiệu Khanh chỉ chỉ hai người Thẩm, La, thần sắc đắc ý: "Không uống thì rút thăm đi."
La Trọng Thanh nhìn Thẩm Kỳ Vọng lắc đầu cười: "Ngươi còn không hiểu hắn à, ta bèn ngoan ngoãn uống thôi".
La Trọng Thanh đã uống xong, nhưng Thẩm Kỳ Vọng lại không làm theo: "Không lẽ chút nữa còn có người khiêng ta về à? Ta không uống đâu." Hắn vươn tay tới ống trúc kia lần mò một lúc, rút ra một quẻ, nhìn lên, sắc mặt hơi khó coi: "Hát một khúc."
Đám người lại cười, Phương Quân đứng lên, nhận lấy tì bà trong tay một nhạc nữ: "Thật đúng lúc, Thẩm thiếu gia muốn hát bài gì?"
Diệp Thiệu Khanh như rất hả hê trên nỗi đau của người khác, liên tiếp nêu lên mấy cái tên, toàn là điệu hát dân gian dịu dàng tình cảm, rất thích hợp cho nữ tử.
Cuối cùng, Thẩm Kỳ Vọng vẫn phải gân cổ hát bài《Điệp Ngọc》, chất giọng hắn vốn trong trẻo, mặc dù âm điệu không tính là quá chuẩn, nhưng dù sao cũng không khó nghe. Vừa ngừng hát, hắn đã che mặt lắc đầu: "Tối nay mặt mũi của tiểu gia xem như mất hết rồi".
Phương Quân buông tì bà xuống, đi về chỗ cũ, suy nghĩ một chút rồi nói: "Vịt con bì bõm nước nông sâu, mận mơ vừa chín trời mây phủ."
[*Trích "Sơ hạ du Trương viên" - Đới Phục Cổ. Bản gốc: 乳鸭池塘水浅深,熟梅天气半阴晴。Phiên âm: Nhũ áp trì đường thuỷ thiển thâm, thục mai thiên khí bán tình âm. Dịch nghĩa: Thời tiết tháng 5, tháng 6 khi mận chín trời thường sẽ có mây hơi xám xám, không tính là âm u, cũng không quang đãng xanh ngắt.]
Đếm tới là Diệp Thiệu Khanh.
Diệp Thiệu Khanh giả vờ không vui: "Vừa tặng nàng tranh với chữ, vậy mà đã tính cách lôi ta vào rồi."
Phương Quân lanh lợi trả lời: "Diệp đại nhân ngài mới là người không tử tế đó, cũng phải cho mọi người hạ hỏa hả giận chứ."
"Phương Quân tỷ tỷ nói rất đúng!" Thẩm Kỳ Vọng lập tức phụ họa theo.
Diệp Thiệu Khanh trông cứ như đáy lòng nguội lạnh mà thở dài một hơi, rút ra một thẻ, đưa đến trước mắt soi xét, rồi tự mình cười lớn ha hả.
Đưa qua cho những người khác, trên thẻ viết: "Bắt chước thần thái nữ nhi."
Tất cả đều cười phá lên, đến Tống Cảnh Nghi cũng nhoẻn miệng nhìn hắn, đôi mắt sáng tỏ.
Diệp Thiệu Khanh ho khan một tiếng, trên mặt càng không có chút dáng vẻ ngại ngùng gượng gạo gì, hắn nói với Phương Quân: "Có thể mượn trâm hoa bên tóc mai một lát không?" Phương Quân nhịn cười vội vàng gỡ xuống đưa cho hắn.
Diệp Thiệu Khanh lấy cây trâm châu hoa khắc ngọc ấy cài bên tai, một tay vén tay áo che khuất gương mặt, một tay nâng bông hoa lan, giữ ngay khóe mắt cong cong, ba bước gộp một mà đi tới chỗ những người khác. Động tác hắn khoa trương, chọc cho mọi người cười không ngừng.
"Thẩm công tử, nô gia đích thân dâng rượu, ngài không thể không uống được!" Diệp Thiệu Khanh cầm lấy chén rượu trên bàn, ra sức áp sát lên người Thẩm Kỳ Vọng, lại còn nắn cổ họng của mình, nói chuyện với giọng the thé. Chính hắn là người bị truyền rượu, vậy mà còn muốn mượn cơ hội này để chuốc rượu người khác, câu lên án "lòng dạ đen tối" của Thẩm Kỳ Vọng quả thực là không sai chút nào.
"Huynh... Huynh đi, huynh đừng qua đây... Ha ha ha..." Thẩm Kỳ Vọng cười đến thở không ra hơi, sống chết gì cũng không chịu quay đầu lại nhìn hắn.
Diệp Thiệu Khanh buông hắn ra, xoay người, người khác đều nhao nhao che mắt tránh đi, chỉ có Tống Cảnh Nghi vẫn ngồi yên tại chỗ mà cười.
Diệp Thiệu Khanh liền xoay thẳng một đường đến bên cạnh Tống Cảnh Nghi: "Tống tướng quân, có thể nhận một chén này của nô gia không?"
Tống Cảnh Nghi bị một tiếng "nô gia" của hắn bức cho cười ra tiếng. Y ngẩng đầu bình tĩnh nhìn hắn, ý cười nồng nàn trong mắt, đáp: "Được." Diệp Thiệu Khanh ngẩn ngơ một lúc, sau đó tiếp tục chớp mắt: "Mời tướng quân." Hắn nói xong, liền đưa chén rượu qua.
Nhưng Tống Cảnh Nghi không đưa tay nhận lấy, mà lại nghiêng đầu vươn cổ tới gần, mở miệng ngậm lấy vành chén. Hàng mi của y dày rậm tinh tế, đổ thành chiếc bóng râm dài, sóng mũi cao thẳng như dao gọt dùi đục*.
Tay Diệp Thiệu Khanh run lên, vội vàng giữ vững, hơi hơi nâng lên, rót rượu trong chén vào miệng cho Tống Cảnh Nghi. Hắn lại nâng lên quá vội, Tống Cảnh Nghi không thể không nắm lấy cổ tay hắn hạ xuống mới không bị sặc, một ít rượu đọng ở khóe miệng và trên vạt áo.
Ngón tay Tống Cảnh Nghi thon dài, lại cực kỳ có lực, Diệp Thiệu Khanh cúi đầu nhìn thoáng qua tay của hắn, Tống Cảnh Nghi lập tức buông lỏng tay ra. "Xin lỗi" Diệp Thiệu Khanh nhìn thấy rượu chảy xuôi theo cằm y nhỏ xuống dưới, vô thức hắn liền rướn người tới, nhấc tay áo thấm thấm dưới cằm lau cho Tống Cảnh Nghi. Tống Cảnh Nghi ngước mắt nhìn hắn, trong đôi mắt đen dậy lên vẻ hơi kinh ngạc, tỏ ra vô tội, ấm áp, thiện lương, tay Diệp Thiệu Khanh cũng dừng lại ngay lúc đó.
"Nhìn hai người kìa, hai vị ơi!" Phương Quân cười cười, nhanh chóng rút khăn tay ra, đi tới lau cho Tống Cảnh Nghi.
Diệp Thiệu Khanh thuận thế đi ra, ở bên kia, Thẩm Kỳ Vọng đã cười đến ra nước mắt, cũng lau lau đi: "Thiệu Khanh ca, huynh còn muốn cài hoa kia đến bao giờ!"
Lúc này, Diệp Thiệu Khanh mới lấy hoa trâm xuống, tự tay cài lại cho Phương Quân, La Trọng Thanh với Thẩm Kỳ Vọng nhìn nhau lắc đầu.
"Chắc là đến lượt tướng quân rồi."
Tống Cảnh Nghi chỉnh chỉnh lại y phục, không tránh không né, nhìn thẳng về phía Diệp Thiệu Khanh chỉ vừa mới ngồi xuống: "Khi xưa cáo biệt ý trung nhân, non cao nước biếc xuôi phương nào.*"
[*Trích "Đạp sa hành. Bích hải vô ba" - Án Thù. Bản gốc: 当时轻别意中人,山长水远知何处. Phiên âm: Đương thời khánh biệt ý trung nhân, sơn trường thủy viễn tri hà xứ.]
Đôi mắt Diệp Thiệu Khanh hơi hơi mở lớn, ấn giữ mi tâm khẽ cười lắc đầu.
"Không ngờ rằng, Tống Tướng quân cũng là người ghi thù, ha ha," Thẩm Kỳ Vọng đẩy đẩy ống trúc qua bên Diệp Thiệu Khanh, như xem kịch vui mà nói: "Thiệu Khanh ca, huynh rút thêm lần nữa đi."
Tống Cảnh Nghi cúi đầu mỉm cười, tiếp tục lau vạt áo của mình.
Diệp Thiệu Khanh lấy ra một thẻ từ trong ống thẻ kia, nhìn lướt qua, bỗng cứng đờ, hắn hơi hơi cau mày. Nhưng hắn che giấu rất khá, cái cau mày nhè nhẹ của hắn rất khó để người khác phát hiện ra, khóe môi lại cong lên, lộ ra nét cười khẽ vô vị: "Cái thẻ này, cũng không dễ nói đâu."
"Cái gì mà dễ nói với không dễ nói chứ, đưa ra xem thử nào." Thẩm Kỳ Vọng chỉ cho rằng hắn muốn đổi ý, nắm lấy cái thẻ kia đưa ra ngoài.
"Chén da người."
Thẩm Kỳ Vọng cười phì phì ra tiếng, vội vàng bịt miệng lại, nhìn về phía Tống Cảnh Nghi, nhíu mày không biết nên hay không nên cười tiếp đây, vẻ mặt như có chút hung dữ.
Cái gọi là "chén da người", chính là một người ngậm rượu, dùng miệng "rót" cho một người khác. Đó là lấy miệng làm chén, khi xưa gọi là "chén da người."
Kim Lăng trù phú, tư tưởng người dân trong thành cởi mở, bởi vậy mà thú vui tiêu khiển của đám công tử quyền quý cũng thường phóng túng muôn phần. Không nói giữa nam nữ, có khi còn mang lên vài tiểu quan hay Lê Viên* tướng công, cái "chén da người" mà đôi bên cung kính thế này đã là chiêu trò tầm thường nhất rồi. Huống hồ quan hệ giữa thiếu gia công tử lại rất tốt, cũng chẳng để ý mấy màn kịch trò đùa đó.
[*Lê Viên: tên gọi cổ đại dành cho hí kịch. Lê Viên vốn là tên một địa danh ở Trường An (kinh đô thời Đường), nhưng vua Đường Huyền Tông yêu thích âm luật, nên đã dạy học, đào tạo cho các nhạc công ở đây. Sau này từ "Lê Viên" cũng được gắn liền với nghệ thuật kinh kịch (hý kịch), diễn viên hý,... Còn "tướng công" là tên gọi của những đào kép (diễn hý kịch, thời xưa thường là nam) có "phục vụ" khách hàng.]
"Nhưng vẫn phải hỏi ý của Tống tướng quân một chút." La Trọng Thanh dàn xếp: "Nếu không, cũng không biết người bị phạt là ai!"
Lời nói của hắn thật sự khôi hài, Phương Quân với Thẩm Kỳ Vọng lại tiếp tục cười rộ lên.*
"Không sao." Tống Cảnh Nghi ung dung trả lời, trên mặt y thản nhiên, ánh mắt trầm tĩnh, không hề có chút dáng vẻ ngượng ngùng thiếu tự nhiên nào.
"Nếu như Cảnh Nghi đã phóng khoáng đến vậy." Diệp Thiệu Khanh cầm lấy chén rượu cuối cùng trên bàn, "Thì ta có chơi có chịu, không còn cách khác rồi."
Hắn bưng chén rượu đi đến bên cạnh Tống Cảnh Nghi, cười giỡn nói, "Lần này ta với ngươi phải làm cho tốt, đừng có để rây xuống người nữa đấy."
Diệp Thiệu Khanh dứt lời liền ngửa đầu lên, uống cạn rượu trong chén, ngậm rượu trong miệng, dòng hương thơm mạnh mẽ này quả thực khiến cho Diệp Thiệu Khanh có chút thèm khát, chỉ có thể cảm thán, sau nhiều năm mới có được một ngụm rượu ngon vào miệng, lại là vì uống "chén da" với Tống Cảnh Nghi.
Diệp Thiệu Khanh khom người, hai tay phủ lên đầu vai Tống Cảnh Nghi, đợi được một lát, vỗ vỗ, lúc này Tống Cảnh Nghi mới phản ứng lại, ngước cao cằm lên. Diệp Thiệu Khanh cúi người thêm một chút, hai người đã tiến lại rất gần rồi.
Tống Cảnh Nghi hạ thấp mí mắt, che lấp hoàn toàn tầm nhìn. Đến cuối cùng vẫn là thẹn thùng. Trong lòng Diệp Thiệu Khanh bật cười. Vừa rồi, khi Tống Cảnh Nghi nói "Không sao", Diệp Thiệu Khanh cho rằng y đang có ý đồ muốn trêu chọc mình, nhưng đến lúc này, bộ dáng Tống Cảnh Nghi thế này, trong lòng Diệp Thiệu Khanh liền ẩn ẩn cảm giác thống khoái, nước cờ cao hơn một bậc, muốn so da dày mặt dặn, từ trước đến nay Diệp Thiệu Khanh rất có tự tin, lần này hắn muốn xem xem, rốt cuộc là ai khiến ai không được tự nhiên.
Diệp Thiệu Khanh duỗi ngón tay ra, trông như cợt nhả với nữ tử, nắm lấy cái cằm của Tống Cảnh Nghi, ngón trỏ cong lại đặt dưới cằm y, để đầu y ngửa cao hơn một chút. Hàng mi Tống Cảnh Nghi rung rung, nửa kinh ngạc nửa nghi ngờ trừng lớn mắt nhìn hắn. Diệp Thiệu Khanh nhíu mày, trong mắt chứa đựng ý cười sáng ngời. Hai má hắn hơi phồng, lại bĩu bĩu môi, trên môi thấm ướt một chút rượu, hiện lên vẻ căng mọng sáng bóng. Chắc hẳn hắn không hề hay biết, biểu cảm lúc này của chính mình vừa có nét trẻ thơ, vừa có vẻ kiều mị, nhất là có thể khiến người ta miên man không ngừng. Tống Cảnh Nghi nhìn hắn rất lâu, đáy mắt tối sầm.
Diệp Thiệu Khanh chỉ xem như y đang sửng sốt, tiếp tục tiến lại gần, nghiêng nghiêng đầu, cuối cùng cũng ấn bờ môi lên. Môi Tống Cảnh Nghi hơi lạnh, mềm mại ẩm ướt. Hai cánh môi ấy mở ra, đón lấy dòng rượu từ trong miệng Diệp Thiệu Khanh. Tống Cảnh Nghi cứ nhìn chằm chằm hắn. Tay Diệp Thiệu Khanh khẽ nâng lên, hai tay đều áp lên mặt Tống Cảnh Nghi, cố định đầu của y, làm cho bờ môi hai người càng dán chặt vào nhau. Rốt cuộc thì đáy mắt Tống Cảnh Nghi cũng cuộn trào dâng lên mấy đợt sóng dữ, hầu kết nhẹ nhàng chuyển động lên xuống. Ý cười trong mắt Diệp Thiệu Khanh lại càng tăng thêm, hơi thở ẩm nóng phả vào bên mũi Tống Cảnh Nghi. Khóe mắt và gò má Tống Cảnh Nghi bừng lên sắc hồng nhàn nhạt.
Diệp Thiệu Khanh rốt cuộc cũng buông tay, khép miệng lại muốn lùi về. Nhưng Tống Cảnh Nghi lại đẩy sau lưng hắn, vươn tay giữ chặt cằm của hắn, hơi dùng lực một chút, khiến Diệp Thiệu Khanh mở miệng ra lần nữa —— chút rượu cuối cùng mà Diệp Thiệu Khanh cố ý giữ lại trong miệng cũng chảy hết vào miệng Tống Cảnh Nghi. Lúc này Tống Cảnh Nghi mới buông hắn ra, dùng tay áo chấm chấm khóe miệng của mình. Ánh mắt Diệp Thiệu Khanh lóe lên vẻ cáu giận, lau lau miệng, cũng chẳng nói chẳng rằng.
Thẩm Kỳ Vọng không hay biết nội tình, ở một bên vỗ tay bảo hay. Trương Trác Nhiên dùng quạt xếp đè tay hắn xuống, lườm hắn một cái.
Đám người xuống thuyền từ biệt, phủ đệ mới phong tặng của Tống Cảnh Nghi và Diệp trạch cách nhau không xa, bèn đi chung với Diệp Thiệu Khanh.
Mưa hơi tạnh, chỉ lờ mờ phơ phất chút mưa phùn, đám lái buôn đã khai trương lại từ lâu, người đi đường cũng dần dần nhiều lên.
Tống Cảnh Nghi đi bên phía lầu các san sát nhau, giọt mưa óng ánh bám trên sợi tóc y, bị ánh đèn của đèn lồng rọi vào, chiếu ra tia sáng lấp lánh chói mắt. Quầng sáng sau lưng hắt lên người y, làm nhòe đi đường cong bên má, trông rất mơ hồ nhưng cũng rất đỗi ôn hòa, tựa như ngọc thoa phấn*. Diệp Thiệu Khanh không khỏi ý thức được, năm đó bọn họ cũng từng lang thang chơi đùa trên góc phố này. Cuối cùng, đến tận hôm nay, người cùng hắn sóng vai dạo phố, cũng chỉ còn mỗi Tống Cảnh Nghi.
[*Ngọc thoa phấn: dùng để miêu tả diện mạo nam tử trắng trẻo, nhẹ nhàng, trắng như thoa phấn. "Ngọc" là hình ảnh ẩn dụ cho người công tử.]
"Hai vị công tử, mua nhánh hoa đi!" Thiếu nữ bán hoa bên bờ sông đưa tới một nhánh hải đường, hạt mưa đọng trên bông hoa đỏ tươi, kiều diễm ướt át.
Diệp Thiệu Khanh dừng lại bước chân, nhận lấy nhánh hoa, A Thất ở phía sau thì gửi tiền.
"Đây là hải đường ở đâu thế, sao nở sớm như vậy." Diệp Thiệu Khanh thưởng thức hoa trong tay, rồi hỏi, "Cảnh Nghi thích nhất là hoa gì?"
Tống Cảnh Nghi nghĩ nghĩ, khẽ nói, "Mẫu đơn."
"Ô?" Diệp Thiệu Khanh dường như không ngờ tới, quay đầu nhìn y một cái, lắc lắc đầu cười cười, "Vốn nghĩ rằng sẽ là một loại tao nhã hơn."
"Tao nhã hơn?" Tống Cảnh Nghi cũng cười, y ngừng một chút, thử thăm dò nói: "Huynh cảm thấy ta nên thích hoa gì?"
Diệp Thiệu Khanh liền nói: "Mai? Lan? Thủy Tiên?", nói xong thì lại tự ngẫm tự nghĩ ra điều gì đó, vừa đi vừa nói: "Cũng không biết Lục ngạc với Ngọc điệp* ở Mai Cương đã nở hay chưa..."
[*Mai Cương (hay là Mai Lĩnh Cương) ở Vũ Hoa Đài - Nam Kinh, từ xưa đã là địa điểm thưởng mai nổi tiếng. *Lục Ngạc: một loại hoa mai trắng nhưng đài hoa có màu xanh. Ngọc Điệp tương tự Lục Ngạc, chỉ khác là đài hoa màu đỏ.]
Tao nhã hơn sao. Tống Cảnh Nghi mấp máy môi, không nói gì. Thích mẫu đơn, tất nhiên là có nguyên nhân.
Mười năm trước, cũng là một đêm nhộn nhịp ở Tần Hoài, chẳng qua thời điểm đó là hạ tuần* tháng năm, quang cảnh còn náo nhiệt hơn đôi chút.
[*Tuần: thời cổ đại 1 tháng chia làm 3 tuần, mỗi tuần mười ngày. Hạ tuần là 10 ngày cuối tháng.]
Thuyền hoa đang chầm chậm cập vào bến bờ, đột nhiên có một thiếu niên từ trên thuyền nhảy ra, thậm chí chân đã điểm xuống mặt nước một chút rồi, lại nhảy lên lần nữa, nhẹ nhàng đáp lên bờ. Trên bờ kia có một bé gái đang bán hoa. Ánh mắt Diệp Lâm sắc bén, còn chưa đáp xuống đất thì đã thấy rõ mấy loại hoa trong giỏ kia, thế là lập tức chọn một cành hoa đỏ lớn nhất đẹp nhất. Khi hắn rút hoa ra, đồng thời cũng lấy bạc vụn trong tay áo nhét vào trong giỏ, không chần chừ lâu, lại nhảy về thuyền. Đến lúc hắn đáp lên thuyền, thuyền cũng không cập bờ được, bị hắn giẫm mạnh đến mức chao đảo một hồi.
Diệp Lâm không đợi cho người trên thuyền phản ứng lại kịp, thì đã kéo một vị công tử mảnh khảnh trong đó ra, không nói lời nào mà cài đóa mẫu đơn kia vào giữa tóc mai của người nọ.
"Mẫu đơn vẫn hợp với Linh muội muội nhất" Diệp Thiệu Khanh cười đến khóe mắt cũng cong cong: "Quả đúng là người còn yêu kiều hơn hoa!"
Hắn vừa dứt lời, đám công tử trên thuyền đều cười vang.
Tống Linh Uẩn nhíu chặt đầu mày, tức đến mức hai má ửng hồng, giật xuống đóa mẫu đơn trên tóc, giận dữ nói: "Diệp Lâm, ngươi khinh người quá đáng!" Y cầm hoa hung hăng đập vào ngực Diệp Thiệu Khanh, vừa đúng lúc thuyền đến bên bờ, y quay đầu bước đi.
Lúc Diệp Lâm đuổi kịp Tống Linh Uẩn, trong tay đã có thêm một cái hộp giấy được gói ghém tinh xảo. Hắn nhét đồ vào lòng Tống Linh Uẩn, cứng cổ nói: "Vừa nãy là do ta quá phận rồi" hắn nghẹn họng một lúc, dường như không nói ra được. "...Ngươi cũng không cần bực bội nữa!" Dứt lời, Diệp Lâm cũng đã quay đầu bỏ chạy.
Đêm ấy, Tống Linh Uẩn ngồi trong phòng, nhìn ngắm bánh ngọt ngũ sắc của Liên Hồ gia trong túi kia hồi lâu. Quy củ Tống gia là qua giờ Tuất* không được ăn uống. Nhưng lần đầu tiên Tống Linh Uẩn làm trái quy củ, len lén, ăn sạch sẽ từng miếng từng miếng bánh ngọt kia.
[*Giờ Tuất: 19h-21h]
Tống Cảnh Nghi nhìn lại Diệp Thiệu Khanh của bấy giờ. Hắn khoác một kiện áo choàng cổ lông thỏ mỏng, sắc mặt hơi tái nhợt, khóe mắt đuôi mày lại mang ý cười phong lưu, rực rỡ hơn cả nhánh hải đường đỏ thắm trong tay. Cũng phải, những chuyện ấy, sợ là người sớm đã không còn nhớ nữa rồi.
Hai người cáo biệt trước cổng Diệp phủ.
Diệp Thiệu Khanh ôm áo choàng, trông Tống Cảnh Nghi rời đi. Bên cạnh y không có lấy một gã sai vặt đi theo, một người lẻ loi trơ trọi biến mất trong màn đêm. Diệp Thiệu Khanh thở dài. Ở chung một chỗ với Tống Cảnh Nghi ngắn ngủi mấy canh giờ, lại nhớ tới rất nhiều chuyện mà trong những năm qua chưa từng nhớ lại. Diệp Thiệu Khanh không thích loại tưởng nhớ này, nhưng cũng không thể làm gì khác.
A Thất ở phía sau hắn nói: "Lần truyền chén cuối cùng kia, nếu như y không ép cho rượu của ngài chảy ra hết, ngài thật sự muốn lén lút uống luôn nửa ngụm rượu ấy có phải không?"
Diệp Thiệu Khanh thấy chút thủ đoạn tham lam đó của hắn bị nói toạc ra hết, bèn cười hắc hắc, dúi hải đường trong tay vào tay A Thất: "Hoa tươi phối mỹ nhân."
A Thất không bị hắn đánh lừa, đẩy tay hắn ra: "Ngài thật là—"
"Khuya quá, mệt rồi, vô nhanh còn đi ngủ." Diệp Thiệu Khanh ngắt lời nàng, trốn vào trong cổng.
A Thất cầm nhánh hoa kia, tức đến mức giậm chân một cái, đành phải đi vào theo.
.
.
.
.
Hết chương 3
Chuyên mục buôn chuyện:
Tâm Duyệt:
"Vịt con bì bõm nước nông sâu, mận mơ vừa chín trời mây phủ."
Lúc chuyển ngữ đoạn thơ "Sơ hạ du Trương Viên" được sử dụng trong truyện, thiệt ra chữ 梅 (mei) dịch ra tiếng Việt là bao gồm cả mai, mận, mơ luôn á =)) Mình thì ko hiểu mấy cái hoa này cho lắm, chưa có tìm hiểu kĩ. Nhưng nếu tìm hình dáng hoa giống hệt trong bài thì tìm hoa mơ sẽ giống nhất. Nói chung tụi nó là họ hàng với nhau cả ấy mà.
Cảm ơn thầy cô đã dạy em bài "Chú vịt con" =))) Nhờ nhẩm lại bài đấy mà vớ được từ "bì bõm" để dịch thơ, khúc đấy đang bí từ nữa chứ, hehe.
Nhắc đến vua Đường Huyền Tông phải nhắc đến Dương quý phi - Dương Ngọc Hoàn, mọi người thích ngắm chị đẹp Phạm Băng Băng thì xem phim Vương Triều Đích Nữ Nhân ấy, phim lẻ thôi, bao đỉnh! (có H che màn nha, góc quay tinh tế lắm chứ ko thô đâu, yên tâm). Xem rồi là biết Đường Huyền Tông say mê âm luật thế nào luôn á.