Trường Tương Từ

Chương 4: Cộng ẩm



Tác giả: Anh Tỉnh Lạc Nguyệt

Chuyển ngữ: Tâm Duyệt

Biên tập: Raph

---

Trong ngự thư phòng đốt hương ngưng thần, hương khói lượn lờ.

Hoàng đế đang phẩy bút phê tấu chương thì nghe thấy một tràng ho khan khe khẽ bên tai.

Bên chân đặt một cái bàn nhỏ, Diệp Thiệu Khanh đang che miệng, cố nén tiếng ho khan kia xuống.

"Sao thế, vẫn chưa khỏi bệnh?"

Yến tiệc ăn mừng đêm ấy hai người tàn tiệc chẳng mấy vui vẻ, Diệp Thiệu Khanh cáo bệnh nghỉ mấy ngày, còn tồn đọng chút công việc nên mấy hôm nay hắn đều ở trong ngự thư phòng cùng làm việc với hoàng đế. Trong lòng hoàng đế biết rõ hắn không phải bệnh thật, nên mới cố ý hỏi như vậy.

Diệp Thiệu Khanh nhấp một ngụm trà, trả lời: "Là do bị sặc loại huân hương này của bệ hạ."

"Lần trước ngươi đề bạt, Từ Lãng đã đổi qua rồi."

Diệp Thiệu Khanh sờ sờ mũi, miễn cưỡng nói: "Cái này cũng không tốt, đổi tiếp."

Hoàng đế cười cười, không nói gì thêm.

"Phía bắc thế nào rồi?" Diệp Thiệu Khanh viết xong một nét cuối cùng, đặt bút xuống.

Hoàng đế rút ra một phong thư, đặt lên bàn: "Rất có dáng trung thực."

Diệp Thiệu Khanh đưa tay cầm lấy, thoáng lật lại xem một chốc, cười khinh miệt nói: "Y đúng thật là... Từ nhỏ đã là loại phẩm hạnh này..." Hắn vừa nói ra thì tự biết lỡ lời, vội nuốt xuống những lời phía sau, âm thầm nhìn sang hoàng đế.

Hoàng đế không phản ứng gì, cũng không biết có phải cố ý bỏ qua hay không, chuyển chủ đề: "Hôm nay, ngươi ở dưới Chiêu Khánh Điện, có phải đã trò chuyện thêm vài câu với đám người Ngô Phong?"

Diệp Thiệu Khanh nhướng mày, tất nhiên cũng hiểu được hoàng đế đang nói gì.

Hôm nay là ngày đầu tiên Tống Cảnh Nghi vào triều nhậm chức. Tống gia năm đó cũng thuộc dạng khuynh triều đảo chính, nhưng sau biến loạn An Vương, cả tộc bị giáng tội, điêu đứng suy tàn. Chuyện năm đó bị tiên đế cố ý áp chế đã bị người đời quên lãng từ lâu. Bảy năm sau, Tống Cảnh Nghi lại bước lên triều đường, nhưng từ sau khi trở thành phản thần, cho dù có cách bao nhiêu năm, những lời đồn đại chỉ trích vẫn có khả năng sẽ bùng cháy trở lại.

Diệp Thiệu Khanh vừa xuống bậc thang Chiêu Khánh Điện đã nghe thấy Ngô Phong cùng vài vị đại nhân khác đang đàm luận về Tống Cảnh Nghi. "Chính là nhi tử nhỏ nhất của tên Tống Giản năm đó, tiên đế mềm lòng, lưu lại một cái mạng nhỏ cho y...", "Nếu như y cũng giống cha mình, là loại mặt người dạ thú...", "Bệ hạ cũng thật là..."

Diệp Thiệu Khanh nghe thấy chói tai, liền không vui. Hắn xưa nay nếu có không vui trong lòng, sẽ lập tức trút ra sạch sẽ. Lúc trước, là động quyền cước, bây giờ, là động môi lưỡi. Vì thế hắn cười híp mắt bước đến chắn giữa mấy vị đại nhân đó, vẻ mặt vui vẻ hòa nhã hàn huyên vài câu, khiến cho sắc mặt mấy vị đại nhân này trắng bệch, cứ thế phẩy tay áo bỏ đi.

"Thần sẽ không nói chuyện phiếm." Diệp Thiệu Khanh cười hừ một tiếng: "Sợ là đắc tội với bọn họ rồi."

Hoàng đế mỉm cười: "Trẫm còn tưởng rằng ngươi không tình nguyện qua lại với bọn họ."

Sau hồi lâu, không nghe thấy Diệp Thiệu Khanh đáp lời, Hoàng đế dừng bút, nâng mi, nhẹ nhàng nghiêng mắt liếc hắn một cái.

Thần sắc Diệp Thiệu Khanh nhàn nhạt: "Cái gì mà tình nguyện hay không tình nguyện."

Hoàng đế nhìn hắn thêm một cái, rồi lại nâng bút tiếp tục viết.

Lúc này, Từ Lãng từ bên ngoài lặng lẽ vén rèm đi vào, bước đến bên cạnh Hoàng đế, áp vào bên tai hắn nói nhỏ câu gì đó.

Trên mặt hoàng đế thoáng ngây ngẩn, sau đó là cong môi cười.

"Từ công công có tin tốt gì, mà phải lén lút truyền lời như thế?" Diệp Thiệu Khanh khoanh tay hỏi.

Từ Lãng lúng túng nhìn hắn, ậm ờ một tiếng, mặt mày lưỡng lự.

Hoàng đế phất tay để hắn lui ra:"Hoàng hậu có hỉ rồi."

Trên mặt Diệp Thiệu Khanh cũng có chút ngẩn ngơ, chẳng qua là hơn nửa ngày sau cũng chẳng có phản ứng khác.

"Thiệu Khanh?"

"Đúng thật là... Chúc mừng Hoàng Thượng." Diệp Thiệu Khanh chắp tay cười.

Không đợi Hoàng đế đáp lại, Diệp Thiệu Khanh tiếp tục mở miệng nói: "Đúng là làm người ta thở hắt một hơi. Lần này lão Ngụy bọn họ cũng không thể nói thần là cái gì mà "lấy sắc hầu quân" nữa rồi!"

Từ Lãng ở phía sau cau mày nhìn hắn lắc đầu.

"Diệp Lâm." Hoàng đế đặt mạnh cây bút xuống, nhìn mấy giọt chu sa bắn tung tóe trên bàn: "Có những lời, ngươi nên cân nhắc cho kĩ, là nói được hay không nói được."

"Bệ hạ giáo huấn phải, thần nhớ rõ." Diệp Thiệu Khanh rất ngoan ngoãn nghe theo mà tiếp lời, trên mặt lạnh lùng.

"Ngươi đang không khỏe, hôm nay đi về trước đi."

"Bệ hạ phải mau chóng đi thăm hoàng hậu nương nương mới đúng."

Đầu mày hoàng đế chau lại, Từ Lãng vội vàng nói chen vào: "Diệp đại nhân, nô tài đưa ngài ra ngoài."

"Công tử nhà ngươi..." Từ Lãng nhìn A Thất, lắc lắc đầu.

A Thất thấy Diệp Thiệu Khanh đã đi quá xa, bèn hành lễ với Từ Lãng, vội vã đuổi theo.

"Đừng đi theo ta."

"Công tử, sắp tới giờ Dậu rồi, ngài còn muốn đi đâu chứ?"

[*Giờ Dậu: 17-19h]

"Ta đã nói đừng đi theo ta! Ở ngoài cổng cung chờ ta là được."

A Thất vẫn muốn nói nữa, Diệp Thiệu Khanh lại quay đầu nghiêm nghị lạnh lùng trừng nàng một cái, A Thất bỗng dưng dừng bước, cắn môi thở dài.

Diệp Thiệu Khanh đi rất nhanh, không bao lâu đã đứng dưới lầu các đang được xây dựng kia.

Nhóm thợ lúc này đang thu dọn dụng cụ tan làm. Diệp Thiệu Khanh thường xuyên đến đây, nhiều người trong đám thợ cũng biết hắn, đồng loạt hành lễ. Quan viên phụ trách giám công cũng không dám cản hắn: "Diệp đại nhân..."

"Một mình ta ở đây một lát, các ngươi làm gì thì làm đi."

Tà dương chầm chậm lặn xuống rồi dập tắt, chân trời bị che phủ bởi những làn mây khói màu tím than.

Tống Cảnh Nghi đang đi chung với trưởng sử*, dẫn theo một tiểu đội vệ binh tuần tra khu vực mà y phụ trách giám sát trong cung. Lúc đi qua lầu các kia, thấy thợ xây đã tan làm mà trên lầu vẫn còn sáng đèn, bên dưới có hai tên vệ binh canh gác, liền hỏi: "Đây là nơi nào?"

[*Trưởng sử: là một chức quan phụ trách nhiều công việc khác nhau, hầu hết đều mang tính chất phụ tá.]

Trưởng sử đáp: "Đây là Dực Lâm Các mà bệ hạ đang cho xây dựng. Bệ hạ muốn mở rộng việc tập hợp hiền tài ẩn sĩ vào trong cung, nghiên cứu thảo luận thi thư cầm lý*, thượng sách trị quốc."

[*Cầm lý: Âm luật + pháp luật.]

"Quả là phong nhã." Tống Cảnh Nghi hạ thấp mắt, bình đạm nói: "Cổng cung đã đóng, trên lầu vẫn còn có người?"

Vệ binh canh gác tiến lên hồi bẩm: "Diệp đại nhân đang ở trên lầu."

"Nơi đây vốn là chủ ý của bệ hạ và Diệp đại nhân cùng nhau bàn luận mà có, Diệp đại nhân rất yêu thích nơi này." Trưởng sử giải thích.

"Hôm nay đến đây thôi." Tống Cảnh Nghi nhìn lên trên lầu: "Ta ở lại với Diệp đại nhân."

Diệp Thiệu Khanh ngồi trên bậc thềm, ngắm nhìn cảnh sắc phía chân trời dần dần chìm vào màn đêm, đầu óc mông lung.

Ba năm trước, hoàng đế vẫn chưa trở thành hoàng đế, vẫn còn là Tứ điện hạ. Người kia bày ra một chồng giấy, thái độ bình thường hỏi hắn một câu: "A Lâm, ngươi nói xem, bổn cung nên lấy người nào?" Khi ấy Diệp Thiệu Khanh cũng chỉ miễn cưỡng vui cười, chỉ vào nữ nhi nhà thượng thư.

Đã sớm đoán được chắc chắn sẽ có ngày hôm nay. Chỉ là trong lòng vẫn cứ khắc thêm một lưỡi đao, phải còn thêm mấy lần nữa đây?

"Thiệu Khanh?"

Diệp Thiệu Khanh quay đầu nhìn, nhíu mày ngạc nhiên nói: "Sao ngươi lại ở đây?"

Tống Cảnh Nghi lắc lắc đầu, không đáp lời, đi đến bên cạnh hắn.

Diệp Thiệu Khanh chỉ cần nghĩ thoáng qua cũng đã hiểu. Trên áo choàng của hắn sớm đã bám đầy tro bụi, hắn kéo nhẹ vạt áo, thả qua một bên, chừa ra một chỗ trống cho Tống Cảnh Nghi.

Tống Cảnh Nghi cau mày, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn ngồi xuống.

"Trong lòng phiền muộn?"

Diệp Thiệu Khanh nhìn thẳng về phía trước, trầm mặc một lát, nhẹ nhàng "Ờ" một tiếng.

Giữa hai người liền trở nên an tĩnh như vậy một lúc lâu.

Đột nhiên Diệp Thiệu Khanh đứng lên, đi vào trong điện. Tống Cảnh Nghi đi vào theo, chỉ nhìn thấy Diệp Thiệu Khanh đi tới mấy tấm gỗ trong góc, lật qua lật lại mấy tấm thảm một hồi, sau đó xách ra hai vò rượu nhỏ, xoay người đặt xuống đất.

Rượu này là do đám thợ kia giấu, lúc nghỉ ngơi giữa giờ sẽ lấy ra uống trộm.

"Ngươi..." Tống Cảnh Nghi có vẻ lưỡng lự.

"Có uống không?" Diệp Thiệu Khanh vỗ vỗ bụi trên tay, cao giọng hỏi.

Tống Cảnh Nghi nhìn hắn, đôi mắt dài tinh tế không loạn không phiền.

Diệp Thiệu Khanh bị ánh mắt này rọi đến, trong lòng dậy lên một luồng hận ý. Hắn siết tay thành quyền, cắn chặt răng, bỗng dưng lại buông lỏng ra, dựa vào cây cột bên cạnh rồi chợt cười lên. "Ngươi nói xem, Diệp Lâm ta, trong lòng khó chịu, ngay cả rượu cũng không thể uống, còn có ý nghĩa gì đây?" Hắn giơ tay ra trước mắt mình, ngây ngốc nhìn hồi lâu, thần sắc ngập chìm trong vẻ nản lòng thoái chí.

Mi mày Tống Cảnh Nghi khẽ động. Y cũng nhìn vào bàn tay Diệp Thiệu Khanh—— Đó vốn là đôi tay nắm vững trường kiếm.

Tống Cảnh Nghi đi đến, bưng hai vò rượu kia lên, quay người đi ra ngoài điện. Y đặt rượu lên lan can, đồng loạt giật hết nút vò rượu ra, ném xuống lầu, sau đó xoay người nhìn Diệp Thiệu Khanh, gõ gõ vò rượu.

Diệp Thiệu Khanh liền bước nhanh tới.

Hắn nhận lấy vò rượu mà Tống Cảnh Nghi đưa qua, lập tức giơ vò rượu lên cao, tựa vào mép vò rót xuống một ngụm lớn. Rượu này rất cặn, nhưng lại vừa cay vừa mạnh, Diệp Thiệu Khanh bị sặc đến mức ho khan, khó khăn nuốt xuống toàn bộ, ngửa đầu cười.

Tống Cảnh Nghi cũng uống một ngụm, thấy Diệp Thiệu Khanh cười, khóe môi cũng cong cong.

"Ta hẳn là nên thưởng thêm cho bọn họ, loại rượu tệ như thế này mà cũng đi giấu." Diệp Thiệu Khanh cúi đầu ngửi ngửi mùi rượu.

"Trong quân uống rượu phần lớn đều là loại này."

Diệp Thiệu Khanh nghe vậy, không khỏi cẩn thận tỉ mỉ ngắm nhìn Tống Cảnh Nghi. Tống Cảnh Nghi vẻ mặt khó hiểu nhìn ngược lại hắn.

Diệp Thiệu Khanh ôm vò rượu, híp mắt nhìn ra ngoài lâu: "Uống rượu phải lên trên cao mới đúng."

"Chỗ này vẫn không đủ cao sao?"

"Không đủ, không đủ." Diệp Thiệu Khanh với tay ra ngoài lan can, nhón chân lên.

Tống Cảnh Nghi hơi trầm mặc một lát, bỗng nhiên vươn tay ôm lấy vòng eo Diệp Thiệu Khanh. Không đợi Diệp Thiệu Khanh kịp phản ứng lại, y đã nhẹ nhàng nâng bổng Diệp Thiệu Khanh lên. Tầm mắt Diệp Thiệu Khanh vụt một cái, chiếu vào mắt lại là lớp ngói và mái hiên thụy thú*. Tống Cảnh Nghi ôm Diệp Thiệu Khanh, vững vàng đáp trên mái nhà, sau đó mới buông lỏng eo của hắn, đổi lại thành nhè nhẹ giữ lấy khuỷu tay.

[*Mái hiên thụy thú: loại mái hiên có hình các con vật mang lại điềm lành theo văn hóa Trung Quốc.]



Diệp Thiệu Khanh chỉ mải mê nhớ đến việc ôm thật chắc vò rượu bảo bối, sau khi đứng vững mới nhếch miệng cười: "Được, được".

Hắn ngồi xuống, xếp bằng chân, lại uống thêm một ngụm, khoan khoái thở dài một hơi.

"... Đã lâu rồi chưa... Ha–". Diệp Thiệu Khanh nói được một nửa rồi ngừng lại.

"Ừm."

Khoảng trống nhiều năm vắt ngang giữa hai người, mà trước đó, những ân qua oán lại càng không đáng nhắc đến.

"... Ngươi thật sự đã thay đổi rồi, không còn giống khi xưa chút nào." Diệp Thiệu Khanh chống đỡ thái dương, lẩm bẩm nói.

Tống Cảnh Nghi lặng yên chăm chú nhìn Diệp Thiệu Khanh. Đôi mắt tròn vo óng ánh của Diệp Thiệu Khanh đong đầy một mảnh trăng sáng màu hạnh.

"Thật xin lỗi." Tống Cảnh Nghi khẽ nói.

Diệp Thiệu Khanh tựa hồ không nghe thấy, rất lâu sau cũng không nói chuyện. "... Lời này của ngươi quá vô nghĩa." Cách một lúc lâu, rốt cuộc Diệp Thiệu Khanh cũng lạnh nhạt nói ra một câu.

Những ngón tay vòng quanh vò rượu của Tống Cảnh Nghi bỗng siết chặt, không lên tiếng.

Tiếng gió lao xao, dường như chỉ mới qua lại vài câu, vậy mà bầu không khí tưởng chừng rất hòa hợp giữa hai người đã bị thổi bay không sót lại chút gì.

Diệp Thiệu Khanh đột nhiên che lại mũi miệng, kịch liệt ho khan, qua một lúc lâu vẫn không dừng được, sống lưng khom khom phát run.

Tống Cảnh Nghi lập tức vỗ vỗ sau lưng hắn.

"... Không sao." Diệp Thiệu Khanh khó khăn thở hổn hển, đẩy tay Tống Cảnh Nghi ra. Hắn ho đến mức hai má đỏ bừng, trong mắt đọng đầy nước.

Tống Cảnh Nghi tặc lưỡi một cái, bắt lấy vò rượu trong tay hắn.

"Ngươi trả cho ta."

Tống Cảnh Nghi giơ tay lên, hai vò rượu cùng lúc bay ra ngoài, tiếp theo đó là âm thanh vỡ vụn lanh lảnh của bình gốm.

"Tống Linh Uẩn, ngươi..." Diệp Thiệu Khanh thở gấp, lại tiếp tục ho khan.

Tống Cảnh Nghi không hề tranh luận mà mang hắn xuống khỏi mái nhà: "Đi về thôi."

Có lẽ do ở trên mái bị gió đêm tràn vào cổ họng, suốt dọc đường Diệp Thiệu Khanh vẫn luôn ho khan đứt quãng. Hơn nữa hai người vừa uống rượu, tuy chất lượng rượu kém, nhưng dư vị quả thực mãnh liệt. Diệp Thiệu Khanh đã nhiều năm không uống rượu nên hơi men càng dễ nồng lên não. Hắn vừa ho khan vừa say rượu, ngực vừa nóng vừa đau, đầu óc cũng không được rõ ràng.

Tống Cảnh Nghi thấy hắn đi trước mặt, bước chân cứ lảo đảo loạng choạng. Vừa mới vươn tay ra, Diệp Thiệu Khanh đã tự dựa người qua, bắt lấy bả vai của y: "Không ổn, ngươi đến dìu ta."

Tống Cảnh Nghi bị hắn kéo đi mấy bước, hai người đâm vào nhau đến mấy lần, cuối cùng chỉ đành phải kéo Diệp Thiệu Khanh đứng lại.

"Giữ chặt." Tống Cảnh Nghi thở dài, rồi cõng Diệp Thiệu Khanh lên.

Diệp Thiệu Khanh cũng không giãy giụa, lại còn nằm trên lưng y cười hì hì: "Ngươi cũng cõng ta được này, lợi hại."

Tống Cảnh Nghi nâng giữ chân của Diệp Thiệu Khanh, cảm nhận được cánh tay Diệp Thiệu Khanh đang ôm vòng lấy cổ mình.

Diệp Thiệu Khanh nhỏ giọng ho khan, dần dần đã không còn tiếng động.

Tống Cảnh Nghi quay đầu qua, chóp mũi Diệp Thiệu Khanh chạm ngay bên mặt y, đôi mắt hắn khép hờ, mang theo dáng vẻ nửa ngủ nửa không. Tống Cảnh Nghi nhìn chằm chằm vào góc nghiêng bên gương mặt ấy, cảm giác đầu ngón tay hơi hơi run rẩy. Y nín thở trong giây lát, cuối cùng vẫn không thể đè nén được xao động trong lòng, hướng lại gần, nhẹ nhàng ấn bờ môi lên mặt Diệp Thiệu Khanh.

Lông mày Diệp Thiệu Khanh nheo nheo lại, bỗng nhiên nói: "Tống Linh Uẩn, ngươi hôn ta làm gì?"

Tống Cảnh Nghi bị dọa cho giật mình, nhất thời đáp không nên lời.

"Ngươi hôn ta làm gì..." Diệp Thiệu Khanh lầu bầu không rõ mà hỏi lại lần nữa, hai chân đong đưa một chút.

Lúc này Tống Cảnh Nghi mới nhìn ra được hắn vẫn chưa tỉnh lại, vì thế y liền tỏ vẻ không hay biết gì, tiếp tục đi.

Diệp Thiệu Khanh tựa như bất mãn, dùng lực sau đầu ngửa người ra sau một chút. Tống Cảnh Nghi phải dùng thêm lực mới không khiến hắn té xuống.

Hai tay Diệp Thiệu Khanh đã kẹp chặt cổ Tống Cảnh Nghi, ép buộc y quay đầu qua. "Sao ta có thể để ngươi tùy tiện hôn thế được?" Hắn vừa nói nói, lại vừa ló đầu ra, nhắm tới bờ môi của Tống Cảnh Nghi "nhấp" một cái thật kêu: "Ta phải hôn lại!"

Tống Cảnh Nghi sửng sốt, Diệp Thiệu Khanh lại còn sờ tới mò lui gương mặt y, vừa sờ soạng vừa nói: "Suỵt, không nói cho thái phó..."

Tống Cảnh Nghi chầm chậm cong lên khóe môi: "Được, không nói."

Tống Cảnh Nghi cõng Diệp Thiệu Khanh đi suốt một đường, lúc đến cổng cung, cổng cung đã đóng.

Diệp Thiệu Khanh có khẩu dụ của Hoàng Thượng, có thể tự do ra vào bất cứ lúc nào. Thế nên khi vệ binh gác cổng nhìn thấy Diệp Thiệu Khanh dáng vẻ bất tỉnh nhân sự, được Tống Cảnh Nghi cõng trên lưng, tuy rằng giật nảy người, nhưng vẫn cung kính mở cổng.

A Thất đang trông coi xe ngựa, dạo bước đi đi lại lại, nhìn thấy hai người bọn họ thì ngây ngẩn cả người.

Lúc Tống Cảnh Nghi an bài ổn thỏa cho Diệp Thiệu Khanh vào trong xe ngựa, hắn cứ lảm nhảm không chịu ngồi yên.

"Ngài ấy uống rượu?" A Thất ngửi thấy mùi rượu, kinh ngạc hỏi Tống Cảnh Nghi.

"Có uống một chút."

Chân mày A Thất lúc này liền nhíu lại, đang muốn nói tiếp, Diệp Thiệu Khanh lại ho khan lần nữa, ho đến thở không ra hơi. Hắn nhào ra cửa sổ, kéo mở màn rèm liền nôn hết ra.

A Thất vội vàng đi tới lau cho hắn, thì thấy Diệp Thiệu Khanh che ngực ho không ngừng, A Thất lau lau vài lần thì bỗng nhiên dừng tay, sợ hãi kêu lên một tiếng. Chỉ thấy chiếc khăn trong tay nàng đã thấm ướt vài vết máu đỏ tươi.

Tống Cảnh Nghi kéo nàng ra, nâng cao cằm dưới của Diệp Thiệu Khanh để hắn có thể thuận lợi hô hấp. "Ta đưa hắn về, cô đi mời đại phu."

A Thất không tranh luận gì, ngược lại còn rất quả quyết đáp một tiếng "Được", sau đó liền kéo ra một con ngựa cưỡi đi ngay tức khắc. Động tác mạnh mẽ đến mức so với hình tượng hòa nhã dịu dàng của nàng ngày thường quả đúng là một trời một vực.

Tống Cảnh Nghi cũng tháo bỏ hàm thiếc của một con ngựa khác, ôm Diệp Thiệu Khanh leo lên lưng ngựa, hai người cưỡi chung một con, lao như bay về hướng Diệp phủ.