Như Ý xoa xoa cái trán, xị mặt nhìn cô. Đúng là một cô bé đáng yêu, tuổi của con bé cũng chỉ lớn hơn đám học trò cô một tuổi. Đột nhiên được quay lại cảm giác ký đầu tụi nhỏ, cô không khỏi bật cười.
Hai người bọn họ không biết, tất cả những gì đang diễn ra dưới gốc Linh Sam đều bị hai nam nhân ngoài cửa thu vào tầm mắt. Bọn họ không hẹn mà gặp, khói đen cùng bốc lên đầu.
Lý Chính chưa từng thấy thê tử của hắn làm nũng như thiếu nữ mới lớn. Hôm nay nàng mặc một bộ thanh y, không phải phục sức xa hoa lộng lẫy nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác thanh thuần tươi mát, trong veo như nước, làm tim hắn đập rộn lên. Nhưng bộ dáng đó của nàng là sao? Sao lại làm nũng với Lý Thạch. Còn nữa nàng và y từ khi nào lại trở nên thân mật như thế? Lúc Lục quản gia nói nàng đang ở đây, là đến tìm Lý Thạch, hắn còn tưởng mình nghe nhầm.
Lý Long Mộc nhìn thấy sự cưng chiều trong mắt Thạch dành cho thái tử phi, lòng hắn bỗng nhiên khó chịu vô cùng. Y có thể nhìn một nữ nhân đầy cưng chiều như thế, vì sao chưa từng cho hắn ánh mắt đó.
Hai người không hẹn mà bước thẳng về phía trước.
Tự dưng cô cảm thấy sống lưng có chút lạnh, quay đầu nhìn lại, thấy hai vị ôn thần đang đi đến, trên gương mặt đằng đằng sát khí, cô giật giật tay áo Như Ý.
"Hàng xách tay của ai người đó dỗ."
Như Ý không hiểu còn ghé sát vào tai cô hỏi lại.
"Huynh nói gì thế muội không hiểu."
Cô bất đắc dĩ cười trừ với nàng.
"Ta nói muội lo dỗ thái tử nhà muội, ta dỗ gia nhà ta. Muội nhìn đi, trên đầu họ bốc hỏa rồi kìa."
Lúc này Như Ý mới ý thức được mình và Lý Thạch dù sao cũng là nam nữ khác biệt. Hơn nữa nàng còn là thái tử phi. Nhất thời xúc động tìm nam nhân thì thôi đi, lại còn thân mật bị phu quân bắt gặp, thôi xong rồi.
"Điện hạ sao người lại ở đây?"
Như Ý rất nhanh lấy lại bộ dáng đoan trang vốn có mà hỏi Lý Chính.
"Câu này phải để ta hỏi nàng mới đúng."
Lý Chính lạnh giọng, hắn đích thị muốn hỏi nàng và Lý Thạch có quan hệ gì, vì sao lại đến đây tìm y.
Bản thân không làm điều sai trái nên Như Ý cũng rất nhanh, đúng chuẩn thái tử phi thường ngày mà đáp lại hắn.
"Thiếp đến thăm ca ca, quên mất không nói với điện hạ. Thiếp và Lý đại ca hợp tình hợp ý nên kết làm huynh muội."
Lý Chính không nghe ra những câu kia, tâm hắn chỉ dừng lại câu "hợp tình hợp ý" nọ. Ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn về phía cô, cô theo bản năng nắm lấy tay Lý Long Mộc, trốn ra sau lưng hắn.
Nhưng mà vì sao cô lại cảm thấy Lý Long Mộc cũng đang nhìn cô chằm chằm như thế. Không lẽ hắn cũng để ý câu kìa sao, Như Ý thật là phải biết lựa lời mà nói chứ.
"Điện hạ người đừng nhìn ta như thế, Như Ý và ta thật vô cùng trong sáng, ta xem muội ấy như muội muội ruột của mình."
Lý Chính không nói thêm gì, nhưng mà một người làm cô bất ngờ đó chính là cô em gái nhỏ mới nhận thêm này đây. Chỉ thấy Như Ý đứng thẳng lưng, nhìn thẳng vào mắt Lý Chính.
"Điện hạ chẳng lẽ thiếp không được quyền kết giao bạn hữu hay sao? Người nghĩ thiếp là ai mà lại dùng ánh mắt đó nghi ngờ thiếp."
Như Ý bỏ lại một câu liền xoay người rời đi.
Lý Chính cảm thấy sai ở chỗ nào rồi, nàng ấy giận sao, hắn vì sao lại bị giận ngược như vậy. Cảnh lúc nãy làm gì có nam nhân nào chấp nhận thê tử của mình cười đùa vui vẻ bên nam nhân khác, hắn sai chỗ nào chứ. Nhưng mà không hiểu sao chân vẫn xoay người đuổi theo nàng.
Cô thầm cười, Như Ý đúng là học trò thông minh mà, học một biết mười, cô rất hài lòng. Xem ra những ngày tháng truy thê của Lý Chính sắp đến rồi.
Cô còn đang cười khoái chí thì đụng phải gương mặt lạnh tanh, nãy giờ hắn vẫn không thèm lên tiếng đứng bên cạnh cô. Ôi cái ông gia hỏa này, cô cười cười lấy lòng kéo hắn ngồi xuống ghế đá.
Lý Long Mộc biết có kẻ làm sai, cong đuôi đang cố tình lấy lòng hắn. Nhưng hắn vẫn như thế, trưng ra bộ mặt không chút cảm xúc nào, giống như một tảng đá.
Hết cách cô chỉ có thể nũng nịu, làm ra vẻ đáng yêu dỗ dành hắn.
"Long Mộc huynh ghen gì chứ, đó là chị dâu huynh mà."
"Vậy sao giờ lại thành muội muội của ngươi?"
Trời ơi cô quên mất, như vậy chẳng phải xưng hô sẽ loạn lên hay sao. Nhưng mà trước tiên phải dỗ ông thần này cái đã.
"Long Mộc hôm nay huynh muốn ăn gì, ta sẽ nấu cho huynh."
Cô biết hắn rất thích cô gọi như thế, cũng rất thích đồ ăn cô nấu.
Lý Long Mộc nghe vậy buồn bực trong lòng vơi đi không ít, nhưng hắn thật sự khó chịu khi y thân mật với người khác, nam nhân hay nữ tử hắn điều không thích.
"Gì cũng được, nhưng ta không thích ngươi thân mật cùng người khác."
Không phải chứ, cái người này cũng quá thẳng thắng rồi, ghen tuông cũng nói tạch ra như vậy sao, nhưng cô lại thấy có chút đáng yêu.
"Được, về sau ta sẽ chú ý, đi thôi chúng ta xuống bếp."