Trường Yên Như Mộng

Chương 44: Bỏ lỡ



Vũ Vương Phủ được một phen nín thở, bởi vì bây giờ người ở trong nhà bếp đang bị biến thành chân sai vặt kia là vương gia của bọn họ, chiến thần của Thiên Lý Quốc. Hai người bọn họ một bên thổi lửa, một bên nhặt rau, rửa rau.

Lục quản gia nhìn thấy cảnh này lại không tự chủ mà khóc. Khoé môi ông run run, đời này ông sống có thể nhìn thấy vương gia nhà ông vui cười như thế, bình dị như thế, ông đã mãn nguyện rồi. Ông sống hơn nửa đời người, sao lại nhìn không ra. Vương gia nhà ông cũng không chút giấu giếm, nếu Lý công tử kia mà là nữ nhân thì tốt biết bao, ông có chút tiếc nuối.

"Nương nương người thấy không, vương gia khi cười thật giống bệ hạ biết bao."

Giọng ông rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ mình ông mới có thể nghe thấy.

**Đông Cung.

Từ lúc ở Vũ Vương Phủ về, Lý Chính vẫn là không hiểu, đáng ra hắn mới phải là người nổi giận chứ. Nhưng bây giờ thì hay rồi, thái tử phi đóng cửa Túc Mai Viện, không muốn gặp hắn.

"Quốc nhi thỉnh an phụ thân."

Một tiểu hài tử khoảng bốn, năm tuổi đi vào hành lễ với hắn. Nhìn Quốc nhi hắn giống như nghĩ ra điều gì đó.

"Quốc nhi lại đây."



Quốc nhi bước những bước chân ngắn đi đến, hắn thuận tay bế nhi tử lên đặt trên đùi mình. Quốc nhi chưa từng được phụ thân ôm như thế này nên có chút lạ lẫm, nhưng rất ngoan ngoãn ngồi yên.

"Quốc nhi có nhớ mẫu thân không?"

"Có ạ."

Quốc nhi là một đứa trẻ ngoan vô cùng hiểu chuyện, khi được phụ thân hỏi cũng thành thật trả lời

"Vậy Quốc nhi có muốn đi thăm mẫu thân không?"

"Có ạ."

"Vậy phụ thân dẫn con đi."

"Vâng."

Nàng không gặp hắn nhưng hắn không tin nàng không gặp Quốc nhi. Hắn bế nhi tử trên tay một đường đi đến Túc Mai Viện.

Như Ý ngồi trước gương suy nghĩ, không biết lúc ở vương phủ nàng lấy đâu ra dũng khí đó, dám nổi giận ngược lại với điện hạ. Nhưng nàng đúng thật có chút khó chịu trong lòng. Phu thê năm năm, nay hắn lại dùng ánh mắt nghi hoặc đó nhìn nàng. Nàng chẳng lẽ trong mắt hắn là một nữ tử không đoan chính như vậy sao.

Còn đang mải nghĩ thì Thị Huệ vào báo Quốc nhi đến thỉnh an, nàng liền đứng lên ra ngoài. Từ lúc nàng đi đến giờ cũng chưa gặp nhi tử, nếu không phải vì nhớ nhi tử, nàng còn định ở lại Trấn Quốc Tự thêm vài ngày.

Lúc sáng khi nàng dậy thì Quốc nhi đã đến Quốc Tử Giám rồi.

Vừa vén rèm châu nàng đã thấy có người ngồi đó, nhãn nhã uống trà. Nàng lướt qua hắn đi đến ôm lấy nhi tử.



"Quốc nhi ở nhà có ngoan không, có nhớ mẫu thân không?"

"Dạ có ạ, Quốc nhi rất ngoan, còn được giáo đồ khen nữa."

Nàng đưa tay xoa đầu nhi tử tỏ ý khen ngợi. Đứa con này của nàng rất thông minh sáng dạ, cũng rất biết quan tâm nàng.

"Quốc nhi ngoan, vậy mẫu thân sẽ nói ma ma làm bánh đậu đỏ cho con, con thích không?"

"Dạ thích, Quốc nhi thích bánh đậu đỏ nhất."

Quốc nhi nghe thấy được ăn bánh đậu đỏ thì hai mắt sáng lên. Nàng nhìn con trai cưng chiều nựng cái má phúng phính của thằng bé.

"Vậy Quốc nhi thích bánh nhất hay thích mẫu thân nhất?"

Đột nhiên phải chọn giữa bánh đậu đỏ và mẫu thân, tiểu hài tử có chút khó xử, đưa tay gãi đầu, bánh đậu đỏ cũng thích, nhưng mà... Cậu nhìn mẫu thân một hồi liền hạ quyết tâm, chu chu cái miệng nhỏ xinh mà thơm lên má mẫu thân một cái.

"Quốc nhi thích mẫu thân hơn ạ."

Nàng cười rộ, Lý Chính bị xem như người vô hình. Lúc này nhìn thấy cảnh mẫu tử vui vẻ, hắn đột nhiên cảm thấy có chút lạ lẫm. Trong trí nhớ của hắn, hắn chưa từng cùng Quốc nhi thân thuộc như thế, hắn cũng không biết khi không có hắn, mẫu tử họ vẫn vui vẻ như vậy.

Hắn là phụ thân, nhưng giờ phút này giống như không thể chen chân vào cuộc trò chuyện của họ. Hắn thậm chí còn không biết Quốc nhi thích ăn bánh đậu đỏ. Còn nàng thì sao, nàng thích ăn gì, ghét ăn gì. Nàng biết hết mọi thói quen sở thích của hắn, nhưng hắn giống như không hề biết bất kỳ thứ gì về nàng. Những năm qua hắn đã bỏ lỡ những gì, giờ phút này hắn cảm nhận rất rõ.

Trong lúc chờ bánh, nàng dạy Quốc nhi vẽ. Lý Chính vẫn ngồi một bên nhìn mẫu tử họ không lên tiếng. Mà hai người này cũng giống như quên mất hắn.

Bánh rất nhanh được mang lên, tiểu hài tử vui vẻ nhảy lên, nhìn con trai ánh mắt nàng cũng trở nên dịu dàng. Nàng lau sạch tay cùng mặt cho con, sau đó mới để con ăn bánh. Quốc nhi vô cùng hiếu thuận cầm bánh chạy đến đưa trước mặt nàng.

"Mẫu thân ăn một miếng."

Nàng vui vẻ thuận miệng cắn một miếng nhỏ. Nhi tử của nàng lúc nào cũng vậy, mỗi khi nàng thưởng cho thằng bé cái gì, lúc ăn nó đều nghĩ đến nàng. Lâu ngày hình thành thói quen, mẫu thân một miếng Quốc nhi một miếng.

Nhưng mà hôm nay còn có cả phụ thân, Quốc nhi suy nghĩ một hồi, vẫn là cầm chiếc bánh chạy đến trước mặt Lý Chính.

"Phụ thân ăn một miếng."

Nghe được câu này nàng giật mình quay đầu muốn kéo con trai lại. Cái bánh đó nàng đã ăn rồi, thằng bé còn nhỏ không hiểu chuyện, nhưng nàng sợ nó chọc giận hắn.

"Điện..."

***

Chú thích.

Giáo đồ là những người được trọng vọng, đỗ đạt cao, thầy dạy ở Quốc Tử Giám, theo cách gọi của Thiên Lý Quốc.