Nụ cười của Hứa Định Kiên khiến bà ta rùng mình, bà ta lúc này chợt bất giác nhớ đến căn bệnh thần kinh của Lưu Mỹ Ái lẽ nào do di truyền?
“Mày muốn làm gì?”
Triệu Thanh Thanh ra sức giãy dụa, thiếu niên trước mặt trong mắt bà ta không khác gì ma quỷ.
Hứa Định Kiên không sợ bà trốn thoát, chỉ đứng một chỗ nhìn chằm chằm viên thuốc trên tay: “Bà chơi thân với mẹ tôi như vậy chắc bà biết cậu tôi ông ấy từng làm gì chứ?”
Triệu Thanh Thanh lúc nghe lời này đã hoàn toàn mất khống chế: “Cút! Mày muốn làm gì? Không được! Mày không thể làm vậy.”
Bà ta gần như bật khóc vì sợ hãi: “Không phải mày yêu thích Trịnh Thanh Mây lắm sao? Nếu mày giết chết mẹ ruột nó, nó nhất định sẽ hận mày. Đúng vậy. Mày nhất định không dám hại tao.”
Càng nói, Triệu Thanh Thanh lại càng tự tin tựa như chính bà ta mới nắm quyền chủ động chi phối mọi cảm xúc của Hứa Định Kiên.
Hứa Định Kiên chứng kiến bà ta tựa như một con kiến đang to mồm cứu lấy mình bằng mọi giá chỉ cảm thấy hết sức nhàm chán: “Trước khi nói lời này, bà có nghĩ đến mình từng đối xử với Mây như thế nào không? Lúc bà rạch từng đường trên lưng cậu ấy bà có cảm giác gì? Lúc cậu ấy van xin bà bà có dừng tay không? Lúc cậu ấy gần như chết ngất vì đau đớn bà từng để tâm sao? Nếu câu trả lời là không bà có tư cách gì tự xưng mình là mẹ cậu ấy? Bà không xứng! Người đàn bà tâm địa rắn rết!”
Triệu Thanh Thanh tạm thời không nói thêm gì, vì Hứa Định Kiên đã cưỡng chế bóp miệng, luồn ngón tay nhét thuốc xuống cuống họng bà ta, khiến bà ta không thể không nuốt.
Giữ một lát anh mới buông tay ra.
Triệu Thanh Thanh cố nôn thốc nôn tháo nhưng mãi vẫn không có viên thuốc nào rơi xuống.
Bà ta căm phẫn, dùng ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm Hứa Định Kiên: “Mày rốt cuộc cho tao uống thứ gì? Thằng chó điên! Mày đã làm gì tao hả?”
Hứa Định Kiên khoanh tay kéo ghế nhàn nhã ngồi xuống bên cạnh bà ta, mặc kệ đối phương mắng chửi, vẫn im lặng quan sát phản ứng của đối phương.
Giằng co hơn nửa tiếng, Triệu Thanh Thanh cuối cùng cũng có phản ứng khác thường.
Người phụ nữ trên giường đột ngột co giật liên tục, các khớp trên cơ thể bắt đầu co cứng lại.
“Ngứa! Ngứa quá!”
Bà ta muốn gãi, nhưng tay chân bị trói khiến bà ta không làm gì được.
Trán Triệu Thanh Thanh bắt đầu ra mồ hôi, sau đó dường như tuyến mồ hôi trên khắp cơ thể bà ta vừa được bật công tắc.
“Nóng quá! Nóng! Mau lên! Nước! Cho tao nước! Cầu xin mày cho tau nước!”
Gương mặt bà ta hết đỏ sang trắng, cái nóng qua đi bà ta cảm giác từng lỗ chân lông mình như bị kim xuyên thấu, đau đớn thống khổ không gì bằng.
Mặt bà ta nổi lên những mụn nước li ti, lan dần xuống cổ rồi đi khắp cơ thể.
Suốt năm tiếng đồng hồ, Triệu Thanh Thanh chỉ ước được chết, cái chết lúc này đối với bà ta mới thật sự là giải thoát.
Đến khi mụn nước vỡ ra, khắp người bà ta chi chít những vết loét, máu mủ giàn giụa.
Hứa Định Kiên mặt lạnh chứng kiến hết thảy, không mặn không nhạt bình luận vài câu: “Tính ra cậu của tôi cũng là thiên tài đấy chứ. Thuốc của ông ấy tuy không thể cứu người, nhưng để tra tấn người khác lại rất tốt. Ngày trước tôi từng nghe ông ta nói qua, cứ theo chu kỳ 60 ngày, nếu không dùng thuốc ức chế đều đặn, sẽ trải qua đau đớn đến tuyệt vọng. Chẳng những thế mức độ đau đớn sẽ tăng dần, tăng dần theo thời gian. Các bộ phận trên cơ thể sẽ dần thối rửa, khiến nạn nhân thống khổ đến chết.”
Triệu Thanh Thanh lúc này đã không còn sức lực, bà ta cúi đầu không dám nhìn anh: “Mày là đồ ma quỷ? Mày không phải con người! Đúng vậy! Tao nhất định sẽ khiến mày trả giá!”
Hứa Định Kiên vẫn trước sau điềm tĩnh: “Thì sao chứ? Trong mắt bà tôi có là ai cũng chẳng quan trọng. Tôi chỉ muốn thay cô bé tội nghiệp của mình trả lại cho bà thôi. Mới đây đã không chịu được, xem ra là tôi đánh giá cao bà rồi. Nếu bà không ngoan ngoãn nghe lời, tiếp tục đụng tới Mây, tôi nhất định sẽ để cho bà trải qua những thứ còn tuyệt vọng hơn hiện tại gấp trăm ngàn lần!”
Triệu Thanh Thanh khiếp sợ, vùng vẫy cầu xin: “Cô van xin con Định Kiên, đừng… đừng… làm vậy với cô. Cô sẽ yêu thương… con bé, nhất định nhất định sẽ chăm sóc tốt cho con bé. Cứu cô, cho cô thuốc giải, nếu không cô sẽ chết mất. Định Kiên! Nể tình cô từng bế con, đối xử tốt với con, cứu cô.”
Hứa Định Kiên không bị những lời này của bà tác động, anh bình thản đứng dậy tắt đèn rời khỏi: “Sẽ có người thả bà ra, mỗi tháng tôi sẽ đưa bà thuốc ức chế, chỉ cần bà làm theo những gì đã hứa. Nếu không…”
Anh cứ thế đi mất, câu sau cũng chỉ nói một nửa, nhưng hậu quả là gì Triệu Thanh Thanh hiểu rõ hơn ai hết.
Bà ta chưa từng hối hận vì những gì mình đã làm, hiện tại bà ta chỉ muốn quay trở về quá khứ lập tức giết chết tên ác quỷ vừa nãy dù đánh đổi bất cứ giá nào.
Triệu Thanh Thanh hứa với lòng nếu ra khỏi đây bà ta nhất định sẽ tìm cách lấy thuốc giải, tra tấn Hứa Định Kiên còn tàn nhẫn hơn gấp ngàn lần những gì mà nó đã làm với bà. Còn cả Trịnh Thanh Mây kia nữa.
Cả hai đứa nó đều phải trả giá.
Triệu Thanh Thanh nghe tiếng mở cửa, âm thanh bước chân mỗi lúc một gần khiến Triệu Thanh Thanh mừng rỡ: “Ai đó? Là người Hứa Định Kiên sai đến cởi trói cho tôi sao?”
Đối phương không đáp.
Cổ bà lành lạnh, một sợi dây luồn qua cổ bà ta.
Siết chặt.
Triệu Thanh Thanh cố hết sức kéo sợi dây thừng ra khỏi cổ mình, nhưng vì đã đuối sức hoàn toàn không làm gì được.
Hơi thở bà ta yếu dần, đôi tay không còn sức phản kháng.