Vừa nãy đã mất hết mặt mũi, nên trong lúc trở về, hắn còn đang suy nghĩ xem làm cách nào để đối phó với La Chinh. Vậy mà bây giờ lão Trần lại bảo hắn không được động đến La Chinh. Đây là ý gì?
“Vì sao?” Cừu Nhận không phục, hỏi.
Giáp sĩ họ Hoàng cười: “Không vì sao cả. Khuyên ngươi đừng đụng đến La Chinh thì ngươi cứ nghe theo là được. Nếu không, hậu quả ngươi tự chịu. Ta chỉ nói thế thôi.”
Sau đó, giáp sĩ họ Trần lại nói thêm một câu: “Hôm La Chinh phi thăng, hắn chỉ mất có mấy nhịp thở đã có thể thích ứng được với áp lực nguyên khí.”
Nói xong, hai vị giáp sĩ cũng3không quay đầu lại, vội vàng rời đi.
Nhìn theo bóng lưng hai vị giáp sĩ rời đi, vẻ mặt Cừu Nhận bỗng trở nên rối rắm. Hắn có thể không nghe theo, nhưng hai người này có quan hệ rất thân thiết với hắn. Người ta nói nghiêm khắc như thế cũng là muốn tốt cho hắn mà thôi.
Tên nhóc La Chinh này sau khi rời khỏi giếng phi thăng lại chỉ mất mấy nhịp thở liền thích ứng được với áp lực nguyên khí ư? Cừu Nhận không khỏi kinh ngạc.
Khi Cừu Nhận phi thăng, năng lực thích ứng của hắn cũng rất mạnh, tuy nhiên cũng phải mất năm ngày. Rất có thể La Chinh đã được thánh địa Linh Vũ coi trọng.
Mặc1dù đa số các võ giả lớn lên ở Thượng Giới đều có thành kiến với võ giả phi thăng từ Hạ Giới, nhưng là một thánh địa thập phẩm, bọn họ vẫn luôn khao khát người tài.
Biểu hiện của La Chinh sau khi rời khỏi giếng phi thăng cũng đã được đám giáp sĩ báo lên.
Có lẽ căn cơ của võ giả phi thăng không bằng được võ giả ở Thượng Giới, nhưng vẫn luôn có những thành phần đặc biệt, có thể xem là người nổi bật. Đối với nhân vật như thế, bất cứ thánh địa nào cũng đều rất hoan nghênh.
Cho nên, khi La Chinh đào mỏ, thánh địa Linh Vũ đã phái một số giáp sĩ âm thầm theo dõi3La Chinh.
Cũng may La Chinh làm việc cực kỳ cẩn thận. Hôm trước, hắn đã bố trí thần văn trước khi sử dụng Thét Lệnh, ngăn cản người bên ngoài nhìn trộm. Nếu không, chỉ sợ đã xảy ra chuyện lớn rồi...
Bây giờ, La Chinh đang ngồi ở một khu vực vắng vẻ, nhắm mắt tu luyện. Sau khi tâm võ đạo đã thăng hoa, nội tâm của hắn cũng có một cảm giác gấp gáp. Hắn còn rất nhiều việc muốn làm, ví dụ như giúp Huân khôi phục lại vinh quang và thực lực như trước đây, giúp đám người Thanh Long, tìm kiếm La Yên...
Tất cả đều cần thực lực mạnh mẽ mới có thể làm được.
Đám võ giả phi thăng xung3quanh cũng lén dùng ánh mắt ngạc nhiên đánh giá La Chinh, trong lòng ai nấy đều thổn thức. Tên nhóc này giả ngây giả dại, vô tình đùa bỡn Cừu Nhận, không biết vận mệnh sau này của hắn sẽ như thế nào?
Trừ phi hắn không rời khỏi khu sinh sống, vĩnh viễn không đi đào quặng, nếu không, chỉ cần vào khu mạch khoáng thì chắc chắn sẽ bị Cừu Nhận đuổi giết.
Nhưng sang ngày hôm sau, La Chinh và Mộ Minh Tuyết tiếp tục đi đào quặng, khi trở về vẫn bình yên vô sự.
Ngày thứ ba, bọn họ đào quặng trở về, Cừu Nhận vẫn không có bất cứ động tĩnh nào.
Ngày thứ tư, Cừu Nhận xuất hiện trong khu sinh9sống. Khi gặp được La Chinh, hắn còn mỉm cười, lên tiếng chào hỏi.
Cứ như vậy, đám võ giả trong mỏ quặng lập tức hiểu ra, chắc chắn Cừu Nhận đã chịu thua. Về phần nguyên nhân trong đó thì không ai biết được. Vì thế, trong lòng bọn họ bắt đầu nảy sinh đủ các suy đoán.
Hiệu suất đào quặng của La Chinh rất cao. Mặc dù ở tầng mạch khoáng dưới đáy rất lớn, nhưng đối với La Chinh cũng chẳng phải là vấn đề gì lớn. Quan trọng là hắn phải chạy thật nhanh.
La Chinh cũng đã tính trước. Nếu chạy không thoát thì hắn còn một đòn sát thủ, chính là khởi động lệnh bài chữ Cấn để trốn vào trong Tiên Phủ. Nhưng trong những ngày đào ngọc chân nguyên này, hắn chưa phải sử dụng lần nào.
Chẳng qua, La Chinh cũng không có cách nào để đào được tất cả ngọc chân nguyên. Ví dụ có một ngày, La Chinh và Mộ Minh Tuyết phát hiện được một gốc ngọc chân nguyên, phía trên ngưng kết được năm sáu chục viên.
Nhưng xung quanh gốc ngọc chân nguyên này lại có ba con mãnh thú cấp mười hai bảo vệ. Trong tình huống đó, La Chinh cũng đâu có ngốc mà đi tìm chết, đành cùng với Mộ Minh Tuyết rời đi.
Thời gian ở mỏ quặng trôi qua rất nhanh.
Chẳng biết từ khi nào, số lượng ngọc chân nguyên mà La Chinh và Mộ Minh Tuyết ghi vào danh sách đã được tám mươi viên. Hai người bọn họ chỉ cần giao thêm hai mươi viên nữa là có thể rời khỏi mạch khoáng, gia nhập thánh địa Linh Vũ.
Tất nhiên Mộ Minh Tuyết vô cùng vui mừng. Sau khi gia nhập thánh địa Linh Vũ, nàng có thể nương nhờ thúc thúc của mình.
Nhưng La Chinh lại nói cho Mộ Minh Tuyết biết, hắn định tích lũy tới hai trăm viên ngọc chân nguyên.
Bây giờ, La Chinh hoàn toàn không muốn gia nhập thánh địa Linh Vũ. Nếu muốn trở thành võ giả độc lập, hắn nhất định phải nộp hai trăm viên ngọc chân nguyên.
Nghe La Chinh nói vậy, Mộ Minh Tuyết cũng cảm thấy lạ. Tốt xấu gì thì thánh địa Linh Vũ cũng là một thánh địa thập phẩm. Hắn đã phi thăng đến giới này, vì sao lại muốn rời khỏi, trở thành một võ giả độc lập?
La Chinh không giải thích quá nhiều với Mộ Minh Tuyết. Hắn và nàng chỉ là hợp tác tạm thời mà thôi.
Mặc dù trong lòng Mộ Minh Tuyết rất tò mò, nhưng La Chinh không nói thì nàng cũng không tiện hỏi.
Nhưng đời thường không như người ta mong muốn. Sau mấy tháng, khi La Chinh và Mộ Minh Tuyết đã tích lũy được một trăm viên ngọc chân nguyên, thánh địa Linh Vũ liền phái hai người đến khu mỏ này.
Giáp sĩ trong khu sinh sống nhìn thấy hai người đó thì biểu hiện liền trở nên vô cùng cung kính, rõ ràng hai giáp sĩ mặc áo lam này là nhân vật lớn trong thánh địa.
“Thuộc hạ cung nghênh Thân điện chủ, Hà điện chủ.”
Một ngày trước, nhóm giáp sĩ quản lý khu mạch khoáng đã chỉnh đốn lại khu sinh sống, bây giờ nhóm giáp sĩ cũng đang đứng chỉnh tề thành một hàng.
Diện tích Đại Giới quá khổng lồ. Cho dù khu vực mà thánh địa Linh Vũ chiếm cứ cũng không tính là nhiều, xếp cuối cùng trong ba thánh địa lớn ở Thông Linh giới, nhưng vẫn rộng lớn đến mức khó mà tưởng tượng được...
Thánh địa Linh Vũ xây dựng ba mươi sáu điện. Mỗi điện quản lý một nghìn thành trì lớn. Nói cách khác, thánh địa Linh Vũ cũng có đến ba vạn sáu nghìn tòa thành trì.
Hai người trước mặt chính là hai trong ba mươi sáu vị Điện chủ.
Giáp sĩ quản lý võ giả phi thăng đại đa số đều là võ giả Thần Hải Cảnh. Cả đời bọn họ, nếu không thể tăng tu vi thì mục tiêu phấn đấu cũng chỉ là trở thành Thành chủ một thành mà thôi. Thế nhưng rất nhiều người cũng không thể thành công. Dù sao thì một thành trì trong thánh địa thập phẩm cũng quản lý rất nhiều thánh địa ngũ phẩm, gia tộc lục phẩm, còn có đủ loại thánh địa nhỏ khác nữa.
Ba mươi sáu vị Điện chủ này đúng là nhân vật lớn khó gặp trong thánh địa Linh Vũ.
Ngoài người đứng đầu thánh địa và những nhân vật quan trọng ra thì bên dưới chính là Trưởng lão, xuống dưới nữa là chính là ba mươi sáu vị Điện chủ.
Nhân vật như thế mà lại đến mỏ khoáng xa xôi thế này, đám giáp sĩ làm sao có thể không cung kính?
Hai vị Điện chủ hời hợt đáp lại. Người đứng đầu đám giáp sĩ hỏi: “Không biết hai vị Điện chủ giá lâm có gì phân phó? Thuộc hạ có thể...”
Vị giáp sĩ này còn chưa nói xong, Thân điện chủ đã cắt lời: “Trong mỏ quặng các ngươi có một võ giả phi thăng tên La Chinh đúng không?”
Giáp sĩ nghe xong liền không ngừng gật đầu: “Vâng, La Chinh đúng là đang ở trong mỏ quặng của thuộc hạ.”
“Hắn ở đâu?” Thân điện chủ lại hỏi.
Giáp sĩ thủ lĩnh nhìn quanh. Tất nhiên gã không thể nào suốt ngày chỉ chăm chăm theo dõi La Chinh, nên làm sao biết được La Chinh chạy đi đâu?
Một vị giáp sĩ khác lập tức trả lời: “Hồi bẩm Thân điện chủ, hôm nay La Chinh đã vào mạch khoáng rồi.”
Thân điện chủ gật đầu: “Vậy chúng ta chờ hắn ở đây.”
Hai vị Điện chủ ở đây chờ La Chinh, trong lòng đám giáp sĩ bỗng trở nên không yên, không hẹn mà cùng nghĩ, không biết rốt cuộc La Chinh này có bối cảnh như thế nào.
Lúc trước, khi nhận được mật lệnh, bọn họ đã âm thầm quan sát La Chinh. Dù sao thì biểu hiện của La Chinh ở giếng phi thăng cũng rất nổi bật, điều này cũng không có gì kỳ lạ. Nhưng chỉ dựa vào chút biểu hiện ấy mà lại khiến cho hai vị Điện chủ chú ý như thế sao? Trong lòng đám giáp sĩ cũng khó mà giải thích được, đồng thời còn hâm mộ La Chinh. Trước mặt nhóm võ giả phi thăng bọn họ có ưu thế mười phần như vậy thôi, chứ nhiều võ giả phi thăng sau đó còn có được thành tựu lớn hơn bọn họ rất nhiều.
Người đứng đầu đám giáp sĩ có lẽ đã đoán được ý định đến đây của hai vị Điện chủ nên vội vàng lên tiếng: “Thân điện chủ, Hà điện chủ, nếu hai vị đến đây vì La Chinh thì thuộc hạ cũng có một hai câu, không biết có nên nói hay không.”
Thân điện chủ nói: “Nói đi.”
“La Chinh đã đào được một trăm viên ngọc chân nguyên, vốn có thể rời khỏi mạch khoáng, nhưng hắn vẫn tiến vào mỏ quặng, có lẽ là muốn gom đủ hai trăm viên ngọc chân nguyên. Hắn muốn được tự do, trở thành một võ giả độc lập.” Vị giáp sĩ kia nói.
Thân điện chủ không nói gì, còn Hà điện chủ thì cười nói: “Võ giả độc lập? Ha ha, chỉ sợ không phải do hắn quyết định.”