Bách Luyện Thành Thần

Chương 1000





Nếu không phải gã còn kiêng kỵ, không muốn ra tay ở đây thì bây giờ La Chinh đã là người chết rồi.

“Ta cảnh cáo ngươi lần cuối, tránh ra.” Sắc mặt của Cừu Nhận lạnh như trời đông giá rét. Trước mặt bao nhiêu người thế này mà lại bị một tên nhóc Sinh Tử Cảnh bỡn cợt, quả thật quá mất mặt.

La Chinh vẫn không e ngại, chăm chú nhìn Cừu Nhận: “Nói cho ta biết, mạnh lên để làm gì?”

Mắt Cừu Nhận hiện lên sát ý, chộp mạnh lấy bả vai của La Chinh. Nếu tên nhóc này đã không biết điều, vậy cứ cho hắn chịu khổ trước đã rồi nói sau.

Bàn tay như vuốt ưng trực tiếp đặt lên vai La Chinh, chân nguyên trong cơ thể bắt đầu vận chuyển. Gã ra tay một cách lặng lẽ, nhưng trên thực tế đã3sử dụng tới tám phần sức mạnh.

Làm sao những võ giả khác lại không nhìn ra? Có lẽ Cừu Nhận đã dùng ám chiêu. Tiếp theo, chỉ sợ xương cốt của La Chinh sẽ bị vỡ nát mất.

Ai ngờ La Chinh vẫn không hề nhúc nhích, còn hỏi lại câu hỏi kia.

Lúc này, Cừu Nhận đã thi triển sức mạnh, ấy vậy mà bả vai của La Chinh lại chỉ khẽ dao động, một luồng sức mạnh cường đại khiến Cừu Nhận không thể chống cự được bắn ngược lên.

Sắc mặt Cừu Nhận lập tức thay đổi. Bị luồng sức mạnh kia quét ngang, cơ thể Cừu Nhận nhanh chóng lui lại, hai chân kéo lê tạo ra hai cái rãnh trên mặt đất. Sau khi lùi lại hơn chục trượng, hắn lăn mình một cái, đấm một quyền xuống đất, khó khăn lắm mới ngừng lại được.

Một1quyền này của Cừu Nhận thật ra là để giải phóng sức mạnh từ bả vai La Chinh truyền đến. Nếu hắn không làm như vậy, xương cốt của hắn sẽ không thể chịu được sức mạnh lớn đến như thế. Kết quả, chỉ sợ xương cốt toàn thân sẽ nứt ra từng khúc.

”Ầm!”

Cừu Nhận đánh một quyền xuống mặt đất, khiến mặt đất hơi lõm xuống, sau đó bụi mù nổi lên như gợn sóng trên mặt nước, tạo thành một cái hố to hơn trăm trượng, cuốn rất nhiều võ giả phi thăng vào trong, khiến bọn họ không thể không bay lên.

Đám võ giả phi thăng đang tu luyện bị quấy rầy, người nào người nấy đều tức giận. Nhưng khi nhìn thấy là Cừu Nhận, nào ai còn dám tỏ vẻ? Chẳng qua tất cả mọi người đều tò mò, là ai đã khiến3Cừu Nhận chịu thiệt như thế?

Về phần đám võ giả phi thăng đứng xem trò vui, sau khi xem cả quá trình, tất cả đều trợn mắt.

Một quyền tạo thành một hố to hơn trăm trượng trên mặt đất, bọn họ đều có thể dễ dàng làm được.

Vấn đề là vừa nãy bọn họ nhìn thấy rất rõ, La Chinh hoàn toàn không ra tay, hắn chỉ nhẹ đung đưa bả vai một chút.

Huống hồ, sức mạnh truyền qua người Cừu Nhận nên cũng đã bị tiêu hao mất một tầng. Cừu Nhận không ngừng lùi lại, tương đương với việc tầng thứ hai bị tiêu hao. Khi Cừu Nhận không thể triệt tiêu hoàn toàn luồng sức mạnh này, chỉ có thể đánh nó vào trong lòng đất thì chính là lần tiêu hao thứ ba.

Nói cách khác, sức mạnh của La Chinh sau ba lần tiêu3hao vẫn có thể tạo ra sức phá hủy như thế...

Hon nữa, trí mạng ở chỗ, hắn chỉ lắc nhẹ bả vai mà thôi.

Như vậy, sức mạnh của hắn đã đạt đến mức độ kinh khủng nào?

Về phần Cừu Nhận, ánh mắt của hắn cũng hiện lên vẻ khó tin. Hắn hoàn toàn không biết vì sao La Chinh lại có thể bộc phát ra sức mạnh như thế, nhưng bây giờ hắn đã rõ tại sao ba người mà hắn phái đi lại bị La Chinh giết chết, vì sao ba nô ấn đều biến mất cùng một lúc.

Thực lực của tên nhóc này không thể đo lường nổi!

“Vù!”

La Chinh giống như một u linh xuyên qua không gian, chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt Cừu Nhận.

Lúc này, Cừu Nhận không dám khinh thường La Chinh nữa. Hắn nhận ra, cho dù hắn có dùng9toàn lực ứng phó thì muốn bắt được La Chinh cũng không phải là chuyện dễ dàng. Cho nên, trong khoảnh khắc La Chinh di chuyển, chân nguyên trong cơ thể Cừu Nhận đã bắt đầu điên cuồng phun trào, tập trung toàn bộ tinh thần để đối mặt với La Chinh, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

Ra tay ở đây có lẽ sẽ dẫn đến một số phiền phức không cần thiết, nhưng phiền phức nào cũng không quan trọng bằng mạng sống của mình.

Ai ngờ khi La Chinh đến trước mặt Cừu Nhận, sau đó vẫn chỉ hỏi câu: “Nói cho ta biết...”

Vẻ mặt Cừu Nhận trở nên vô cùng đặc sắc. Ngốc không đáng sợ, sợ nhất là đã ngốc lại còn rất mạnh. Rốt cuộc tên này muốn gì đây?

Xem ra, nếu không trả lời vấn đề của La Chinh thì sợ rằng hôm nay Cừu Nhận sẽ không đi được. Cuối cùng, một nhân vật ngang ngược, có dã tâm đành không ra tay nữa, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ vấn đề của La Chinh.

“Càng mạnh thì càng sống lâu.” Cừu Nhận bất đắc dĩ trả lời. Dù sao thì thể diện của hắn cũng đã mất hết, bây giờ có mất thêm một chút cũng thế mà thôi.

“Sống lâu để làm gì?” La Chinh lại hỏi.

“Sống lâu thì càng mạnh hơn.” Cừu Nhận trợn trắng mắt, tiếp tục đáp.

“Thế mạnh hơn để làm gì?” La Chinh hỏi tiếp.

Cừu Nhận há to miệng nhìn chằm chằm La Chinh. Hắn thật sự sắp không chịu được nữa rồi. Có phải tên này bị bệnh không vậy?

Về phần các võ giả phi thăng khác, bọn họ đang cố nín cười. Cũng vì đây là Cừu Nhận, chứ nếu đổi lại thành người khác thì có lẽ bọn họ đã cười ồ lên rồi.

Cừu Nhận gần như không thể chịu được nữa, lúc này mới gầm lên: “Mạnh hơn thì có thể hưởng thụ hơn, có thể chi phối thế giới này theo ý của mình, có thể hưởng thụ toàn bộ tài nguyên, cũng có thể trở thành chúa tể quyết định sống chết của tất cả sinh linh.”

Nghe Cừu Nhận gào lên như vậy, mắt La Chinh bỗng sáng lên, sau đó lại chìm vào suy nghĩ.

“Chúa tể của tất cả sao...” La Chinh vừa suy nghĩ vừa lẩm bẩm.

Thật sự, hắn cảm nhận được sự chán ghét, nhưng cũng không phải hắn đã mất đi tâm võ đạo muốn tiến lên phía trước. Chỉ là hắn chán ghét giết chóc, chán ghét quy tắc cá lớn nuốt cá bé mà thôi.

“Nếu ta có thể trở thành chúa tể, chắc chắn ta sẽ thay đổi được quy tắc này, thay đổi cả vũ trụ này...” Ánh mắt La Chinh càng lúc càng sáng, giống như một ngọn lửa.

“Dựa vào thực lực của ta bây giờ vẫn còn chưa có tư cách để chán ghét. Ta vẫn còn quá nhiều chuyện chưa hoàn thành...”

“Chán ghét cũng chẳng có lợi ích gì, chỉ có thể cố gắng trở nên mạnh hơn, rồi sau đó đi thay đổi...”

Sau khi phi thăng lên Thượng Giới, có lẽ là vì còn chưa thích ứng được, cũng có thể vì chỉ có một mình, nên tâm cảnh của La Chinh đã bị ảnh hưởng một chút, cuối cùng mới khiến cho tâm hồn của hắn rơi vào khốn cảnh.

Nhưng năng lực tự chữa trị của hắn cũng rất mạnh. Gần như chỉ dựa vào bản năng, vậy mà hắn đã bắt lấy những lời Cừu Nhận nói rồi tiến hành “phân biệt suy nghĩ.”

Đương nhiên, đáp án này là do Cừu Nhận rơi vào đường cùng đưa ra mà thôi, cũng không phải chính xác, hoặc có thể nói là không quan trọng.

La Chinh chỉ dựa vào nghĩa rộng của nó, giúp cho bản thân phân biệt được phương hướng chính xác mà thôi.

Khốn cảnh tâm hồn đối với võ giả là một việc rất nguy hiểm. Rất nhiều võ giả chỉ vì gặp phải khốn cảnh tâm hồn, không tìm ra được ý nghĩa để sống, mà có người quy ẩn trong núi rừng, có người lại trở nên điên loạn, thậm chí có người còn tự sát để khám phá ra ý nghĩa của sinh mệnh.

Còn La Chinh thì thông qua suy luận, nhanh chóng thoát khỏi khốn cảnh này.

Sau khi thoát khỏi khốn cảnh tâm hồn, mục tiêu của La Chinh lại càng thêm rõ ràng. Tâm võ đạo của hắn trong lần “suy luận” này cũng đã thăng hoa và biến đổi.

Gương mặt Cừu Nhận bắt đầu xuất hiện vẻ ấm ức. Hắn chọc phải thằng ngu như La Chinh, cũng coi như hắn xui xẻo.

Nhưng đúng lúc này, ánh mắt La Chinh đã khôi phục lại vẻ linh hoạt, mỉm cười với Cừu Nhận: “Cảm ơn ngươi!”

Cừu Nhận nhíu mày. Hắn không muốn nói thêm với La Chinh một câu nào nữa, vậy nên liền phẩy áo choàng sau lưng một cái, nhanh chóng phóng tới phía khác của khu sinh sống.

Tên nhóc này không bị điên, chỉ là hắn giả ngu bỡn cợt Cừu Nhận mà thôi. Cơn tức này, Cừu Nhận nuốt kiểu gì cũng không trôi. Vừa mới trở lại chỗ ở của mình, hắn đã thấy hai vị giáp sĩ đứng ngoài cổng.

Nhìn thấy hai vị giáp sĩ của thánh địa Linh Vũ, Cừu Nhận lập tức nở nụ cười tươi. Hắn có thể làm mưa làm gió ở mỏ quặng này cũng là dựa vào hai người đó.

“Lão Hoàng, lão Trần, sao hai vị lại đến đây? Không đủ ngọc chân nguyên sao?” Cừu Nhận cười, vẻ mặt vô cùng khách sáo.

Sau khi nắm giữ mỏ khoáng này, hắn đã cung cấp không ít ngọc chân nguyên cho hai người kia, mối quan hệ cũng khá thân quen. Hắn có thể đứng vững ở mỏ khoáng cũng là nhờ hai người kia chiếu cố.

Ai ngờ, một vị giáp sĩ trong đó lạnh lùng nói: “Cừu Nhận, hôm nay ta không lấy ngọc chân nguyên của ngươi, nhưng ta chỉ khuyên ngươi một câu, đừng có tìm La Chinh gây chuyện.”