Hướng mà mọi người cố gắng thì có rất nhiều, nhưng thường hay thiếu một mục tiêu cuối cùng.
Lúc trước, đúng là La Chinh đã được La Yên chỉ dẫn. Đây có lẽ là một sự an bài của vận mệnh. Cho dù là bây giờ thì La Yên vẫn giống như kim chỉ nam, dẫn hắn tiếp tục tiến lên phía trước.
Nhưng đây không phải là mục tiêu cuối cùng của La Chinh, nó chẳng qua chỉ là việc mà hắn cần phải hoàn thành. Mục tiêu cuối cùng của hắn đến từ chấp niệm, quyết tâm nhất từ sâu trong lòng hắn.
Chấp niệm của La Chinh chính là truy tìm cực hạn của võ đạo. Hắn muốn nhìn xem con đường phát triển của võ giả có thể đạt đến mức độ nào? Có3thể khống chế được trời đất này hay không? Hay còn có thể sáng tạo ra một thế giới mới?
Sau khi La Chinh phi thăng Thượng Giới, hắn phát hiện ra quy tắc ở đây cũng không khác gì Hạ Giới.
Thế nên trong lòng hắn đột nhiên sinh ra cảm giác chán ghét, từ chán ghét biến thành hoang mang. Nếu phong cảnh trên cao cũng vẫn như thế thì chẳng cần nhìn ngắm cũng được.
Thật ra, chính bản thân La Chinh cũng không biết, lúc này hắn đã lâm vào khốn cảnh của tâm hồn.
Khốn cảnh tâm hồn chính là một loại gông cùm xiềng xích của tâm võ đạo.
Lúc trước, khi Thôi Tà bắt La Yên đi, thực ra cũng từng khiến trong lòng sinh ra một loại khốn cảnh tâm hồn. Nhưng đó1là khốn cảnh được sinh ra từ đối thủ. Muốn phá giải tình trạng khốn cảnh tâm hồn từ đối thủ này, La Chinh chỉ cần đánh bại Thôi Tà, tâm võ đạo sẽ thông suốt.
Bây giờ, khốn cảnh tâm hồn này lại đến từ chính bản thân La Chinh. Bởi vì hắn đã có hoài nghi với chính mục tiêu mà hắn đang theo đuổi từ trước đến nay, vì thế nên cảm thấy vô cùng chán ghét.
Thật ra khốn cảnh tâm hồn này còn tạo nên ảnh hưởng nghiêm trọng đối với tâm võ đạo của La Chinh hơn là sự ảnh hưởng mà Thôi Tà đã gây ra cho hắn. Bởi vì La Chinh đã biến Thôi Tà thành mục tiêu của mình, cho nên chỉ cần hắn không ngừng cố gắng trở3nên mạnh hơn, sau đó đánh bại đối thủ là có thể giải quyết.
Nhưng bây giờ, đối thủ của La Chinh chính là bản thân hắn.
Tục ngữ có nói, đối thủ mạnh nhất của mình chính là bản thân mình. La Chinh muốn đánh bại chính mình, thoát ra khỏi khốn cảnh tâm hồn cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Trên đường tìm kiếm đá chân nguyên trong mỏ này, hắn cũng không lựa chọn tiến vào tầng đáy, bởi hắn cũng không có hứng thú lắm.
Cho nên, ngày đào quặng hôm nay cũng chỉ diễn ra một cách qua loa. Hắn chỉ đào được một ít đá chân nguyên cực phẩm mà thôi.
Mộ Minh Tuyết thấy La Chinh như vậy thì cũng không tiện mở miệng hỏi. Sau khi biết rõ thực lực của La3Chinh, nàng cũng biết, trước khi nương nhờ thúc thúc, nàng có thể được La Chinh che chở, đó cũng là may mắn. Nếu không nhờ La Chinh, chỉ sợ nàng cũng giống như những nữ võ giả phi thăng khác, nương nhờ dưới trướng những võ giả phi thăng cường đại hơn.
Sau khi trở lại khu sinh sống, La Chinh tùy tiện tìm một chỗ, khoanh chân ngồi xuống, nhưng lại không tu luyện.
Hắn vẫn đang cố vắt hết óc để suy nghĩ về vấn đề này.
Rất nhiều người đều gặp phải vấn đề này. Một người đang ra sức phấn đấu, bỗng nhiên một ngày lại mất đi động lực, tự hỏi mình sống còn có ý nghĩa gì?
Nếu không tìm ra đáp án, rất có thể người đó sẽ không gượng dậy nổi,9thậm chí tính cách còn thay đổi. Nhưng một khi tìm ra được đáp án, tâm hồn sẽ được lần lột xác một lần, cả người sẽ lại thăng hoa.
Bây giờ, La Chinh đang đứng trước một ngã rẽ như vậy.
Khi La Chinh đang suy nghĩ thì Cừu Nhận đã khoác chiếc áo choàng màu đen, nghênh ngang bước xuyên qua khu sinh sống, đi thẳng đến chỗ La Chinh.
Những võ giả mới phi thăng gần đây không biết thế lực của Cừu Nhận, nhưng đa số các võ giả phi thăng xung quanh đều biết gã. Mặc dù người này cũng là võ giả phi thăng, nhưng tuyệt đối không nên trêu chọc. Tên này còn khó đối phó hơn cả đám giáp sĩ của thánh địa Linh Vũ.
Đám giáp sĩ còn bị quy củ của thánh địa Linh Vũ kiềm chế, nhưng Cừu Nhận lại chẳng hề chịu bất cứ trói buộc nào. Mặc dù gã chỉ là một võ giả phi thăng, nhưng lại có quyền quyết định sống chết tại mỏ quặng này.
La Chinh vẫn lẳng lặng ngồi im tại chỗ, nhắm chặt hai mắt, suy nghĩ trong đầu cũng nhanh chóng hoạt động.
Ngay cả Thanh Long cũng phát hiện ra những biến đổi trong tâm trạng của La Chinh.
Nhưng nó không lên tiếng, chỉ thận trọng để ý từng hành động của hắn. Nó cũng đoán ra được rằng tâm hồn của La Chinh đang rơi vào cảnh khó khăn. Khó khăn trong tâm hồn thực sự rất phiền phức. Lòng tin của La Chinh trước đây càng nhiều, chấp niệm càng mạnh thì lại càng khó khăn hơn.
Người ngoài không cách nào giúp được La Chinh. Những lời lý thuyết suông của Thanh Long căn bản cũng vô nghĩa, chỉ có thể để La Chinh tự thuyết phục bản thân mình, tự đánh bại chính mình. Đây cũng chính là một cuộc chiến với chính bản thân hắn, bất kỳ người nào cũng không thể can dự. Trừ khi có người có thể thay đổi được tư duy của hắn. Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc tái tạo lại linh hồn và ký ức của hắn, khi đó La Chinh đã không còn là La Chinh của hiện tại.
Đúng vào lúc này, Cừu Nhận đã đến trước mặt La Chinh.
Cảm nhận được có một võ giả Thần Hải Cảnh đứng trước mặt mình, La Chinh mở mắt ra, thản nhiên nhìn Cừu Nhận. Mặc dù hắn và Cừu Nhận không quen biết, nhưng La Chinh chẳng cần nghĩ cũng đoán ra được thân phận của người này. Kẻ phái người truy sát hắn lúc ban ngày chính là người trước mắt.
“Bọn họ đâu?” Cừu Nhận nhìn chằm chằm La Chinh, lạnh lùng hỏi.
“Ai?” La Chinh hỏi lại.
Cừu Nhận cười khẩy: “Ba người, ngươi nói xem bọn họ là ai? Ngươi đang giả ngu à?”
“À, bị ta giết rồi.” La Chinh đáp lại.
“Chỉ bằng ngươi?” Cừu Nhận nhướng mày.
La Chinh thở dài: “Đúng, chỉ bằng ta...”
Nghe La Chinh và Cừu Nhận đối đáp như vậy, những người đang tu luyện hoặc đang nghỉ ngơi xung quanh đều kinh ngạc.
Hình như chàng thanh niên Sinh Tử Cảnh này đã có mâu thuẫn với Cừu Nhận?
Hơn nữa, chàng thanh niên Sinh Tử Cảnh đó đã giết chết ba người bên cạnh Cừu Nhận.
Tên nhóc này mạnh như vậy sao?
Chọc phải Cừu Nhận thì khác gì tự tìm đường chết?
“Ngươi tự tìm đường chết!” Mặc dù Cừu Nhận đã sớm biết kết quả, nhưng sau khi xác nhận lại, sắc mặt gã lại càng lạnh lẽo hơn.
“Đường, không phải đều là tự tìm sao...” La Chinh bỗng nhiên ngẩng đầu ngước nhìn sao trời. Đêm hôm nay, bầu trời khá nhiều mây, chìm trong sương mù mông lung.
Nghe La Chinh trả lời, Cừu Nhận không hiểu: “Có ý gì?”
“Ta muốn biết cuối con đường này sẽ có ý nghĩa gì...” La Chinh tiếp tục nói.
Lần này không chỉ có Cừu Nhận, ngay cả những võ giả khác cũng cảm thấy lạ. Tên nhóc này điên rồi à? Hay là bị Cừu Nhận dọa đến mức phát điên?
Thấy gương mặt đờ đẫn của La Chinh, Cừu Nhận mỉm cười: “Giả ngây giả dại trước mặt ta cũng vô dụng thôi. Bây giờ, ngươi có hai con đường để chọn, hoặc là bị hạ nô ấn, trở thành nô bộc nghe theo sự sai khiến của ta, hoặc ngày mai, khi ngươi đến mạch khoáng, đó sẽ là ngày chết của ngươi.”
La Chinh thản nhiên nhìn lướt qua Cừu Nhận, ánh mắt trong veo. Hắn bỗng vỗ đầu một cái: “Ta biết vì sao ta cảm thấy chán ghét rồi. Lời nói của loại người như ngươi, ta đã nghe quá nhiều lần.” Nói xong, hắn còn nở nụ cười. Nụ cười này mang đến cho người ta cảm giác rất thuần khiết.
Lần này đến lượt Cừu Nhận bó tay. Thậm chí gã còn hoài nghi La Chinh không hề giả bộ ngây dại, mà là dại thật. Chẳng lẽ đã bị gã dọa sợ?
“Cho dù ta biết vì sao ta lại chán ghét, nhưng vẫn không tìm ra được ý nghĩa của nó...” La Chinh nhíu mày, nhìn chằm chằm Cừu Nhận.
Nếu không phải Cừu Nhận ngại vì ở đây còn có nhiều người khác, lại còn trước mặt một đám giáp sĩ thánh địa Linh Vũ thì có lẽ gã đã sớm ra tay giết chết tên nhóc quái gở này từ lâu rồi.
“Hình như tên nhóc Sinh Tử Cảnh này bị bệnh không nhẹ...”
“Chắc chắn là bị dọa đến mức choáng váng đầu óc, không dám đối mặt với Cừu Nhận. Nhưng chiêu này cũng vô dụng thôi! Với tính cách của Cừu Nhận, từ trước đến nay hắn chưa từng tha cho ai đụng đến mình. Cầu xin tha thứ vô dụng, giả ngu cũng vô dụng.”
“Nhưng tại sao ta lại cảm thấy tên này không phải như vậy. Tên nhóc này là lạ, giống như đang suy tư điều gì đó.”
Mặc dù nhóm võ giả phi thăng không dám đến gần, nhưng cũng không giải tán. Bọn họ biết Cừu Nhận sẽ không giết người ở đây, cho nên không sợ bản thân bị liên lụy. Đương nhiên, khi mọi người bàn tán thì cũng hạ thấp giọng hơn, đề phòng Cừu Nhận nghe thấy.
“Ngươi nói đi, ý nghĩa của việc theo đuổi sự mạnh mẽ là gì?” La Chinh bỗng nhiên hỏi Cừu Nhận một câu.
Mí mắt Cừu Nhận giật giật, hai bàn tay nắm chặt lại thành nắm đấm to như cái bát. Hắn không thể nào nhịn nổi tên nhóc này nữa. Hắn vốn cho rằng mình đến đây là để tạo áp lực tâm lý cho La Chinh, để biến La Chinh trở thành nô dịch cho mình. Không ngờ tên nhóc này lại hoàn toàn không coi hắn ra gì, ngược lại còn nói mấy câu không đầu không đuôi.
Hắn đã muốn ra tay lắm rồi...
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn cố nén giận, không nói gì nữa. Thôi thì ngày mai sẽ nghĩ cách xử lý tên ngớ ngẩn này. Nghĩ vậy, hắn liền quay đầu bỏ đi.
Nhưng La Chinh vẫn không buông tha cho Cừu Nhận, thân hình hắn lóe lên, ngăn trước mặt Cừu Nhận, nhìn chằm chằm: “Ngươi nói đi, theo đuổi sự mạnh mẽ có ý nghĩa gì?
Hắn đã bỏ đi rồi, tên nhóc này còn cản đường? Cừu Nhận có cảm giác sắp phát điên lên rồi.
Về phần đám võ giả phi thăng xung quanh, tất cả đều trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt. Một người trong đó thấp giọng nói: “Chắc hôm nay hắn bị Cừu Nhận dọa đến mức phát điên rồi. Nếu không thì lấy đâu ra gan cản đường Cừu Nhận?”