Bách Luyện Thành Thần

Chương 1028





Về phần các võ giả phía dưới, trên mặt mọi người cũng đặc biệt kích động.

“Ổn định, thế nhưng vẫn có thể giữ nguyên tốc độ như cũ, người này quả thực là một tên biến thái!”

“Ba cái thần khí này, giá trị của một cái bất kỳ đều không thể ước tính được. Thằng nhóc này vừa mới tiến vào thiên cung Vân Miểu đã phát đạt, thật sự là…”

La Chinh lao về phía đốm sáng màu xanh lam, khoảng cách giữa hai bên cũng nhanh chóng kéo gần.

Đốm sáng màu xanh lam này chỉ trôi theo quy tắc hỗn loạn, nhưng La Chinh đã tính ra quỹ đạo nó có thể bay đến trong bước tiếp theo, sau đó đến trước một bước chờ ở chỗ này.

Cho nên có3thể nói La Chinh đã đạt được mục đích trước một bước, chờ đốm sáng màu xanh lam bay lại đây, giữa hai bên sẽ nhanh chóng kéo gần khoảng cách!

“Sắp tới rồi!”

Lúc này trên mặt La Chinh lộ ra nụ cười, hắn đột nhiên vươn tay về phía đốm sáng, bắt lấy!

Đốm sáng chỉ còn cách tay La Chinh một khoảng không đến một thân người. Khi ước chừng khoảng cách chỉ còn một thước, đốm sáng màu xanh lam giống như đột nhiên cảm nhận được nguy hiểm phía trước, bỗng nhiên lại dừng giữa không trung.

Nụ cười trên mặt La Chinh cứng lại, cắn răng một cái, thân hình lóe lên, chủ động bắt lấy!

Nhưng La Chinh không bắt thì thôi. Khi hắn chủ động đi bắt, đốm1sáng màu xanh lam vậy mà lại lùi về phía sau…

Không chỉ có La Chinh có chút sững sờ, mà ngay cả toàn bộ võ giả trong Thần Binh Đường cũng ngẩn cả người.

“Không đùa đấy chứ? Chưa từng nghe nói những đốm sáng này còn có thể bỏ chạy!”

Giống như trước đây, khi Tạ Mãng muốn bắt lấy đốm sáng màu đỏ, khi chỉ còn cách có một chút, vào thời khắc quan trọng đó, đốm sáng màu đỏ kia lại cách xa Tạ Mãng.

Nhưng mọi người đều biết, những đốm sáng này vốn vẫn trôi tùy ý. Chỉ có thể trách vận may của Tạ Mãng không tốt. Nếu hắn may mắn hơn một chút, cũng không đến nỗi sẽ thất bại.

Vấn đề là, biểu hiện vừa mới lúc6nãy của đốm sáng màu xanh lam, có phần quá không hợp lý.

Vốn trong nháy mắt phải đến gần La Chinh, lại có thể đột nhiên dừng lại. Mà La Chinh vươn tay ra bắt, lại còn có thể chạy trốn…

Cái này thật quá đáng…

La Chinh còn chưa tỏ vẻ gì, hiện tại hắn cũng khó phân tâm để nghĩ nhiều, một lần vươn này không bắt được nó, hắn cũng không nổi giận. Ngược lại, lại cố gắng hết sức duy trì độ cao của mình! Hắn vừa mới nhào qua, thân hình đã hạ xuống bốn thước. Nhưng hiện tại lại từ từ đi lên. Chẳng qua, sắc mặt hắn cũng càng lúc càng xấu. Dù sao chống lại trọng lực khủng khiếp như thế, còn phải duy trì4độ cao của mình, đối với bất kỳ võ giả nào cũng là một chuyện khá khó khăn.

Nhưng các võ giả phía dưới nhất thời không vui.

Mọi ánh mắt đồng loạt nhìn về phía ông lão mày trắng. Cho dù là Tạ Mãng thì cũng dùng ánh mắt giống vậy nhìn về phía ông lão mày trắng…

Đương nhiên không phải Tạ Mãng muốn đòi một lời giải thích thay La Chinh. Nhưng lúc trước, hắn cũng chỉ kém một chút như vậy mà để một thần khí nhất phẩm tuột khỏi tay mình. Hắn đoán, vừa rồi lúc mình bắt, có khi nào lão già này phá rối chăng?

Nhưng trong lòng Tạ Mãng chắc cũng hiểu được, có thể vận may của hắn thật sự không tốt, nhưng hắn bày ra3phong thái này, ít nhiều có thể vớt lại chút mặt mũi - mọi người sẽ cho rằng là do ông lão mày trắng phá rối, mà cũng không phải là do thực lực của hắn kém.

Nhìn thấy ánh mắt mọi người đều tập trung vào mình, trên mặt ông lão mày trắng lộ ra chút xấu hổ. Trong lòng cũng thầm nghĩ không ổn, dường như sự điều khiển vừa rồi có phần quá lộ liễu, dẫn tới sự nghi ngờ.

“Khụ, khụ.” Ông lão mày trắng vì che giấu vẻ xấu hổ của mình, liền nói: “Bên trong binh khí của Cung chủ tiền nhiệm, hẳn là còn sót lại một chút linh trí. Nếu muốn bắt được thanh kiếm này, sợ là phải tốn chút công sức…”

“A…”

“Thì ra là thế…”

“Hiểu rồi, thì ra là có linh trí, thật sự lợi hại!”

Tuy những võ giả này không dám hoài nghi ông lão mày trắng, nhưng cho dù là biểu cảm trên mặt hay là giọng điệu giải đáp, làm gì có chút gì là tin tưởng ông? Lời nói lừa gạt người thế này, ngày cả trẻ con cũng khó lừa được.

Thực ra việc La Chinh có bắt được binh khí của Cung chủ tiền nhiệm hay không cũng không liên quan tới những võ giả này. Nhưng La Chinh đã đi tới bước này, mọi người đều mơ hồ chờ mong La Chinh có thể thành công. Nếu không, chắc chắn sẽ cảm thấy hơi hụt hẫng!

Huống hồ, nếu La Chinh thử thách thành công, đối với bọn họ cũng là một tấm gương rất tốt. Nói không chừng, tương lai chính mình cũng có thể bay lên tới hai mươi trượng chạm mái vòm, bắt được một cái binh khí của Cung chủ tiền nhiệm cũng nên?

Thế nên tất nhiên bọn họ bất mãn với ông lão mày trắng…

Do đó, vẻ mặt của ông lão mày trắng càng thêm xấu hổ. Ông cũng coi như là một người chính trực, làm ra chuyện này khó tránh khỏi cũng có chút mất mặt. Sợ là sẽ để lại tiếng xấu. Dù sao luôn miệng nói, binh khí trong Thần Binh Đường ai lấy được chính là của người đó, thế nhưng ông lại điều khiển đốm sáng này chạy khắp nơi, ai có thể bắt được chứ? Đây không phải là bẫy người khác sao?

Nhưng cũng không phải ông tiếc những binh khí đó, ông chỉ quản lý Thần Binh Đường mà thôi. Về phần những binh khí ấy rơi vào tay ai thì cũng không liên quan gì đến ông… Ông thật sự chỉ muốn kiểm tra La Chinh một chút mà thôi!

Có bài học kinh nghiệm lần đầu tiên, lần ra tay thứ hai La Chinh thận trọng hơn nhiều. Thực ra hắn cũng phát hiện, đốm sáng màu xanh lam này có thể cố ý tránh mình, như vậy muốn bắt được thứ đồ chơi này là chuyện càng thêm khó khăn.

Lúc này, trong lòng La Chinh cũng chửi thầm mấy câu. Khó khăn lắm mới có thể bay đến độ cao này, đốm sáng màu xanh lam này còn tự mình chạy mất, chẳng phải điều này chứng minh không muốn cho người ta bắt được sao?

Nhưng ngay cả khi đối mặt với điều này, La Chinh cũng không từ bỏ.

Quãng đường mà hắn đi để tới được đây còn gặp khó khăn hơn nhiều so với tình huống trước mắt. Huống hồ, trong Thần Bình Đường này cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Hắn tràn đầy sức mạnh, lại một lần nữa tiến về phía đốm sáng màu xanh lam.

“Vù…”

“Vù…”

Khi La Chinh thay đổi tốc độ, tốc độ của đốm sáng màu xanh lam cũng nhanh hơn. Lúc này, La Chinh giống như một con diều hâu, vô cùng linh hoạt đuổi bắt con chim ruồi!

Nhưng bởi vì trọng lực, tốc độ của La Chinh bị giảm đi rất nhiều, hơn nữa đốm sáng màu xanh lam hết sức linh hoạt. Hai bên đi quanh trên trần mái vòm vài vòng. Cuối cùng, La Chinh không thể không dừng lại thở hổn hển, nhìn chằm chằm vào đốm sáng màu xanh lam.

Thấy vậy, đám võ giả phía dưới càng hết chỗ nói.

La Chinh có thể bay lên độ cao hai mươi trượng đã là một kỳ tích. Hiện tại, lại còn có thể liên tục chạy quanh ở độ cao hai mươi trượng, thật quá kinh ngạc. Bọn họ cũng càng thêm tức giận với ông lão mày trắng.

Ngay từ đầu còn không ai dám nói gì, mọi người đều không muốn đắc tội với ông lão mày trắng.

Nhưng cũng có người nhỏ giọng nói: “Thế này quá không công bằng, vậy dứt khoát điều khiển tất cả đốm sáng, như thế mọi người đều không lấy được binh khí nào, sợ là thiên cung Vân Miểu phải kiếm được gấp bội.”

“Nói đúng đó, một lần cơ hội là ba trăm viên ngọc chân nguyên, lại chẳng kiếm được gì. Chúng ta phải lan truyền nó khắp nơi, để mọi người đừng bị Thần Binh Đường lừa gạt!”

“Thật quá đáng! Quá quá đáng!”

Tiếng những người này bàn luận càng lúc càng lớn. Bầu không khí của mọi người cũng càng lúc càng trở nên sôi nổi. Trong đó lại có võ giả đứng ra, nói với ông lão mày trắng: “Nguyệt lão, ngươi đang đùa sao!”

“Đúng vậy, không đưa binh khí thì nói một câu, cần gì ở đây đùa giỡn người khác?”

“Thằng nhóc trên kia, xuống đi. Binh khí kia ngươi không lấy được đâu. Nguyệt lão đang đùa giỡn ngươi đấy!”

Cùng với sự ầm ĩ của mọi người, trên mặt ông lão mày trắng không nhịn được mà đỏ hơn nửa. Nếu việc này bị truyền ra ngoài, chỉ sợ sau này mọi người thật sự sẽ không đến Thần Bình Đường lấy binh khí nữa. Đây cũng không phải là dự tính ban đầu khi lập nên Thần Binh Đường…

Mà ông vừa mới phát hiện, dưới sự điều khiển của mình, tuy La Chinh không bắt được đốm sáng màu xanh lam, nhưng thể lực của người này cũng không phải xuất sắc bình thường. Hắn thật sự có thể chống đỡ ở độ cao hai mươi trượng, tuy thỉnh thoảng có hạ xuống, nhưng sẽ lại tăng lên cao.

Ông căn bản không thể đoán ra giới hạn của La Chinh, trừ khi ông sửa thần văn trọng lực, để tăng thêm vài lần, có lẽ La Chinh thật sự sẽ không chống đỡ được, nhưng sửa thần văn là một chuyện rắc rối…

Ngay khi ông đang bị mọi người phỉ nhổ, còn có chút lung túng thì La Chinh đã chớp lấy cơ hội để bay qua!

Hắn đã chú ý tới động tĩnh ở phía dưới, đại khái biết chuyện gì đã xảy ra, rồi bắt lấy cơ hội ở trước mắt, lại lao về phía đốm sáng màu xanh lam. Hắn gần như rút hết tất cả khả năng tiềm tàng của mình, tăng tốc độ lên hơn mấy lần! Hắn lao về phía đốm sáng màu xanh lam rồi nhanh chóng rơi xuống phía dưới, đứng vững trên mặt đất. Trong tay hắn là một thanh kiếm sắc bén với độ dài kinh người.

Mặc dù La Chinh đã lấy được thanh kiếm này nhưng nhóm võ giả này vẫn lưu luyến không buông tha, tiếp tục làm khó dễ ông lão mày trắng. Cảnh tượng dường như có phần không khống chế được…