Dù tự mình thừa nhận, nhưng đã nhận lỗi rồi mà những tên kia vẫn gây sự, ông lão mày trắng đã đâm lao đành phải theo lao.
Tất nhiên La Chinh biết đốm sáng màu xanh lam kia bị ông lão mày trắng điều khiển. Chẳng qua kết quả cuối cùng là mình cũng bắt được thanh kiếm, nhưng thật ra La Chinh lại tin lời nói của ông lão này. Hắn khoát tay nói: “Không sao, chỉ là tốn chút sức mà thôi.”
Nói đến cùng, nếu ông lão mày trắng cố ý không để mình lấy, chỉ sợ La Chinh thật sự sẽ không lấy được thanh kiếm này…
Nếu đương sự đã nói vậy, lửa giận trong lòng những võ giả đầy “tinh thần trượng nghĩa” này coi như đã được lắng xuống. Lúc này, mọi người mới dùng vẻ mặt3hâm mộ, đánh giá thanh thần khí nhất phẩm trong tay La Chinh.
Cho dù là thần khí nhất phẩm bình thường, nhưng đối với phần lớn võ giả mà nói thì cũng khó có thể giành được nó!
Trường kiếm bình thường có độ dài tiêu chuẩn là ba thước ba tấc, mà độ dài của Lôi Phong U Thần Kiếm này là năm thước, ước chừng dài hơn gần một nửa so với kiếm bình thường!
Hơn nữa, thân kiếm cũng to hơn một chút so với kiếm bình thường, hơi giống với trọng kiếm, nhưng mũi kiếm lại hết sức mỏng!
Liếc mắt lên trên, thân kiếm chia thành hai lớp, lõi bên trong có màu xanh lam nhạt, còn lớp ngoài của thân kiếm có màu vàng. Phía trên chuôi kiếm được khắc hoa văn rỗng phức tạp. Chỉ nhìn từ bề ngoài có thể thấy,1đó là một tác phẩm nghệ thuật cực kỳ tinh xảo!
Về phần sức mạnh…
La Chinh không biết về cách kiểm tra ở nơi này, đám võ giả này cũng coi như là giúp hắn. La Chinh không ngại để bọn họ thưởng thức thêm một lúc. Sau đó, hắn cất trường kiếm này vào trong túi, lúc này mới rời khỏi Thần Binh Đường.
Ánh mắt Tạ Mãng lạnh lùng, gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng La Chinh rời đi, khóe miệng cũng hiện ra một nụ cười lạnh: “Có được vũ khí rất mạnh, phải có thực lực rất mạnh. Tuy thiên phú của ngươi không tồi, nhưng thực lực của ngươi vẫn chưa đủ để kết hợp với thanh kiếm kia. Ta thấy thanh kiếm này chỉ có thể nằm trong tay ngươi được vài ngày thôi!”
Cho dù là Lăng Vân Đường hay là6trong Yến Vân Đường thì đều có rất nhiều võ giả thiên tài nhìn chằm chằm vào ba thanh binh khí mà Cung chủ tiền nhiệm để lại.
Nhưng những binh khí kia thật sự rất khó lấy được. Cho tới nay, mọi người cũng chỉ có thể xem qua cho đỡ nghiện mà thôi…
Có một số đệ tử thế gia muốn chi nhiều tiền để mua từ Thần Binh Đường. Nhưng thiên cung Vân Miểu chưa bao giờ thiếu tiền, làm sao có thể để ý tới ngọc chân nguyên chứ? Ra giá cao hơn nữa họ cũng không bán.
Cứ như vậy, ba thanh binh khí này vẫn nằm yên trong Thần Binh Đường. Lúc này, quả thực La Chinh đã lấy đi rồi, nhưng hắn nhất định sẽ bị rất nhiều người theo dõi!
Trong lòng Tạ Mãng thầm nghĩ muốn lan truyền rộng rãi khắp4nơi một phen. Chắc hẳn rắc rối sẽ liên tục không ngừng tìm tới La Chinh, đến tận khi người này từ bỏ thanh kiếm này mới thôi.
Thực ra việc này căn bản không cần Tạ Mãng đi lan truyền rộng rãi…
Sau một canh giờ, tin tức có một tên mới tới lấy đi Lôi Phong U Thần Kiếm đã lan truyền với tốc độ cực kỳ điên cuồng trong cả thiên cung Vân Miểu.
Lúc đầu, tin tức này được lan truyền trong phạm vi của Lăng Vân Đường. Dù sao, võ giả nhìn thấy La Chinh lấy đi binh khí cũng đều là võ giả trong Lăng Vân Đường.
Nhưng chỉ thoáng chốc, tin tức đó liền truyền khắp Yến Vân Đường…
“Thật sự có một thằng nhóc mới tới, lấy đi Lôi Phong U Thần Kiếm rồi sao?”
“Không thể tin được, khà khà, ta vẫn còn3thiếu một bội kiếm tốt. Lôi Phong U Thần Kiếm này hẳn là thích hợp với ta, không biết có thương lượng được với thằng nhóc kia không?”
“Ta có thể bỏ ra ngọc chân nguyên để mua thanh kiếm này, một cái giá đủ để cho hắn động tâm!”
Theo cách này, trong vòng một ngày tin tức đã được tiết lộ vô số lần. Đương nhiên, La Chinh vẫn chưa hề biết chuyện. Sau khi hắn rời khỏi Thần Binh Đường liền đi tìm Vân Lạc.
So với binh khí trong tay, La Chinh vẫn quan tâm tới Huân nhất…
Sau khi rời khỏi Thần Binh Đường, La Chinh đi loanh quanh được vài vòng, có chút mờ mịt, hình như hắn không biết Vân Lạc ở đâu.
Sau khi suy nghĩ một chút, hắn tung ra một tấm ngọc giản mà Vân Lạc đã cho hắn. Bên trong ngọc giản này ghi lại bản đồ của thiên cung Vân Miểu.
Tuy La Chinh có bản đồ nhưng vấn đề là cả thiên cung Vân Miểu lớn như vậy, ở trên cũng không đánh dấu vị trí của Vân Lạc…
“Cứ đi về phía trung tâm vậy.” La Chinh mím môi, đi thẳng tới trung tâm của thiên cung.
Thiên cung Vân Miểu được xây dựng trên cây cột khổng lồ, diện tích chiếm giữ cũng tuyệt đối không nhỏ. Hắn lần lượt xuyên qua các tòa nhà ở trong đó, chỉ chốc lát sau, trước mặt liền xuất hiện một tòa đại điện.
“Chắc là ở đây.” Đến phía trước đại điện, La Chinh bước tới, bước lên mười bậc thang để vào trong đó.
Nhưng trong nháy mắt ngay khi hắn vừa mới đi qua cửa điện, thì có một luồng sức mạnh kỳ lạ khiến hắn bị bật ra…
“A?”
Trên mặt La Chinh hiện vẻ tò mò.
Sau đó, có một người đi ra từ trong đại điện kia, đúng là người mũi khoằm mà trước đó hắn đã từng gặp một lần, phó Cung chủ Từ Xán của thiên cung Vân Miểu.
Từ Xán kia lạnh lùng liếc mắt đánh giá La Chinh một cái, lập tức lạnh giọng quát lớn: “Chính Huyền Điện há là nơi ngươi có thể xông vào!”
Vẻ mặt La Chinh lạnh nhạt, lập tức nói: “Ta tìm Vân Lạc.”
Vẻ mặt Từ Xán hơi sửng sốt, gã cảm thấy rất khó hiểu, sao La Chinh này lại gọi thẳng tên Vân Lạc?
Nhưng bởi vì trước đây từng gặp trên bậc thang ở sân trước, tận đáy lòng Từ Xán đã không thích La Chinh, nên lạnh giọng nói: “Vân Lạc không ở đây, mau biến đi!”
La Chinh khẽ gật đầu, rồi quay đi. Đúng lúc này, cách đó không xa có một bóng hình bay lại đây, đúng là Vân Lạc đang thong dong đi đến.
Nhìn thấy nàng, trên mặt La Chinh hiện lên ý cười, hỏi: “Thế nào?”
Hắn mở miệng hỏi Vân Lạc, tất nhiên là chỉ vấn đề của Huân.
Vân Lạc nở một nụ cười, gật đầu, liếc mặt nhìn Từ Xán bên cạnh một cái, nhưng lại mở miệng hỏi: “Không biết ngươi đến Thần Binh Đường, lấy được binh khí gì mà khiến Nguyệt lão phải trực tiếp tới tìm ta?”
Từ Xán bên cạnh nghe thấy thế, nói một câu khinh thường: “Nhân vật hạng ba, dùng binh khí loại ba, hừ!” Sau khi gã nói xong, liền muốn bước vào Chính Huyền Điện. Ở trong mắt gã, tu vi này của La Chinh chỉ bắt được một thần khí tam phẩm là cùng. Có lẽ may mắn hơn chút thì có thể lấy được một thần khí tòng nhị phẩm, mà gã cũng không quan tâm tới việc này.
La Chinh mỉm cười, trực tiếp lấy thanh Lôi Phong U Thần Kiếm dài đến năm thước từ nhẫn tu di ra, lập tức nói: “Ta lấy được cái này.”
Trong Lôi Phong U Thần Kiếm ẩn chứa sức mạnh kinh người. Mặc dù Từ Xán quay lưng về phía La Chinh, chuẩn bị đi vào trong Chính Huyền Điện, nhưng gã vẫn cảm nhận được phía sau lưng giống như có một đường kiếm quang đâm tới!
Gã đã rất gần với tu vi Giới Chủ, có thể khiến gã sinh ra cái cảm giác này, trừ khi là thần binh lợi khí cực kỳ sắc bén, chứ binh khí bình thường căn bản không có khả năng khiến gã có cảm giác như vậy.
Cho nên Từ Xán vốn đã bước một bước vào Chính Huyền Điện, nhưng lại miễn cưỡng quay đầu lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trong tay La Chinh.
Lôi Phong U Thần Kiếm…
Từ Xán rất quen thuộc với thanh kiếm này, thậm chí gã còn từng dùng thanh kiếm này một khoảng thời gian!
Chẳng qua gã thân là phó Cung chủ của thiên cung Vân Miểu, cũng chỉ là có tư cách sử dụng mà thôi, không thể chiếm lấy nó.
Hiện tại quả thực tuyệt đối không ngờ, thanh kiếm này lại vào tay La Chinh. Trên mặt Từ Xán đầy vẻ khó tin!
Thật ra cũng không chỉ có Từ Xán kinh ngạc, mà trong đôi mắt đẹp của Vân Lạc cũng tràn đầy bất ngờ. Khi Nguyệt lão đốt cháy phù truyền âm truyền tin cho nàng, nàng đang toàn lực chữa trị linh hồn cho Huân, cho nên cũng không trao đổi nhiều với Nguyệt lão. Nàng vốn nghĩ La Chinh lấy được một thần khí tòng nhất phẩm, hoặc là một thần khí nhất phẩm bình thường.
Nhưng Vân Lạc chưa từng nghĩ tới, La Chinh lại trực tiếp lấy được Lôi Phong U Thần Kiếm của Cung chủ tiền nhiệm, việc này…
Vân Lạc lắc đầu. Mà nghĩ ra thì dường như La Chinh trong trí nhớ của nàng vẫn luôn như thế. Trước giờ đều khiến người ta tràn đầy bất ngờ.