Nhưng La Chinh hoàn toàn có tư cách tham gia truyền thừa Tân Hỏa, nếu La Chinh không đủ tư cách, thì vào thời điểm vừa mới thông qua vòng Xích Hà đã trực tiếp bị hất trở về rồi.
Bọn họ chỉ tò mò, rốt cuộc cái tên La Chinh này đã mở ra mấy cánh hoa sen.
Còn Từ Xán, hắn chỉ là rỗi việc nên đi gây sự thôi.
Bây giờ thấy Vân Lạc cứng rắn thể hiện quyền uy, trong mắt Từ Xán lộ ra một chút ác độc, nhưng lại không dám nói thêm gì.
Về phần những võ giả không thông qua vòng Xích Hà phía dưới, nào ai còn dám nói nhiều trước mặt Vân Lạc?
“Vòng Xích Hà đã hoàn tất sàng lọc, ba trăm năm3mươi sáu võ giả thông qua vòng Xích Hà lần này, đi theo ta!”
Nói xong, Vân Lạc cũng không quay đầu lại mà bay thẳng về một phía. Đám võ giả Yên Vân Đường của Tiết Mộc Dương liếc nhìn nhau, rồi theo sát phía sau Vân Lạc, các Phó cung chủ khác cũng dẫn một số võ giả đi theo.
La Chinh và Ngải An Tâm cũng đi theo phía sau đội ngũ.
Hai người bọn họ xem như là loại không bình thường của thiên cung Vân Miểu, mặc dù trên danh nghĩa là võ giả Lăng Vân Đường, song thực tế thực lực lại có thể so với của võ giả Yên Vân Đường! Điểm chết người nhất là hai người đều là võ giả Sinh Tử Cảnh,1mà trong đó La Chinh là kỳ quái nhất, mới chỉ là Sinh Tử Cảnh ngũ trọng mà thôi...
Sau khi đi theo Vân Lạc rời khỏi thiên cung Vân Miểu, đám người liền đi vào con đường không gian.
Ba mươi canh giờ tiếp theo, mấy trăm người nối liền nhau đi theo Vân Lạc.
Mặc dù tốc độ của mọi người đều không chậm, thế nhưng đi qua bên trong Đại Giới, động một chút là lấy năm làm đơn vị, cho dù là đi vào con đường Đại Giới, rất nhiều võ giả đuổi theo một đoạn đường tương đối nhưng với Đại Giới mà nói, vẫn chẳng thấm tháp gì.
Sau khi theo Vân Lạc rời khỏi con đường không gian, trước mặt mọi người xuất hiện một cái6thành lớn, đây cũng không phải là mục đích của bọn họ, chỉ là một trạm nghỉ mà thôi.
Đương nhiên, đối với võ giả mà nói đây chỉ là một trạm nghỉ, nhưng trạm nghỉ này lại có tác dụng là nơi sinh tồn của ngàn vạn sinh linh.
Sau khi đến trạm nghỉ này, mọi người mới leo lên một chiếc thuyền lớn, ngồi chiếc thuyền lớn này, lần nữa tiến vào con đường Đại Giới, vẫn đi nhanh như trước.
Cũng may ngồi trên thuyền lớn này nên mọi người không cần thiết hao phí chân nguyên ngự không phi hành. La Chinh cũng tìm một chỗ nhắm mắt tu luyện, nhưng tu luyện nhiều rồi, La Chinh cũng muốn thông qua ký ức của Đại Thế Giới, điều4tra tình hình Hạ Giới.
Mặc dù hắn cách xa Đại Thế Giới, nhưng dưới sự dung hợp của linh hồn và ý chí, hắn vẫn có thể tùy thời mà rút ra ký ức trong đó, chỉ là không thể sử dụng năng lực chuyển dời sức mạnh nữa thôi.
Đang dò xét phía dưới, hắn lại phát hiện Lưu Vũ đã phi thăng rồi...
Hắn ngược hai độ trở về thời điểm ở đại lục Hải Thần, Lưu Vũ lại lần nữa độ kiếp thành công, rất có thể cũng giống như hắn, cũng bị Đại Thế Giới cưỡng ép phi thăng.
Với thiên phú của Lưu Vũ, lẽ ra có thể thuận buồm xuôi gió phát triển tại Yêu Dạ tộc, La Chinh thầm nghĩ.
Lại nhìn Trung Vực bên này,3trong khoảng thời gian này hắn rời đi, dường như cũng đang khá yên bình. Tu vi của Tô Linh Vận từng bước tăng lên, mà Khê Ấu Cầm vẫn không có tin tức gì, dáng người của Ninh Vũ Điệp hình như hơi mập ra?
La Chinh bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, rút ra ký ức lần nữa, lúc này mới ý thức được là Ninh Vũ Điệp mang thai rồi!
Ký ức của Đại Thế Giới được chứa đựng từ khi nó sinh ra, đến tất cả ký ức trước mắt này, dường như nó ghi chép hết thảy những gì xảy ra trong mỗi khoảng thời gian. La Chinh thông qua ngược dòng thời gian, không ngừng tìm đọc ký ức liên quan tới Ninh Vũ Điệp trong khoảng thời gian này.
Lúc này, hắn mới chợt hiểu ra, vốn mấy ngày trước khi hắn đi, Ninh Vũ Điệp đã phát hiện mình có tin vui rồi
“Ta sắp làm cha rồi?” La Chinh ngồi sững sờ tại chỗ, nhưng ngay sau đó mặt mũi tràn đầy niềm vui sướng! Chỉ tiếc sau khi hắn phi thăng mới tra cứu tới, vấn đề này La Chinh cũng không khống chế được. Ban đầu hắn nghĩ dừng lại ở Hạ Giới lâu một chút, khổ nỗi Đại Thế Giới không cho phép.
Mà bây giờ La Chinh đã phi thăng, trong thời gian ngắn muốn trở lại Hạ Giới e là không có khả năng. Chỉ khổ Ninh Vũ Điệp, để nàng một thân một mình đối mặt với chuyện này...
Võ giả tu hành, chống lại ý trời, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, mặc dù trong lòng La Chinh lo lắng, nhưng cũng biết có một số việc mình không thể thay đổi được. Tất nhiên có được thì có mất, hắn không có khả năng một mình chiếm lấy hết chỗ tốt của thế gian này.
Lại điều tra tiếp ký ức, vẫn không thấy bóng dáng Khê Ấu Cầm đâu, xem ra nàng thật ở lại bên trong Tử Cực giới rồi, không biết nha đầu này rốt cuộc làm cái quỷ gì.
Mà giờ phút này, bên trong Tử Cực giới...
Tử Cực giới có ba lầu một tháp, ba lầu chính là lầu Vạn Tử Quỳnh, lầu Tiêu Hồn Đãng Phách và lầu Lãm Nguyệt, một tháp chính là tháp Vô Định. Trong ba lầu một tháp này lấy một tháp làm tôn, cũng chính là tháp Vô Định.
Lấy hai chữ Vô Định, tháp Vô Định này tất nhiên có liên quan tới Vô Định lão nhân. Có điều, tháp Vô Định này thật ra không có đặc điểm của một tòa tháp. Nó rộng ba nghìn trượng, cao mười vạn trượng, nói là một tòa tháp, không bằng nói là một tòa kiến trúc hùng vĩ khổng lồ thì đúng hơn.
Giờ này khắc này tại một tầng nào đó trong tháp Vô Định, Khê Ấu Cầm đang phát cáu!
“Ta... không tu luyện nữa! Hu hu...” Khê Ấu Cầm buông thõng tay xuống, vô số cự kiếm lơ lửng giữa không trung liền rơi xuống ầm ầm! Những võ giả khác ở bên dưới đống cự kiếm kia liền nhao nhao tránh né.
“Thiếu chủ, không thể được!”
“Tháp chủ phân phó hôm nay người nhất định phải tu luyện một canh giờ!”
“Thật ra thiếu chủ tiến bộ rất nhanh, so với võ giả bình thường nhanh gấp nghìn lần, tu luyện nhiều một chút, đối với người mà nói có lợi ích to lớn...”
Không ít người tới bên người Khê Ấu Cầm, thi nhau khuyên nhủ.
“Ta không tu luyện đấy!” Khê Ấu Cầm tủi thân khóc hu hu.
Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng nghiêm túc tu luyện. Khi ở thành Hư Thiên, người trong nhà tất nhiên mặc nàng phát thể hiện thế nào. Cũng bởi vì như thế, cho dù nàng có được Âm Thể Tử Cực, nhưng khi ở Thần Đan Cảnh còn không bằng một số võ giả Chiếu Thần Cảnh, căn cơ phù phiếm không dám nhìn thẳng.
La Chinh phi thăng, nàng muốn gặp lại La Chinh ở trong Thượng Giới, cho hắn một niềm bất ngờ lớn, nên mới đồng ý với Vô Định lão nhân vào tháp Vô Định, bái Vô Định lão nhân làm thầy.
Thời gian đầu, Khê Ấu Cầm còn có thể chịu được, thế nhưng càng về sau, nàng càng không nhịn được nổi nữa...
Võ giả tu luyện, cả ngày chính là tu luyện, đảo đi đảo lại vẫn là chuyện này, cái này làm cho Khê Ấu Cầm vốn thích đánh đàn ngắm hoa làm sao chịu được?
Thế là mấy ngày nay nàng càng ngày càng kháng cự, ngược lại khiến cho các đệ tử khác trong tháp Vô Định buồn bực gần chết.
Thời gian Khê Ấu Cầm đến tháp Vô Định rất ngắn, so với hơn mấy ngàn mấy vạn năm, mấy tháng này của nàng chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi. Trong thời gian mấy tháng này, Khê Ấu Cầm lại liên tục phá vỡ các loại kỷ lục, thiên phú xuất chúng khiến các đệ tử khác giận sôi vì ghen tỵ.
Nguyên nhân chính vẫn là do Âm Thể Tử Cực, võ giả bình thường có Âm Thể Tử Cực, cũng không thể so sánh với nàng. Mà một số công pháp tu luyện bên trong Tử Cực giới, dường như đều liên quan tới Âm thể Tử Cực.
Điều khiến đám người kia cạn lời là, Khê Ấu Cầm này trong thời gian ngắn như vậy đã không chịu đựng nổi rồi, lãng phí hết thiên phú tốt đẹp của nàng!
Đối với việc phung phí của trời này, tất nhiên là Vô Định lão nhân không cho phép. Mặc dù mấy ngày nay Vô Định lão nhân đi ra ngoài, thế nhưng lại phân phó mấy vị trưởng bối chăm sóc Khê Ấu Cầm, quả thật đối đãi với Khê Ấu Cầm như bảo bối, cũng khó trách dẫn tới vô số ánh mắt ghen tỵ.
“Ấu Cầm, con đường võ đạo, chính là tu sự kiên trì, luyện nghị lực, chút nghị lực này cũng không có, làm sao có thể đạt thành nghiệp lớn?” Một vị trưởng bối nói.
“Ta cần gì nghiệp lớn, ta có phu quân của mình, ta chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi!” Khê Ấu Cầm hu hu nói.
Một vị trưởng bối khác lại lắc đầu, “Ta biết phu quân kia của ngươi cũng không phải vật trong ao. Thế giới của võ giả vô cùng tàn khốc, cho dù là vợ chồng với nhau thì cũng có đạo lý phải xứng đôi. Ngày sau ngươi muốn cùng phu quân của ngươi song túc song phi, hôm nay cố gắng mới là quan trọng nhất!”
“La Chinh, La Chinh hắn không phải loại người như vậy!” Khê Ấu Cầm lại phản bác, dù sao nàng thật sự không chịu được chuyện tu luyện buồn tẻ như vậy nữa.