Hồ lửa nằm ở vị trí hai vạn chín nghìn tám trăm dặm, chính là Bất Diệt Huyền Hỏa do Huyền Hỏa Thiên Tôn để lại!
Năm đó, khi mấy vị Thiên Tôn loạn chiến đã vận dụng lực quy tắc, gần như phá nát trọn cả Tranh Hải giới này, dư âm của uy lực đó vẫn còn đọng lại trong toàn bộ Đại Giới, biến Tranh Hải giới thành một giới chết.
Cuối cùng, liên minh chọn trúng Tranh Hải giới, lợi dụng những uy lực còn sót lại kia để làm nơi thử luyện, đổi tên là truyền thừa Tân Hỏa, cũng coi như tận dụng hết mọi thứ ở đây.
Những uy lực còn lại kia dần dần chuyển hóa, tạo thành đủ loại mảnh vụn quy tắc, cuối cùng tập hợp lại với nhau, tạo thành gió lốc quy tắc khổng lồ này!
Nhưng cũng không phải3toàn bộ uy lực các Thiên Tôn để lại đều được chia ra.
Một vài thủ đoạn của Thiên Tôn có thể tồn tại vượt thời gian và không gian.
Ví dụ như Bất Diệt Huyền Hỏa này.
Cho dù trải qua bao nhiêu năm tháng, gió lốc quy tắc cuồn cuộn tác động lên, nhưng Bất Diệt Huyền Hỏa vẫn duy trì trạng thái dồi dào như lúc trước, vẫn cháy hừng hực trong tháp kết giới Nhất Niệm này!
Nhưng nói như vậy không có nghĩa là Bất Diệt Huyền Hỏa không bị tách ra một chút nào. Chúng cũng chiết ra khá nhiều mảnh vụn quy tắc hệ Hỏa, dung nhập vào gió lốc quy tắc kia.
Nhưng cho dù trải qua nhiều năm như vậy, thế mà khi có vài Cung chủ tiến vào bên trong dò xét thì lại phát hiện hồ lửa này vẫn có uy lực1dư lại ở mức nhất định.
Uy lực của hồ lửa này có lẽ không đáng nhắc tới với các Cung chủ, nhưng dù sao đây cũng là hỏa chủng mà Thiên Tôn để lại, đối với các võ giả ở cấp bậc Sinh Tử Cảnh, Thần Hải Cảnh thì giống như địa ngục vậy.
Các Cung chủ kia biết rõ, Vân Lạc cũng biết rõ, Giới chủ Lạc Nhật lại càng rõ.
Cho nên mới có Cung chủ nói chắc như định đóng cột với Vân Lạc rằng La Chinh không thể vượt qua được ba vạn dặm, căn bản không có giả thiết “lỡ như”.
Như vậy chẳng khác nào để cho một đứa trẻ sơ sinh chạy một vòng quanh chậu than đang cháy hừng hực thì có người lại nói, lỡ như đứa trẻ này có thể vượt qua? Bản thân giả thiết này đã vô cùng buồn6cười!
Hai vạn chín nghìn sáu trăm dặm...
Hai vạn chín nghìn bảy trăm dặm...
Hai vạn chín nghìn tám trăm dặm...
Mọi người không nhìn thấy bóng dáng của La Chinh, nhưng lại cảm nhận được hắn đã dừng lại ở khoảng cách hai vạn chín nghìn tám trăm dặm này, không hề tiến lên!
“Ta đã nói mà, La Chinh không qua nổi đâu. Cho dù Bất Diệt Huyền Hỏa chỉ có không tới một phần một vạn uy lực của năm đó thì La Chinh cũng không thể vượt qua được!”
“Có lẽ tên nhóc này đang buồn bực bên cạnh hồ lửa đây!”
“Thật ra như vậy cũng quá đủ rồi. Hai vạn chín nghìn tám trăm dặm, ta có thể bảo đảm trong truyền thừa Tân Hỏa sẽ không một ai có thể đạt tới cột mốc này!”
Ngược lại, không phải là những Cung chủ này nhằm vào La Chinh,4bọn họ chỉ dựa theo thường thức của mình để đưa ra đánh giá và phỏng đoán về hắn mà thôi.
Vân Lạc không nói lời nào, bởi tranh luận cũng không có ý nghĩa. Quan trọng là nàng cũng không chắc chắn, thậm chí còn mơ hồ có chút lo lắng.
Hồ lửa này được tạo thành từ Bất Diệt Huyền Hỏa, lúc trước Vân Lạc cũng từng đi qua. Đương nhiên đối với nàng thì nó cũng chẳng là cái gì, nhưng với tu vi hiện tại của La Chinh thì chỉ sợ dù có cố gắng thế nào cũng khó mà vượt qua được.
Sợ là hắn quá cố chấp, biết rõ thực lực của chính mình không đủ nhưng vẫn nhất định phải xông vào hồ lửa này, sau đó chẳng may bị thương nghiêm trọng, thậm chí bỏ mạng thì mới chính là điều tệ nhất!
La3Chinh là người không có số mệnh, nhưng người không có số mệnh không có nghĩa là hắn cực kỳ may mắn, không phải hắn sẽ không chết đi, chẳng qua là không ai có thể tính ra vận mệnh của hắn mà thôi.
Về phần những võ giả ở quảng trường kia, mặc dù họ không thấy được hướng đi của La Chinh, nhưng bây giờ tiếng thảo luận lại càng sôi nổi!
“La Chinh nhất định sẽ vượt qua được ba vạn dặm!”
“Đi đến hai vạn chín nghìn tám trăm dặm rồi, nếu không thể tiến lên thì thật đáng tiếc!”
“Các ngươi thì biết cái quái gì. Ngươi nghe nói ở đó có một hồ lửa chưa? Là hồ lửa do uy lực của Huyền Hỏa Thiên Tôn để lại. Những năm trước đây từng có người dò xét, nghe nói cho dù là cường giả Thần Cực Cảnh mà dính phải một tia thôi cũng bị đốt thành tro rồi. Các ngươi cho rằng La Chinh được làm từ cái gì? Định để hắn lội qua hồ lửa này sao?”
Bọn họ sôi nổi tranh luận như người ở tháp kết giới Nhất Niệm lúc này không phải là La Chinh, mà chính là bọn họ vậy!
Dù sao thì với trình độ như La Chinh bây giờ, đến ngay cả ngước nhìn mà bọn họ cũng còn cảm thấy rất khó khăn, sẽ không so sánh bản thân mình với La Chinh. Cho nên trong lúc thảo luận cũng có một vài quan điểm tương đối khách quan.
Ngải An Tâm ngồi ở một góc, xụ môi như một cô gái nhỏ bị oan ức, không biết trong đầu nàng đang suy nghĩ cái gì.
Lúc này, La Chinh đang đứng bên cạnh một hồ lửa rộng lớn.
Nói là một cái “hồ”, nhưng thật ra đường kính của nó cũng tầm hai trăm dặm, có thể tương đương với một vài hồ lớn trong Đại Thế Giới.
Trong hồ lửa này, từng luồng lửa cháy hừng hực màu tím phóng thẳng lên trời, trực tiếp cắt qua gió lốc quy tắc xung quanh, ngăn cản La Chinh bước tiếp trong tháp kết giới Nhất Niệm.
“Lực quy tắc trong ngọn lửa này, ta hoàn toàn không thể nào hiểu được, ít nhất thì cũng là lực quy tắc hệ Hỏa tầng năm trở lên.” La Chinh lẩm bẩm nói.
Lực quy tắc tầng năm trở lên... La Chinh cũng hiểu, lực quy tắc hệ Hỏa này tuyệt đối không chỉ tầng năm, dù sao những gió lốc quy tắc này đều là uy lực do các Thiên Tôn để lại, mà tầng quy tắc các Thiên Tôn có thể lĩnh ngộ đã không phải là thứ La Chinh có thể tưởng tượng được rồi.
“Hơn nữa, trong ngọn lửa này có ẩn chứa lực quy tắc không ngừng sinh sôi, giống như quy tắc sinh mệnh đã được dung nhập vào trong đó vậy.” Quy tắc hệ Hỏa đại diện cho sự hủy diệt, tương khắc với quy tắc sinh mệnh, vậy thì cũng có thể tưởng tượng được việc dung hợp hai lực quy tắc này lại với nhau khó đến mức nào.
La Chinh có thể khống chế những gió lốc quy tắc được ép lại đến mức tận cùng kia, nhưng hắn không thể nào khống chế được ngọn lửa trong hồ lửa này!
Nhưng thật ra, trong lòng La Chinh cũng đã có kế hoạch. Đúng là bị những võ giả bên ngoài tháp kết giới Nhất Niệm kia nói trúng, La Chinh định lội qua hồ lửa này!
Trong Đại Thế Giới, sau khi thân thể La Chinh được ngọn lửa luyện thành thánh khí, hắn vẫn không tìm được ngọn lửa nào thích hợp. Đối với La Chinh mà nói, thật ra hồ lửa trước mắt này cũng không phải nguy hiểm, ngược lại còn là một cơ hội!
Có lẽ hắn có thể thông qua hồ lửa này để tăng cường cơ thể của chính mình lần nữa, trở thành thân thể thần khí!
Nếu cơ thể càng mạnh, khả năng chịu được lực vảy rồng cũng sẽ tăng lên một cấp bậc nữa, như vậy rõ ràng có lợi đối với sự gia tăng thực lực của bản thân.
Chẳng qua khi đứng trước hồ lửa này, La Chinh cũng hơi do dự.
Dù sao thì hồ lửa này cùng là thứ mà Thiên Tôn để lại. Có lẽ mấy năm nay, uy lực còn lại trong đó đã suy giảm vô số lần, nhưng ánh lửa màu tím này vẫn khiến hắn cảm thấy sợ hãi.
Thân thể thánh khí của hắn có thể chịu được ngọn lửa màu tím này không?
Trước đây, La Chinh cũng biết thân thể thánh khí của mình gần như không sợ bất kỳ ngọn lửa nào, nhưng ngọn lửa lần này lại hoàn toàn khác.
Chẳng may chưa thành công mà đã bị thiêu đốt thì đó chính là bi kịch.
Nghĩ tới đây, La Chinh từ từ đi tới bên mép hồ, hắn càng đến gần thì càng cảm nhận được lượng nhiệt nóng hừng hực phả vào mặt!
Khi còn cách khoảng mười trượng, quần áo trên người La Chinh đã hóa thành một ngọn lửa, biến thành một đám tro bụi, bay khỏi người hắn.
“Ngọn lửa này là ngọn lửa mạnh nhất trong số những ngọn lửa ta đã từng tiếp xúc.”
Trong đôi mắt La Chinh, ngoài sự cảnh giác ra thì còn có nét chờ mong. Hắn biết rõ mình đang mạo hiểm, nhưng có một vài chuyện không thể không mạo hiểm.
Hắn từ từ đi tới bên bờ hồ, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang cháy dữ dội này, sau đó đưa tay vào bên trong.