Giới chủ Lạc Nhật hơi do dự. Tên nhóc tài giỏi như vậy mà chết trong tháp kết giới Nhất Niệm thì thật đáng tiếc...
Ngải An Tâm chắc chắn sẽ vào Xuân Hương Các.
Còn La Chinh thì rất có khả năng sẽ được Lăng Yên Các thu nạp!
Nghĩ tới đây, Giới chủ Lạc Nhật thấy mình không thể tiếp tục ngồi xem được nữa, ông ta bỗng đứng dậy, chuẩn bị bước vào trong tháp kết giới Nhất Niệm.
Đối với Giới chủ ở cấp bậc này, một bước liền đi được mấy vạn dặm, cùng lắm cũng chỉ mất thời gian một cái chớp mắt.
Nhưng đúng vào lúc này, giọng nói của Vân Lạc nhẹ nhàng truyền tới: “Giới chủ Lạc Nhật, xin dừng bước...”
“Sao vậy?” Vẻ mặt Giới chủ Lạc Nhật kỳ quái.
“Tạm thời không cần đưa La Chinh ra. Hắn... sẽ không chết.” Vân Lạc bình3tĩnh nói.
Vừa rồi đúng là Vân Lạc hơi lo lắng cho La Chinh. Kết luận của những Cung chủ này rất hợp tình hợp lý, mà Vân Lạc cũng đã lường trước được rằng La Chinh sẽ nhảy vào hồ lửa.
Nhưng sau khi suy nghĩ lại, lòng tin của Vân Lạc lại dần tăng lên. La Chinh không phải loại người mù quáng, nếu hắn đã chọn tiếp tục tiến lên, vậy chắc hẳn hắn có lý do của mình, và bản thân hắn cũng chắc chắn với điều đó.
Phán đoán của các Cung chủ rõ ràng rất hợp tình hợp lý, nhưng La Chinh vốn dĩ không phải là một tên nhóc hành động theo lẽ thường!
Sau khi Vân Lạc nói thế, Giới chủ Lạc Nhật liền dừng bước. Thật ra ông ta cũng muốn nhìn thử xem La Chinh có thể vượt qua được hồ lửa1này hay không...
Nhưng tiếp đó, rất nhiều Cung chủ đã không còn lo lắng nữa.
Bởi vì bọn họ phát hiện rằng dù ở trong hồ lửa, La Chinh vẫn duy trì tốc độ không chậm mà bay nhanh về phía trước.
Toàn bộ hồ lửa ấy chỉ khoảng hai trăm dặm.
Mà tốc độ của La Chinh cũng không chậm nên sẽ không tốn quá nhiều thời gian để đi qua.
Sau khoảng một nén nhang, một vị Cung chủ mới kinh ngạc mở miệng: “Hắn đi qua rồi...”
“Đã vượt qua mốc ba vạn dặm rồi. Không ngờ tốc độ của tên nhóc này lại còn tăng lên nữa!”
“Ba vạn năm trăm dặm rồi!”
Từ đó, các Cung chủ bắt đầu trầm mặc, những võ giả thiên tài khác ở bên kia quảng trường cũng trầm mặc.
Ngải An Tâm thì càng nói không nên lời...
Sư tôn nói nàng là nhân vật chính6của đại thế này, là con cưng của thời đại này.
Nhưng bây giờ, so với La Chinh thì nàng đã kém cỏi hơn rồi...
Nàng cúi đầu, lấy món trang sức hồ điệp màu lam trên đỉnh đầu mình xuống, đặt trong lòng bàn tay, không ngừng vuốt ve.
Món trang sức này được chế tác sống động như thật, chính là một thần khí hỗ trợ có cấp bậc nhị phẩm. Món đồ này có lai lịch không nhỏ, Ngải An Tâm thường cài nó trên tóc phía tai phải.
Mỗi khi căng thẳng, Ngải An Tâm thường siết chặt nắm đấm, còn những khi buồn bực hay cảm thấy thất bại, nàng lại thích vuốt ve món trang sức nhỏ trên người mình một chút.
Món thần khí nhị phẩm này bị đôi tay ngọc ngà của Ngải An Tâm liên tục vuốt ve, dần dần phía trên liền xuất4hiện từng vết nứt.
Tiếp tục vuốt ve thêm mấy cái, liền nghe thấy âm thanh nhỏ. Những thần văn nhỏ trên cánh hồ điệp bắt đầu vỡ nát, món đồ trang sức này bắt đầu đứt gãy thành hai đoạn, sau đó hóa thành vô số mảnh vỡ dưới ngón tay nàng.
Giá của thần khí nhị phẩm cũng rất xa xỉ, muốn hủy cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Rõ ràng nàng đã vận dụng chân nguyên, nên mới phá hủy được món trang sức này.
Mãi đến khi những mảnh vỡ trong tay Ngải An Tâm hóa thành bột, nàng mới ngẩng đầu lên, khí thế mạnh mẽ dâng đầy trong đôi mắt đẹp của nàng!
“Đúng là ván này Ngải An Tâm ta đã thua, nhưng vòng tiếp theo ta sẽ không thua ngươi đâu, La Chinh!” Nàng nhẹ giọng nói.
Truyền thừa Tân Hỏa đâu chỉ có3mỗi vòng tháp kết giới Nhất Niệm này. Lần này thua La Chinh, Ngải An Tâm tạm thời chấp nhận, sau khi điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, nàng cũng không hề nhụt chí!
Nhưng có vẻ nàng điều chỉnh tâm trạng của mình hơi quá, bóp nát luôn cả món trang sức hồ điệp là thần khí nhị phẩm thành tro bụi. Chỉ có điều, ngay cả đám thiên tài kia còn bị đả kích đến nỗi còn không gượng dậy nổi thì tâm võ đạo của Ngải An Tâm đã rất mạnh mẽ rồi!
Khi mọi người vẫn đang trầm mặc thì La Chinh đã tiếp tục đột phá không ngừng.
Ba vạn một nghìn dặm...
Ba vạn hai nghìn dặm...
Ba vạn ba nghìn dặm...
...
Hiện tại, khoảng cách để mọi người có thể vượt qua La Chinh đã không còn giới hạn rồi. Không ai đoán được hắn sẽ dừng lại ở mức nào.
Cho đến khi La Chinh đạt tới ba vạn sáu nghìn dặm, hắn mới dừng lại!
Bởi vì tới chỗ này, La Chinh nhìn thấy một thác nước được tạo thành từ những tia sét!
Trong những tia sét này còn cuốn theo lực quy tắc hệ Thủy, chúng như những thác nước lớn từ bên trên chảy xuống.
Trong lúc chảy, lực sấm sét va chạm dữ dội, bắn ra những tia sáng chói mắt, uy thế mãnh liệt hơn hồ lửa lúc trước nhiều. Có lẽ đây cũng là “kiệt tác” của một vị Thiên Tôn nào đó.
Đi tới đây, rốt cuộc La Chinh cũng phải dừng bước, không thể tiến thêm nữa.
Có lẽ hắn vẫn có thể xuyên qua thác nước sấm sét này, nhưng hắn không cần thiết phải mạo hiểm như vậy.
Khiêu chiến giới hạn cao nhất của bản thân có lẽ rất quan trọng, nhưng dạng võ giả không phân rõ xanh đỏ trắng đen, không nắm chắc đã vội xoay người tiến lên thì chắc chắn không sống lâu được.
Lúc trước hắn dám xuyên qua hồ lửa, thứ nhất là vì hắn tin vào đặc tính cơ thể mình. Hắn vốn có thể miễn dịch với những đòn tiến công của quy tắc hệ Hỏa, vì thế hắn chỉ cần cắn răng tiến lên.
Thế nhưng La Chinh không có sức chống lại lực sấm sét quá lớn.
Nên lúc này, hắn mới gọi rồng tổ ra, bắt đầu để nó nuốt hết lực quy tắc trên người mình!
Từ sau khi xuyên qua hồ lửa kia, La Chinh không đưa rồng tổ vào trong túi linh thú nữa, mà để nó bay theo mình.
Dù sao thì dường như tên nhóc này hoàn toàn phớt lờ lực quy tắc, có thể bay lượn tự do trong gió lốc quy tắc này.
Mà lần này muốn nhờ Bất Diệt Huyền Hỏa để nung cơ thể của mình, nên La Chinh cũng không vội dập tắt nó đi. Những vòng xoáy màu vàng liên tục hấp thu Bất Diệt Huyền Hỏa, đến nay như vậy cũng đủ rồi.
Lúc này, những vòng xoáy màu vàng dần dần đóng lại, tất nhiên La Chinh sẽ dập tắt Bất Diệt Huyền Hỏa đi. Nếu không thì sẽ giống như lời Huân nói, hắn bước ra ngoài với một ngọn Bất Diệt Huyền Hỏa trên đầu thì đúng là vô cùng phong cách, nhưng cũng khiến người ta khiếp sợ.
Đợi đến khi rồng tổ nuốt hết Bất Diệt Huyền Hỏa, nó ăn quá mức no nê nên lăn mình trên không trung, thậm chí còn ợ lên một tiếng rồi phun ra một ngọn lửa...
Sau đó, La Chinh vươn tay về phía rồng tổ.
Nó kêu “kéc kéc” vài tiếng rồi La Chinh lại nhét nó vào túi linh thú. Dường như rồng tổ vô cùng bất mãn, nên lăn lộn trong túi linh thú một lúc lâu mới yên lặng trở lại.
Bất Diệt Huyền Hỏa đã được dập tắt, cơ thể La Chinh vốn đang đỏ lên như thép nấu chảy đổ ra thì giờ cũng bắt đầu nguội dần.
Qua lần nung này, toàn bộ cơ thể của La Chinh được tăng cấp lần nữa. Hắn quan sát lồng ngực của mình, dường như cũng chưa từng xuất hiện thần văn nên hắn cũng không thể đánh giá được hiện giờ cơ thể mình ở cấp bậc nào, hay tương đương với thần khí phẩm cấp nào? Chuyện này chỉ có thể để bản thân từ từ nghiệm chứng.
Nhưng sức mạnh của cơ thể La chinh đúng là đã tăng lên đáng kể!
Nghĩ tới đây, La Chinh bỗng bắt đầu ngưng tụ lực vảy rồng!
Lực vảy rồng mãnh liệt nhanh chóng tràn vào trong cơ thể hắn.
Một nghìn tấm...
Ba nghìn tấm...
Năm nghìn tấm...
Một vạn tấm...
Một vạn năm nghìn tấm…
La Chinh thắp sáng tất cả lực vảy rồng trong cơ thể, thế mà vẫn không cảm nhận được bất kỳ điều gì khác thường trên cơ thể của mình. Cảm giác duy nhất chính là cơ thể tràn ngập sức mạnh!
Hắn hơi siết nắm tay, sức mạnh khổng lồ nhẹ nhàng chấn động nên đã bóp méo một phần không gian xung quanh!
Xem ra cần phải thu thập thêm nhiều Thiên Diễn Tinh Hoa nữa rồi...