Sau khi ánh kiếm ác liệt quét ngang qua, La Chinh cũng nhanh chóng chém những binh sĩ mặc áo giáp đồng thau kia thành mảnh vụn.
Thực ra khi Ngải An Tâm thông qua vòng thử luyện thứ ba thì nàng vốn có thể giẫm lên vòng tròn thứ tư của mình. Nhưng nàng lại cứ khăng khăng đợi đến khi La Chinh thông qua vòng thứ ba xong thì mới giẫm lên cùng lúc với hắn.
Đây cũng là một kiểu khiêu khích. Mỗi một lần đều bắt đầu thử luyện cùng lúc với La Chinh, vậy mà lần nào cũng có thể thông qua trước.
Vòng tròn thứ tư mở ra...
Lần này, thứ xuất hiện xung quanh là một loài3mãnh thú màu trắng có mặt mũi kỳ lạ.
Có lẽ do cảm nhận được sự khiêu khích từ phía Ngải An Tâm nên La Chinh liền cố ý tăng tốc độ của mình lên!
Hắn rót một chút khí hỗn độn vào trong Lôi Phong U Thần Kiếm, sau đó liền nhanh chóng đâm trường kiếm trong tay ra. Chỉ trong nháy mắt, hắn đã đâm ra hơn mười nhát kiếm!
“Đùng...”
Trong khoảnh khắc này liền có hơn mười ánh kiếm mang theo sấm sét bắn ra!
Gần như chỉ trong giây lát, những con mãnh thú màu trắng xung quanh đài cao kia đã bị giết sạch. Như vậy là đã thông qua vòng thứ tư...
So với đám võ giả mặc áo giáp ở1vòng trước, có vẻ mấy con mãnh thú màu trắng này da dày thịt béo hơn một chút. Tuy Ngải An Tâm cũng giơ kiếm rồi tạo ra chấn động khe khẽ, nhưng đợt rung đầu tiên chỉ làm cho chúng phải phun máu tươi ra mà thôi, sau lần rung thứ hai thì mới ngã xuống đất mà chết!
Vòng thứ tư, tốc độ của La Chinh lại nhanh hơn Ngải An Tâm. Ngải An Tâm xử lý mấy con mãnh thú màu trắng này xong thì định chờ sau khi La Chinh kết thúc vòng thứ tư mới mở vòng thứ năm ra. Nhưng không ngờ, lần này mặc dù rất bận nhưng La Chinh vẫn thong dong đứng ở giữa6vòng tròn, trong con mắt nhìn nàng chăm chú là ý cười thản nhiên.
“Tên khốn này...”
Ngải An Tâm bĩu môi, trực tiếp bắt đầu vòng thứ năm.
Hai người đã có lòng so đấu tốc độ, nên tiết tấu những vòng sau liền nhanh hơn rất nhiều!
Theo thông lệ, càng về sau thì tốc độ sẽ càng phải chậm lại, bởi độ khó của mỗi vòng thử luyện đều tăng dần lên.
Lúc trước, một vài võ giả có thực lực mạnh mẽ cũng theo đuổi tốc độ ở mấy vòng đầu, nhưng cuối cùng vẫn sẽ chậm lại...
Nhưng tốc độ của hai người La Chinh và Ngải An Tâm không chỉ không chậm lại mà còn tăng lên!
Ở vòng thử luyện thứ năm,4Ngải An Tâm chỉ tốn thời gian bốn nhịp thở, còn La Chinh bốn nhịp thở rưỡi, chậm hơn một chút.
Vòng thứ sáu, La Chinh mất ba nhịp thở, còn Ngải An Tâm mất khoảng thời gian ba nhịp thở rưỡi. Lần này, La Chinh nhanh hơn một chút.
Còn vòng thứ bảy, thời gian để hai người thông qua đều là ba nhịp thở, tốc độ gần như nhau.
Vòng thứ tám... hai nhịp thở.
Vòng thứ chín...
Những Cung chủ kia vẫn còn ổn, bởi họ hiểu tốc độ của La Chinh và Ngải An Tâm càng lúc càng nhanh là vì thực lực bọn họ bùng nổ ra càng lúc càng mạnh!
Còn hơn bốn nghìn võ giả kia, người nào người nấy đều3trợn mắt há mồm.
Thành tích của Ngải An Tâm và La Chinh đạt được lúc trước đã khiến hai người bọn họ như hạc giữa bầy gà, khiến trong lòng rất nhiều võ giả thầm cảm thấy không phục.
Yếu tố đầu tiên để so sánh thực lực giữa các võ giả vĩnh viễn là sức chiến đấu mạnh hay yếu.
Có lẽ, La Chinh và Ngải An Tâm nắm giữ phương pháp nào đó nên có thể đi xa hơn trong gió lốc quy tắc, nhưng điều này không thể chứng minh được thực lực của hai người.
Song, thử luyện trong không gian mộng ảo căn bản không thể đầu cơ trục lợi mà phải dựa vào thực lực từng quyền từng chưởng, từng đao từng kiếm của chính mình thì mới có thể đi xa hơn được...
Còn Ngải An Tâm và La Chinh, một Sinh Tử Cảnh cửu trọng, một Sinh Tử Cảnh ngũ trọng, chưa chắc bọn họ đã có thể đi xa hơn!
Nhưng sau vòng thử luyện thứ chín này, sức chiến đấu mà hai người thể hiện ra lại càng khiến cho một số người trong những thiên tài này khó mà chấp nhận nổi.
Sáu vòng trước đó không gây ra áp lực gì quá lớn đối với tất cả các võ giả, nhưng sau sáu vòng đầu thì bắt đầu phải nghiêm túc. Song, La Chinh và Ngải An Tâm lại cứ như chém dưa thái rau, căn bản không coi trọng chuyện này, tốc độ cũng nhanh đến mức đáng sợ!
Khi thông qua vòng thứ mười, thời gian hai người phải bỏ ra đều chưa tới hai nhịp thở...
“Quá yêu nghiệt, chỉ sợ ta không phải là đối thủ của Ngải An Tâm.” Một vị võ giả lắc đầu nói.
“Nói nhảm! Ta đã nghe ngóng rồi, Ngải An Tâm này vừa mới tiến vào thiên cung Vân Miểu đã một mình đánh bại toàn bộ thiên tài trong thiên cung. Đừng thấy nàng chỉ là Sinh Tử Cảnh mà lầm, thực lực của bản thân nàng quả thật không thể đo lường được!”
“La Chinh kia lại càng ghê hơn. Tu vi của hắn mới chỉ là Sinh Tử Cảnh ngũ trọng, chênh lệch trên mặt tu vi lại càng lớn hơn nữa!”
Thời gian hai người bọn họ vượt qua mười vòng đầu cộng lại cùng lắm cũng chỉ hết một nén nhang. Mà những nhóm võ giả kia muốn thông qua mười vòng đầu này thì nhanh nhất cũng phải mất tầm sáu bảy nén nhang, chậm thì tốn cả nửa canh giờ mới có thể thông qua!
Nhưng sau khi đến vòng mười một thì tốc độ của hai người lại chậm đi!
Vốn dĩ, khi bước vào vòng mười một thì La Chinh đã định tiếp tục tăng tốc. Ngải An Tâm đã cố tình so đấu tốc độ thì hắn cũng sẽ không thua nàng.
Nhưng đối thủ xuất hiện ở vòng thứ mười một lại khác trước đó rất nhiều!
Đối thủ ở mười vòng trước cơ bản đều là do ảo trận tạo ra, cũng không phải là mạng sống thật sự.
Còn nhóm võ giả xuất hiện trong vòng thứ mười một này thì mỗi người đều mang thần thái khác nhau, trên mặt không phải là ý cười lạnh lùng thì là ánh mắt điềm tĩnh.
La Chinh hơi sững sờ. Lúc trước, khi hắn quan sát thông qua Tín Khuê thì không thấy chuyện như vậy. Hắn liền hỏi: “Các ngươi... cũng là võ giả tiến vào không gian mộng ảo?”
“Đúng.” Một tên võ giả trong đó mỉm cười, trả lời: “Chúng ta ở phía bên kia đảo Trường Tô, đây là một hình thức thử luyện khác đối với chúng ta.”
Không phải võ giả nào cũng có cơ hội tiến vào mười ba cung. Trên thực tế, võ giả trong liên minh muốn đi vào các thiên cung nhiều biết nhường nào? Mỗi võ giả có thể tiến vào thiên cung đều là nhân tài trong nhân tài, may mắn trong may mắn.
Một số võ giả không có cơ hội tiến vào thiên cung thì cũng chỉ có thể lui lại mà cầu thứ khác.
Bọn họ không thể tham gia thử luyện của truyền thừa Tân Hỏa, nhưng lại có tư cách làm bồi luyện. Bọn họ được sắp xếp ở một bên khác của đảo Trường Tô, khi võ giả trong truyền thừa Tân Hỏa mở không gian mộng ảo ra, thông qua mười vòng đầu xong thì bọn họ sẽ tiến vào trong đó, đảm nhiệm vị trí đối thủ của những võ giả trong mười ba cung này!
Võ giả trong mười ba cung mà phát huy tốt thì chắc là có thể vượt qua được mười lăm mười sáu vòng. Trong mỗi vòng phải sắp xếp hơn mười võ giả tiến vào không gian mộng ảo, mà mỗi lần lại có tới hai trăm vị võ giả tiếp nhận thử luyện.
Vì vậy, ở bên kia của đảo Trường Tô có tới hơn ba vạn võ giả đợi lệnh bất cứ lúc nào. Mỗi khi một võ giả bắt đầu vòng thứ mười một thì họ liền tiến vào không gian mộng ảo, phát động bao vây tấn công võ giả trong đó.
Mà không phải tất cả võ giả đều có cơ hội tiến vào không gian mộng ảo này, cho dù là bồi luyện thì cũng phải cố gắng tranh thủ, dựa vào thực lực của chính mình. Cho nên mỗi vị võ đến giả bồi luyện đều vô cùng nỗ lực, hơn nữa chết trong không gian mộng ảo cũng chỉ là cái bóng chết đi mà thôi, nên cơ bản bọn họ đều dùng lối đánh liều mạng!
Huống hồ, những võ giả này cũng là nhân vật thiên tài trong thánh địa, chẳng qua thiên phú của bọn họ không đủ để tiến vào mười ba cung, trong lòng bọn họ luôn hướng về mười ba cung nên đồng thời cũng tràn đầy đố kỵ với võ giả của mười ba cung này!
Đã có cơ hội giao đấu với võ giả của mười ba cung, mặc dù không phải là đối thủ của bọn họ, mặc dù bản thân bị đối phương chém giết thì cũng phải cắn xé được một miếng thịt từ trong tay đối phương!
Vì lẽ đó nên bọn họ cũng rất hung ác!
Nghe thấy câu trả lời này, La Chinh khẽ gật đầu. Sắp xếp thế này thì có lẽ sẽ phiền phức một chút, nhưng đối với La Chinh thì cũng không phải là phiền phức quá lớn!
“Thằng nhãi Sinh Tử Cảnh ngũ trọng, các huynh đệ, đây là một cơ hội. Làm cho hắn phải dừng lại ở vòng mười một thì chúng ta có thể lấy được phần thưởng tốt!”
Hơn mười võ giả kia giống như một bầy sói đói vừa phát hiện ra một con cừu non dạo bước trên thảo nguyên liền chen nhau tiến lên, cùng tấn công La Chinh.