Bách Luyện Thành Thần

Chương 1072





“Nếu như ta đoán không nhầm thì chắc là hai người này cực kỳ đặc biệt, hoặc có thể nói là cực kỳ ưu tú! Cho nên mới phải để bọn họ tham gia thử luyện riêng...”

“Ưu tú? Chỉ là hai võ giả Sinh Tử Cảnh mà thôi, e rằng ngay cả vòng bồi luyện đầu tiên của chúng ta thì thằng nhãi Sinh Tử Cảnh ngũ trọng kia cũng không thể vượt qua được!” Nhóm võ giả trong quảng trường to lớn này cũng có thể quan sát La Chinh và Ngải An Tâm thông qua Tín Khuê.

Vòng bồi luyện đầu tiên trong miệng hắn chính là vòng thử luyện thứ mười một mà La Chinh phải đối phó. Cũng bởi vì những võ giả này mới bắt đầu tham gia vào không gian mộng ảo từ3vòng mười một, nên căn bản không có cơ hội gặp gỡ những võ giả bị loại ở mười vòng trước.

“Cho dù thế nào thì cứ xem biểu hiện của các huynh đệ ở vòng này đã rồi nói tiếp...”

Mấy vạn võ giả này cũng được phân chia theo thực lực, cho nên vào các vòng kế tiếp của La Chinh, bọn họ sẽ phái võ giả càng lợi hại hơn xuất chiến.

Trong không gian mộng ảo, nhóm võ giả kia đã xông về phía La Chinh và Ngải An Tâm.

Trước tình hình này, muốn giơ tay nhấc kiếm một cái mà có thể diệt sạch bọn họ thì dĩ nhiên là chuyện không có khả năng. Suy cho cùng thì bọn họ cũng đều là đối thủ sống, phán đoán của mỗi người lại khác nhau, không1chạy trốn, đánh nghi binh, thì sẽ mạnh mẽ tiến công hoặc liều mạng...

Nhưng nói cho cùng thì tu vi của những võ giả này vẫn rất có hạn, cơ bản đều là Sinh Tử Cảnh thất trọng đến Sinh Tử Cảnh bát trọng.

Dĩ nhiên tu vi này cao hơn La Chinh hai ba tầng, nhưng theo sự tăng cao về cấp bậc của La Chinh, hiện tại những võ giả này thực sự không thể đe dọa được hắn nữa rồi!

“Vù vù vù vù vù...”

Trong Lôi Phong U Thần Kiếm bắn ra mấy ánh kiếm!

“A...”

Trong khoảnh khắc những ánh kiếm kia đã chém giết bốn người, mười ba người còn lại đều thi triển thân pháp, tránh được ánh kiếm ác liệt của La Chinh.

Tuy rằng cái bóng trong không gian mộng ảo này sẽ không chết,6nhưng không gian mộng ảo lưu lại tất cả những gì của võ giả, cho nên ngay cả nỗi đau đớn cũng được giữ lại...

“Giết hắn!”

“Đoạn Nguyệt Trảm!”

“Kiếm pháp Thanh Minh!”

Đủ các loại vũ khí ào ào giáng xuống người La Chinh.

Nhưng bóng dáng của La Chinh chỉ nhẹ nhàng lay động, hắn bỗng nhiên đứng sau lưng mười ba người giống như ma quỷ, sau đó nâng Lôi Phong U Thần Kiếm lên đỉnh đầu, đưa ngang một cái!

“U Thần... Ảnh!”

“Vù vù vù vù vù...”

Mười ba U Thần Ảnh bắn mạnh ra từ trong trường kiếm của La Chinh!

Đây cũng là lần đầu tiên La Chinh dùng U Thần Ảnh trong thực chiến kể từ sau khi hắn tu luyện nó!

Mỗi U Thần Ảnh đều có phương thức công kích riêng của mình, chia ra xông tới4những người khác nhau...

Chỉ trong khoảnh khắc, mười ba U Thần Ảnh đánh tan những võ giả này, đá ra khỏi không gian mộng ảo...

Hơn bốn nghìn võ giả của mười ba cung cũng không có phản ứng quá lớn, phần đông bọn họ đều đã trải qua mười một vòng thử luyện, tuy xử lý những võ giả này có hơi phiền toái một chút, nhưng cũng không phải quá khó. Tuy nhiên, việc La Chinh vận dụng thủ pháp của U Thần Ảnh để đánh chết những võ giả này với tốc độ nhanh như vậy thì vẫn khiến bọn họ phải thầm kinh hãi.

Còn mấy vạn võ giả ở bên kia đảo Trường Tô thì người nào người nấy đều trợn mắt há mồm khi nhìn thấy cảnh tượng này.

La Chinh và Ngải An Tâm3được tách riêng để tham gia thử luyện trong không gian mộng ảo thì bọn họ cũng hiểu hai người này chắc chắn có điểm đặc biệt.

Nhưng tu vi của La Chinh mới chỉ là Sinh Tử Cảnh ngũ trọng thì có thể đặc biệt tới đâu?

Một kiếm giết chết mười ba võ giả có tu vi cao hơn hắn hai, ba tầng... Mấy vạn võ giả trong quảng trường to lớn lúc này đều đơ người, im lặng không nói lời nào.

“Rốt cuộc ta đã hiểu thực lực của thiên tài đứng đầu liên minh thế nào rồi...”

“Mười ba cung chỉ là đội thanh niên dự bị, bọn họ còn phải trưởng thành hơn thì mới có thể trở thành thiên tài siêu cấp thực sự. Nhưng không biết đám yêu quái siêu cấp của Xuân Hương Các và Lăng Yên Các thì thế nào, sợ là còn kinh khủng hơn...”

“Hừ, chúng ta nhất định có thể đánh hạ thằng nhóc này!”

Là người thì đều có lòng tự tôn, huống hồ những võ giả này chỉ không bằng thiên tài của mười ba cung, chứ cũng là nòng cốt ở các thánh địa lớn, làm gì chịu được chuyện bị La Chinh giết chết dễ dàng như vậy?

Thằng nhóc này thông qua được vòng thứ mười một thì vẫn còn vòng thứ mười hai, lần này bọn họ muốn chọn ra võ giả có thực lực dũng mãnh nhất trong võ giả ở nhóm thứ hai để đánh úp La Chinh!

Những võ giả này chỉ thấy sức chiến đấu của La Chinh, còn các Cung chủ, bao gồm cả Giới chủ Lạc Nhật lại không như vậy. Cái bọn họ thấy chính là U Thần Ảnh...

“Rốt cuộc La Chinh này đã làm như thế nào?” Một Cung chủ buồn bực hỏi.

Năm đó, Lôi Phong U Thần Kiếm của Tiêu Đạo Lai cũng có danh tiếng nhất định, Giới chủ Lạc Nhật cũng thấy quái lạ nên hỏi: “Chẳng phải U Thần Ảnh này chỉ có thể chém ra được ba cái bóng cùng lúc sao?”

“Vậy mà chỉ một lần thằng nhóc này đã chém ra mười ba đường, rốt cuộc kiếm có vấn đề hay là người có vấn đề?” Một vị Cung chủ khác cũng không hiểu.

Vân Lạc lại cười khúc khích nói: “Dĩ nhiên là người có vấn đề. Không ngờ Tiêu Đạo Lai lại tự mình truyền thụ tâm pháp U Thần kia cho La Chinh. Năm đó, quả thực bản thân Tiêu Đạo Lai chỉ có thể chém ra ba đường cùng một lúc, có ma mới biết làm sao tên nhóc này lại tạo ra được nhiều U Thần Ảnh như vậy...”

Vẻ mặt của đám Cung chủ cũng mờ mịt, trong một chốc một lát cũng không biết nên đánh giá La Chinh như thế nào.

Còn Ngải An Tâm...

Sau khi tiến vào không gian mộng ảo, nhóm võ giả ở bên kia của đảo Trường Tô không ngờ lại thấy đối thủ của mình là một cô gái, hơn nữa còn là một cô gái xinh đẹp như hoa, nên tất cả đều hơi sững sờ.

Đa số các võ giả vẫn biểu hiện như thường, nhưng có mấy võ giả cá biệt liền bắt đầu nói năng tục tĩu.

Đối với bọn họ, những cô nàng là thiên tài của mười ba cung coi như là một sự tồn tại ở tít trên cao. Dù sao thì chết trong không gian mộng ảo này cũng không phải chết thật, mà cùng lắm chỉ bị đá ra ngoài mà thôi. Cợt nhả ngoài miệng một phen, rồi lại kiếm được chút lợi thì cũng không tệ.

Song bọn họ lại không biết, mặc dù ở đây sẽ không chết, nhưng Ngải An Tâm lại có thể khiến cho bọn họ sống không bằng chết!

Chỉ thấy Ngải An Tâm hơi nâng trường kiếm màu xanh biếc kia lên liền tạo ra chấn động với một tần suất khác...

Vào lúc Ngải An Tâm giơ kiếm lên, đồng thời chấn động thì có một gợn sóng mà mắt thường không thể nhìn thấy lan ra dọc theo thanh trường kiếm kia! Ngải An Tâm vẫn dùng phương pháp này đối phó với mười vòng trước, chẳng qua lần này tần suất chấn động của trường kiếm kia nhanh hơn, thủ pháp cũng đặc biệt hơn một chút.

Trong hơn mười võ giả xông về phía Ngải An Tâm, có một số võ giả ôm lòng gây rối, thậm chí còn không định chiến đấu đàng hoàng mà có ý đồ khác đối với Ngải An Tâm...

Nhưng dưới lần rung động này, bọn họ đều không thể đến gần Ngải An Tâm. Vị võ giả xông lên nhanh nhất vẫn còn cách nàng một đoạn chừng hai trượng.

Sau đó, bọn họ liền cảm thấy tim mình bắt đầu đập với tần suất kỳ lạ, sau đó hô hấp bắt đầu hỗn loạn, toàn bộ thân xác đều khó khống chế.

Sau đó, một cảm giác đau đớn dữ dội bỗng truyền tới từ trong đan điền của bọn họ!

Thường thường thì khi nỗi đau vượt quá cực hạn, thân xác sẽ có một cơ chế tự bảo vệ bằng cách ngất đi. Nhưng dưới chấn động từ trường kiếm của Ngải An Tâm, bọn họ lại vẫn tỉnh táo!

Thế thì chẳng khác nào liên tục tra tấn một tù nhân, đồng thời không ngừng giội nước lã để tù nhân đó tỉnh lại!

Lúc này bọn họ rất muốn “chết” nhanh một chút, bởi chết rồi thì có thể rời khỏi không gian mộng ảo này, chết rồi thì sẽ không còn đau đớn nữa...

Nhìn qua thì có vẻ như Ngải An Tâm là người không tim không phổi, nhưng võ giả nào xúc phạm nàng thì chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.

Hiện tại nàng cũng không so đấu tốc độ với La Chinh nữa, thay vào đó là lấy trạng thái vô cùng tỉ mỉ để khống chế cảm giác đau đớn của những võ giả này, cho bọn họ thưởng thức kiểu trừng phạt sống không bằng chết này rõ ràng hơn một chút.

Mười nhịp thở, hai mươi nhịp thở, ba mươi nhịp thở...

Đối với hơn mười võ giả này, chỉ vỏn vẹn ba mươi nhịp thở, vậy mà lại dài đằng đẵng tựa như mấy trăm năm.

Lúc này, giọng nói của ông lão áo vải ở ngoài điện cổ kia thản nhiên truyền đến: “Ngải An Tâm, ngừng tay đi...”

Ông lão áo vải không thể không khuyên can, bởi suy cho cùng thì dù sao đám người kia cũng là do mười ba cung mời đi theo để làm bồi luyện, dằn vặt bọn họ như vậy cũng không hay.

“Hừ!”

Mũi kiếm của Ngải An Tâm rạch nhẹ một cái, sau đó nàng dùng sức xoay một vòng. Mái tóc đen tuyền dài một trượng kia quấn quanh từ ngực đến bên hông và đôi chân của nàng, đuôi tóc dài rơi ra theo hình xoắn ốc, sau đó nàng gắng sức cắm kiếm vào đài cao, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, thân kiếm khẽ ngân lên.

“Ầm...”

Trong nháy mắt này, tất cả các võ giả trên đài cao đều nổ tung thành một đám sương máu.