La Chinh từng biết sơ qua về tín ngưỡng của Yêu Dạ tộc. Đối với cả Yêu Dạ tộc mà nói, tín ngưỡng duy nhất của họ chính là ba vị Vương giả, cũng chính là “Huân”, “Dao” và một vị Vương khác.
Dù là Thượng Giới hay Hạ Giới, trong bất kỳ thánh địa Yêu Dạ tộc nào cũng đều như thế.
Có thể thay đổi tín ngưỡng của một người là chuyện khá hiếm thấy.
Huống chi từ khi ra đời, người của Yêu Dạ tộc đã tiếp nhận lễ rửa tội của pho tượng vương giả, tín ngưỡng càng khắc sâu vào xương tủy. Mật Giáo Chiêu Võ có thể thu nạp được mấy người Yêu Dạ tộc này thì có lẽ cũng là dùng các biện pháp cưỡng ép.
Thấy La Chinh có vẻ trầm ngâm, nụ cười của võ giả mặc trường bào trắng dần tắt: “Còn muốn ta phải nói thẳng thừng hơn nữa à?”
“Xem ra ta không thể từ chối?” La Chinh bỗng cười nói.
Võ giả mặc trường bào trắng vui mừng ra mặt: “Ngộ tính của ngươi không tệ, có thể trở thành tín đồ tốt, thần linh ắt sẽ che chở...”
Hắn còn chưa nói hết câu, La Chinh đã trả lời thẳng: “Ta từ chối.”
Vẻ mặt võ giả mặc trường bào trắng lập tức cứng lại. Hắn nhìn chằm chằm vào La Chinh, lạnh lùng nói: “Ngươi biết từ chối có nghĩa là gì không?”
“Không biết.” La Chinh nở nụ cười lạnh nhạt: “Nhưng ta cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây để chế tạo một phôi kiếm cho vị Thiên Tôn nào đó.”
Việc Mật Giáo Chiêu Võ chế tạo phôi kiếm, đối với các nhân vật đứng đầu Thượng Giới thì cũng không phải là bí mật gì. Lấy danh nghĩa là “thần”, Mật Giáo Chiêu Võ vẫn thu được đông đảo tín đồ. Dù sao thì ở trong mắt rất nhiều người, cường giả Thiên Tôn và thần cũng không có gì khác biệt!
Nhưng La Chinh nói thẳng ra như vậy thì đã phạm phải vào điều tối kỵ ở đây. Sắc mặt võ giả mặc trường bào trắng kia trầm xuống, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh lùng. Hắn nhẹ nhàng vung tay, trong thần điện chợt có mấy luồng sáng phóng tới, trong đó chính là mấy vệ sĩ mặc kim giáp.
“Bắt tên nhãi nói láo này lại, chúng ta phải dùng lửa Xích Luyện thiêu chết hắn!” Tên võ giả mặc trường bào trắng chỉ huy những vệ sĩ kia, phát động vây công về hướng La Chinh.
La Chinh hơi buồn bực, không hiểu rốt cuộc Mật Giáo này có đức hạnh gì nên mới tới xem một chút, vậy mà lại không thể đi.
Trong tay chợt lóe sáng, trường kiếm dài năm thước bỗng xuất hiện, sau đó từng luồng U Thần Ảnh bắn ra từ những phương hướng khác nhau, xông về phía những vệ sĩ mặc kim giáp kia.
Tu vi của những vệ sĩ mặc kim giáp này cũng không quá Sinh Tử Cảnh, mà thiên phú bản thân cũng không xuất chúng!
Với sức mạnh của U Thần Ảnh, ít nhất cũng có thể đánh bại một vị võ giả mới vào Thần Hải Cảnh chỉ trong thời gian ngắn, nếu là Sinh Tử Cảnh thì thậm chí còn có thể đánh chết!
La Chinh không có thù oán gì lớn với bọn họ, huống chi hắn vừa mới tiến vào thành Trạch Cát, nên cũng không thể lạm sát kẻ vô tội. Hắn chỉ cần dạy dỗ những người này là đủ.
Nhưng La Chinh không thể ngờ là bên ngoài thân thể những vệ sĩ kia lại được bao quanh bằng từng tia sáng màu xanh nhạt. Chúng đỡ được toàn bộ công kích của U Thần Ảnh, mà bản thân các vệ sĩ lại không hề bị thương.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” La Chinh có vẻ ngoài ý muốn, nhưng hắn cũng không do dự thêm nữa. Chỗ này không thích hợp ở lâu, vì thế hắn kéo Mộ Minh Tuyết: “Chúng ta đi!”
“Đi sao nổi!” Võ giả mặc trường bào trắng lạnh lùng cười, sau đó hắn gọi một tiếng, một nhóm vệ sĩ mặc kim giáp vây La Chinh lại. Lần này phải không dưới một trăm võ giả Sinh Tử Cảnh.
Đối mặt với đám vệ sĩ đang xông đến, La Chinh nở nụ cười lạnh, trường kiếm trong tay tùy ý chém ra một luồng kiếm hình cung!
“Ầm ầm ầm!”
Kiếm này của La Chinh trực tiếp quét ngã một đám đông vệ sĩ, nhưng trên người đám vệ sĩ lại xuất hiện ánh sáng màu xanh, nên sau khi đỡ kiếm của La Chinh, bản thân họ vẫn không hề bị thương!
Không ngờ ánh sánh xanh kia lại mạnh như vậy?
Đám vệ sĩ bị La Chinh quét ngã lại bò dậy khỏi mặt đất, sau đó bay vọt tới chỗ La Chinh lần nữa. Mà ánh sáng lạnh lẽo cũng lóe lên trên người Mộ Minh Tuyết, nàng cũng đối mặt với đòn tấn công của mấy tên vệ sĩ.
“Rầm rầm rầm!”
Nhóm lớn vệ sĩ mặc kim giáp kia bị La Chinh đánh ngã, nhưng họ cứ giống như con gián, đánh mãi không chết, vẫn tiếp tục xông về phía La Chinh, ngăn cản đường đi của hắn.
Lúc này lại có bốn vệ sĩ khéo léo đến gần La Chinh, hai người khóa cánh tay La Chinh lại, những người còn lại thì ôm chặt lấy hai chân hắn!
Cứ dây dưa mãi như vậy nên La Chinh cũng dần mất kiên nhẫn, trong con mắt mơ hồ hiện ra sát ý.
“Cút!”
Lực vảy rồng mãnh liệt trào ra, thân thể hắn đột nhiên rung lên, bốn vệ sĩ trực tiếp bị La Chinh đánh bay ra ngoài.
Sức mạnh kinh khủng trực tiếp xuyên thấu qua ánh sáng màu xanh nhạt kia, khiến lục phủ ngũ tạng của đám vệ sĩ nát bấy, máu tươi phun cả ra ngoài.
La Chinh vốn định uy hiếp đám vệ sĩ còn lại, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ rằng những tên vệ sĩ còn lại kia dường như không nghe thấy, trên mặt vẫn là vẻ điên cuồng, cứ thế tiếp tục chen tới, giống như biển người màu vàng muốn bao phủ La Chinh lại.
Những người này cứ như đã mất đi thần trí, căn bản không sợ chết.
Không thể ở lại chỗ này.
Nghĩ tới đây, La Chinh không nương tay nữa, sức mạnh trong cơ thể lại tăng vọt lên, giống như một con trâu hung dữ, bay nhanh về phía trước. Từng luồng sóng ùn ùn xuất ra, tất cả những vệ sĩ dám tới gần La Chinh thì đều bị hắn đánh văng ra. Còn Mộ Minh Tuyết, thân hình nàng lóe lên, theo sát sau lưng La Chinh, chạy như điên ra khỏi thần điện.
Mà La Chinh vừa mới ra khỏi thần điện này, vẻ kinh ngạc lại xuất hiện trên mặt hắn. Toàn bộ các vệ sĩ đều bất ngờ dừng bước, không tiếp tục dây dưa nữa, chỉ ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vào La Chinh. Tình cảnh này khiến La Chinh cảm thấy vô cùng kỳ lạ, dường như các vệ sĩ này chỉ có thể hành động ở trong thần điện, chứ không thể vượt ra khỏi đó.
Võ giả mặc trường bào trắng bước một bước dài, đi thẳng ra trước thần điện, nụ cười ân cần lại nở trên khuôn mặt: “Gia nhập Mật Giáo Chiêu Võ ta, ngươi sẽ không hối hận đâu. Bây giờ quay đầu còn kịp đấy.”
La Chinh nhún vai, khẽ mỉm cười: “Ta chỉ biết là, ta chắc chắn sẽ không hối hận, mà ngươi nhất định sẽ hối hận.”
La Chinh nhún vai, dẫn Mộ Minh Tuyết rời đi. Mật Giáo có vẻ cũng không dám làm gì quá mức ở thành Trạch Cát. Sau khi hắn dẫn Mộ Minh Tuyết rời khỏi thần điện, những người đó cũng không đuổi giết tiếp nữa.
Nhưng La Chinh sẽ không bỏ qua chuyện này đơn giản như thế.
Đến chạng vạng tối, La Chinh lại dẫn Mộ Minh Tuyết trở lại thần điện.
“Quay lại đây làm gì?” Mộ Minh Tuyết tò mò hỏi. Những vệ sĩ kia đã để lại ấn tượng rất sâu sắc cho Mộ Minh Tuyết. Có thể biến võ giả thành con rối, nếu không bị nô ấn thì chắc chắn cũng phải dùng thủ đoạn nào đó. Mộ Minh Tuyết cũng không mong mình bị thu nhận vào Mật Giáo này, trở thành một con rối không có suy nghĩ như vậy.
La Chinh cười nói: “Có một tên nhóc đang đói.”
Mộ Minh Tuyết khó hiểu ra mặt, sau đó liền thấy La Chinh túm rồng tổ ra khỏi túi linh thú.
Nó kêu “kéc kéc” hai tiếng, đầu nghiêng về phía thần điện, rõ ràng là ngửi được mùi thức ăn, nên nó không ngừng giãy giụa trong tay La Chinh.
“Đây là cái gì?” Mộ Minh Tuyết tò mò hỏi.
Dáng vẻ bây giờ của rồng tổ rất khó để người khác liên tưởng nó với Chân Long, tất nhiên Mộ Minh Tuyết không biết lai lịch của nó.
La Chinh cũng không trả lời Mộ Minh Tuyết, mà chỉ nói với rồng tổ: “Đi đi. Nhưng phải cẩn thận một chút.”
Nói xong, La Chinh buông tay ra, bóng hình rồng tổ lập tức lóe lên, trực tiếp chui xuống đất, biến mất trước mặt hai người.
Nếu La Chinh đã không trả lời thì Mộ Minh Tuyết cũng sẽ không cố gặng hỏi thêm nữa. Nàng biết, La Chinh làm như thế hẳn là có ý nghĩ của mình.
Trên quảng trường khổng lồ trong thần điện kia, các tín đồ đều đang lẩm bẩm, quỳ rạp xuống quảng trường, cống hiến lực tín ngưỡng của chính mình.
Bọn họ không biết, rồng tổ đang nhanh chóng di chuyển, đến gần khu vực giữa quảng trường!
Khi nó cảm nhận được “thức ăn” của mình đang ở trên đỉnh đầu thì liền thay đổi phương hướng, cẩn thận chui vào trong cột đá trên đỉnh đầu. Mà cột đá đó, chính là nơi đặt quả cầu kia.