Bách Luyện Thành Thần

Chương 1106



Hơn một triệu người quỳ rạp ở đây, không ngừng kính dâng lực tín ngưỡng của mình, mất hơn một năm cũng chỉ có thể ngưng tụ ra một chút lực tín ngưỡng.

Lực tín ngưỡng mới chỉ tập hợp lại được một phần ba quả cầu, nhiều lực tín ngưỡng như vậy chính là do hơn một triệu người không ngừng thành kính, tin tưởng và ngưỡng mộ cả ngày lẫn đêm mà ngưng tụ lại.

Thân thể rồng tổ bây giờ đang ẩn náu ở trong cột đá, chậm rãi di chuyển lên phía trên.

Chỉ chốc lát sau, nó liền đi tới đỉnh cột, nơi đặt quả cầu tập hợp lực tín ngưỡng kia.

Quả cầu này có thể lưu trữ lực tín ngưỡng ở bên trong nó, cũng là một món thần khí có tính chất đặc biệt. Thế nhưng rồng tổ lại cứ thế há mồm, cắn nhẹ một cái.

“Rắc rắc...”

Một tiếng vang trong trẻo truyền đến từ chính giữa quảng trường.

Quả cầu đã bị rồng tổ cắn vỡ, còn lực tín ngưỡng màu xanh lá kia liền trút thẳng vào trong miệng nó.

Các sinh linh trên quảng trường nhao nhao ngẩng đầu lên, ai nấy đều chết sững...

Bọn họ thành kính quỳ lạy ở chỗ này đã lâu nên sẽ không để ý tới những sự vật ở thế giới bên ngoài. Chẳng hạn như chuyện hôm nay La Chinh có đánh nhau với những vệ sĩ mặc kim giáp kia, nhưng cũng không có ai tò mò liếc mắt nhìn lấy một cái. Trong đầu bọn họ, chỉ cần hơi phân tâm thôi thì cũng đã không tôn trọng thần rồi!

Nhưng hình như hiện tại, phôi thần của bọn họ… dường như đã bị phá hoại?

Tất cả các tín đồ đều sững sờ...

Trong tư duy của bọn họ, thần là đại diện cho tất cả, vậy thì sao phôi thần này lại có thể vỡ vụn?

“Ừng ực, ừng ực...”

Ngay sau đó, mọi người liền nghe thấy một loạt tiếng uống nước, còn lực tín ngưỡng trong quả cầu lại không ngừng vơi bớt với tốc độ nhanh thấy rõ!

“Đó là cái gì?”

“Có người đang lấy trộm tín ngưỡng của chúng ta!”

“Rốt cuộc đây là thứ gì!”

Những võ giả trong quảng trường lập tức rối hết cả lên.

Đối với các tín đồ này, những chuyện bên ngoài đều không quan trọng bằng tín ngưỡng của mình. Chất lỏng màu xanh lá trong quả cầu này chính là chứng nhận cho tín ngưỡng của bọn họ, là kết tinh của hơn một triệu người trong suốt vô số năm tháng qua. Nên trong khoảnh khắc nó bị nuốt hết sạch, tình cảnh lập tức trở nên hỗn loạn!

“Vù vù vù...”

Không chỉ những tín đồ kia mà cả các cường giả khác trong thần điện cũng bị kinh động. Mấy võ giả áo bào trắng bắt đầu bay vọt ra từ sâu trong thần điện, khi bọn họ nhìn về phía đồ đựng kia thì vẻ mặt liền tức chết!

Lực tín ngưỡng mà bọn họ vất vả tích lũy suốt bao nhiêu năm qua lại đột nhiên biến mất chỉ trong giây lát?

Thực ra, việc hộ vệ trong toàn bộ thần điện Chiêu Võ cũng không hề chặt chẽ cho lắm. Đương nhiên lực tín ngưỡng vô cùng quý giá, nhưng cũng không có võ giả nào rỗi hơi đi dòm ngó nó làm gì, bởi vì căn bản là lực tín ngưỡng này vô dụng với võ giả.

Chẳng mấy chốc, bọn họ liền phát hiện đám tín đồ kia đang đuổi theo một sinh linh có hình dạng kỳ lạ.

Các loại lực quy tắc đều bắt đầu nổ vang, nhưng cho dù là cường giả Thần Cực Cảnh có ra tay thì cũng không thể làm rồng tổ bị thương một chút nào. Mà con rồng tổ nho nhỏ này lại cứ xoay quanh, trên mặt còn mơ hồ lộ ra vẻ thỏa mãn. Rõ ràng ăn vụng hết lực tín ngưỡng kia khiến cho nó cảm thấy vô cùng hài lòng...

“Rốt cuộc trong này làm sao vậy...” Nghe thấy động tĩnh lớn phát ra từ trong thần điện, Mộ Minh Tuyết nhìn La Chinh hỏi.

La Chinh cười khẩy, nhún vai: “Chắc là có người nổi điên đó. Không biết thần mà bọn họ tín ngưỡng có thể an ủi bọn họ hay không.”

Cuộc ầm ĩ này kéo dài rất lâu rồi mới dần dần ngừng lại. Còn dưới chân La Chinh bỗng nhiên hé ra một khe hở nho nhỏ, ngay sau đó thân thể rồng tổ bắt đầu chui ra, nhảy vào trong lòng La Chinh: “Kéc, kéc...”



Sau khi nuốt lực tín ngưỡng, tâm tình của rồng tổ có vẻ vô cùng sung sướng...

Chuyện lực tín ngưỡng của Mật Giáo Chiêu Võ bị trộm truyền ra rất nhanh.

Trong thành Trạch Cát không phải chỉ có một Mật Giáo Chiêu Võ. Vốn dĩ Nhân tộc cũng phái người đi các Mật Giáo khác nhau để thu thập tín đồ trên diện rộng, tích lũy lực tín ngưỡng.

Đối với võ giả bình thường thì lực tín ngưỡng này không có tác dụng gì, nhưng sau khi tích lũy đến một lượng nhất định thì lại có thể rèn ra thần binh tuyệt thế. Cho nên, ngoài Yêu Dạ tộc ra thì Nhân tộc và các chủng tộc khác đều dùng đủ loại thủ đoạn khác nhau để thu thập lực tín ngưỡng. Những Mật Giáo khác biết tin lực tín ngưỡng của Mật Giáo Chiêu Võ đã mất thì lúc đầu còn cười trên nỗi đau của người khác, nhưng trong khoảng thời gian kế tiếp thì toàn bộ lực tín ngưỡng của thành Trạch Cát đều rơi vào thảm cảnh bị rồng tổ cướp sạch!

Để đối phó với rồng tổ, có hai Mật Giáo trong đó liền giấu lực tín ngưỡng ở chỗ cực kỳ bí mật, phái hơn mười vị cường giả Thần Cực Cảnh trông coi, nhưng vẫn không thoát khỏi khứu giác nhạy bén của nó, cuối cùng vẫn chẳng thể giữ lại được lực tín ngưỡng này.

Mà trong khoảng thời gian này, La Chinh đã bỏ ra một số lượng đá chân nguyên cực phẩm để sắm một tòa phủ, bố trí ổn thỏa trong thành Trạch Cát.

Sau khi nuốt đủ lực tín ngưỡng thì dường như rồng tổ lại rơi vào giấc ngủ say một lần nữa, gọi thế nào cũng không tỉnh lại, cứ nằm mềm nhũn ra giống như một con rắn đang ngủ đông vậy.

Thanh Long nói với La Chinh rằng, sau khi rồng tổ đã tích lũy đủ lực tín ngưỡng thì phải lột xác lần đầu tiên. Sau lần lột xác này, nó sẽ càng trông giống một con rồng hơn, chứ không phải là dáng dấp từa tựa con hải mã như hiện nay...

Mấy ngày sau, Mộ Minh Tuyết đi ra ngoài đã trở về.

Nàng vẫn luôn tập hợp tin tức giúp La Chinh suốt mấy ngày qua, nhưng lại không phải tin tức của Nhân tộc và Ma tộc, mà là tin tức về Yêu Dạ tộc!

Số lượng người của Yêu Dạ tộc trong thành Trạch Cát không nhiều, bởi dù sao chủng tộc này cũng không giỏi về giao tiếp với người của các tộc khác. Nhưng suy cho cùng, một chủng tộc muốn sinh tồn được trong một Đại Giới thì không thể tránh được việc phải trao đổi với những chủng tộc khác.

“Trong Âm La giới có một thánh địa thập phẩm của Yêu Dạ tộc, tên là thánh địa Tử Hồng...”

“Nhưng số lượng người của Yêu Dạ tộc do thánh địa Tử Hồng phái đến thành Trạch Cát chưa tới một trăm nghìn!”

“Đại đa số bọn họ đều tập trung ở phía bắc thành Trạch Cát...”

Dĩ nhiên, tin tức này là La Chinh thu thập giúp Huân. Hắn đã đồng ý sẽ giúp Huân trở về vương vị của mình.

Trong kế hoạch của Huân khi đến Âm La giới, nàng vừa muốn tập hợp một lượng tài nguyên lớn cho La Chinh, mặt khác là muốn triệu tập thuộc hạ cũ của mình.

Trong tay La Chinh có Thét Lệnh, nếu là trước kia, chỉ cần Huân dùng Thét Lệnh thì có lẽ Yêu Dạ tộc trong khắp thiên hạ đều ủng hộ theo. Tuy rằng số lượng thuộc hạ cũ chịu đi theo Huân bây giờ không nhiều lắm, nhưng chắc chắn cũng sẽ không ít. Nhưng sợ rằng triệu tập công khai thông qua Thét Lệnh thì có chút khó khăn, cho nên toàn bộ quá trình triệu tập thuộc hạ cũ chỉ có thể âm thầm tiến hành.

Sau khi phân tích tư liệu mà Mộ Minh Tuyết thu thập được, La Chinh liền bảo nàng nán lại trong phủ, còn hắn thì một thân một mình chạy tới phía bắc thành Trạch Cát.

La Chinh đi thẳng một mạch về hướng bắc thì thấy đúng là số lượng người Yêu Dạ tộc xung quanh càng lúc càng nhiều, phong cách kiến trúc ở đây cũng khác hẳn với những nơi khác trong thành Trạch Cát.

Chỗ ở của người Ma tộc thì khá thô sơ và xù xì, phần lớn thích dùng Thiết Diễm Nham đỏ như máu để xây các tòa nhà, trong phòng ốc màu đen mơ hồ có ánh lửa màu đỏ bùng lên, cho người ta một cảm giác hùng hồn. Còn các tòa nhà của Nhân tộc lại vô cùng ngay ngắn, quy hoạch vẻn vẹn chỉ trong mấy đường ngang ngang dọc dọc.

Phía bắc thành Trạch Cát cũng chính là khu dân cư của Yêu Dạ tộc, xung quanh đều là rừng cây to lớn, thế nên ngược lại đường sá lại nhỏ hẹp hẳn đi. Cho dù là giữa đường thì cũng phủ đầy thân cây, rễ cây, chỉ cần không chú ý một chút thôi là có khả năng bị vấp ngã ngay.

Nếu các chủng tộc khác tiến vào trong này thì có thể sẽ hơi phiền phức, nhưng đối với Yêu Dạ tộc, từ khi ra đời đã sống ở trên cây thánh thì lại chẳng có vấn đề gì.

Song, những chủng tộc khác cũng sẽ không tùy tiện xông vào khu dân cư của Yêu Dạ tộc, cho nên việc La Chinh đến đây đã thu hút không ít ánh mắt kinh ngạc của người Yêu Dạ tộc.

Cũng may La Chinh có Huân dẫn đường. Hắn cứ đi theo lời Huân chỉ dẫn, chẳng mấy chốc liền tìm được trung tâm của khu dân cư này, đó là một cây đại thụ cao trăm trượng.

Nơi này không phải là thánh địa của Yêu Dạ tộc, tất nhiên không thể có cây thánh quá to lớn. Nhưng trong thành Trạch Cát này mà lại xuất hiện một cây đại thụ như vậy cũng đã khiến người ta cảm thấy hết sức bất ngờ rồi...

Ngay khi La Chinh vừa mới đến gần, hai người Yêu Dạ tộc liền chắn trước mặt La Chinh. Một cô gái Yêu Dạ tộc tay cầm trường thương chặn ở trước ngực hắn: “Đứng lại, loài người kia!”

“Ngươi muốn tìm ai?” Một cô gái Yêu Dạ tộc khác hỏi.

Hiếm có người Nhân tộc nào đến khu dân cư của Yêu Dạ tộc, mà cho dù có thì cũng chỉ là tới bàn chuyện làm ăn. Nhưng Yêu Dạ tộc các nàng có nhóm người chuyên chịu trách nhiệm về việc thông thương với các tộc khác, mà không phải ở đây.