Bách Luyện Thành Thần

Chương 1107



Trên trường thương ở trước mặt La Chinh phát ra mũi nhọn lạnh lẽo ác liệt, nhưng trên mặt hắn vẫn đầy vẻ dửng dưng.

Đối mặt với câu chất vấn của cô gái Yêu Dạ tộc kia, hắn đưa ngón tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy mũi thương, sau đó hơi mỉm cười: “Ta không tìm ai hết.”

Cô gái Yêu Dạ tộc này không hề ra tay, họ chỉ xua đuổi những người tộc khác vô ý xông vào nơi này mà thôi. Dù sao thì họ được thánh địa phái đến đây là để tiến hành mua bán với những chủng tộc khác, ra tay giết người tùy tiện sẽ có ảnh hưởng không tốt đối với thánh địa của các nàng.

“Không tìm ai, vậy thì lập tức rời khỏi đây ngay!” Cô gái Yêu Dạ tộc cảnh cáo. Nàng chăm chú nhìn vào ánh mắt của La Chinh, nó làm cho nàng hơi cảm thấy kỳ quái, dường như anh chàng này không hề căng thẳng?

Họ vốn cho rằng sau khi nhận được lời cảnh cáo thì hắn sẽ phải ngoan ngoãn rời đi, nhưng ai ngờ sau khi hắn dùng ngón tay dời mũi thương đi một chút thì lại tiếp tục cười nói: “Ta không tìm ai thì nhất định phải đi ngay sao?”

“Vậy thì chính là đâm đầu vào chỗ chết!”

Nơi này là trung tâm khu dân cư của Yêu Dạ tộc, các cô gái Yêu Dạ tộc này vốn là thủ vệ ở đây, sao họ có thể để cho La Chinh quấy rối chốn này được?

Vừa dứt lời, trường thương trong tay cô gái Yêu Dạ tộc kia liền đột nhiên cứa vào ngón tay La Chinh!

Cô gái Yêu Dạ tộc này có tu vi Thần Hải Cảnh, hơn nữa lại cầm thương bằng hai tay, nên khi trường thương đột ngột bắn ra như vậy, sức mạnh mới lớn làm sao?

Nhưng một thương này chỉ đâm ra được đúng ba tấc!

Sau đó không thể tiến tới thêm chút nào nữa!

Còn ngón tay La Chinh lại nắm chắc mũi thương của nàng giống như một cái kìm sắt!

Trong đôi mắt của cô gái Yêu Dạ tộc kia toát ra vẻ khó tin. Nàng không ngờ võ giả Nhân tộc trước mắt này chỉ dùng hai ngón tay đã có thể kẹp cứng thương của mình!

Không cam lòng, vì thế nàng liền giơ tay đoạt lại, nhưng trường thương vẫn không hề nhúc nhích...

Như vậy có thể thấy, chênh lệch về sức mạnh giữa nàng và hắn không phải chỉ là một chút xíu!

“Vù vù...”

Hai cô gái Yêu Dạ tộc bên cạnh cũng không đứng xem kịch. Mắt thấy đồng đội của mình chịu thiệt, hai người cũng bắt đầu nhào thẳng tới đỉnh đầu của La Chinh. Mà La Chinh bỗng buông trường thương ra, bước thẳng về phía cây đại thụ!

“Ngăn hắn lại!”

Một cô gái Yêu Dạ tộc quát lên.

Đối với công kích mãnh liệt đến từ đằng sau, La Chinh chỉ thuận tay ngăn lại, cứ thế nhẹ phất tay một cái, vậy mà liền trực tiếp đánh bay hai thanh binh khí đang chuẩn bị áp sát đến bên mình.

Mặc dù vẻ mặt hắn vẫn hờ hững, nhưng ánh mắt lại vô cùng chăm chú. Bởi vì Huân ở trong đầu hắn đã nhắc đi nhắc lại rằng, đây là bước đầu tiên, cũng là bước quan trọng nhất trong việc giúp nàng báo thù!

“Ầm ầm!”

Một tràng tiếng nổ truyền đến, một cái cổng ở phía dưới cây đại thụ này bị thân thể của La Chinh trực tiếp đụng nát, vụn gỗ rơi lả tả đầy đất, đồng thời cũng kinh động đến toàn bộ võ giả của Yêu Dạ tộc.

“Có người tự tiện xông vào Ngân Hạnh Lâu!”

“Chặn người này lại!”

“Giết luôn cũng được!”

Ngân Hạnh Lâu trong miệng người Yêu Dạ tộc này chính là một khu vực trên cây đại thụ mà thánh địa Tử Trúc thiết lập ở thành Trạch Cát.

Lần này, La Chinh xông vào coi như là đã chọc phải tổ ong vò vẽ!

Song, rất nhiều người của Yêu Dạ tộc cũng đang nghi ngờ, không hiểu rốt cuộc thằng nhãi loài người này ăn no rửng mỡ, xông vào Ngân Hạnh Lâu nhằm mục đích gì?

Nghĩ mãi vẫn không ra, thế nên dù là võ giả Thần Hải Cảnh hay là võ giả Thần Cực Cảnh thì đều lũ lượt vây giết tới với tình thế phải bắt La Chinh bằng được!

Ba sợi dây mây màu xanh lá bắn về phía La Chinh như mũi tên bay, hắn liền bước ra một bước giữa không trung, luân phiên thay đổi vị trí, hết chui vào mặt trái của không gian thì lại lao ra chính diện, dễ dàng thoát được ba đường tên bay này!

Sau khi vừa ra khỏi mặt trái của không gian, trước mặt hắn lại là một thanh đao lớn, cao cỡ một người đang chém thẳng về phía mình.

Tất nhiên La Chinh hiểu rõ, một khi đã rơi vào kiểu đánh dây dưa, dù có mười La Chinh thì hắn cũng không thể xông lên được. Thế nên hắn lộn vòng một cái, tránh thanh đao lớn trước mắt. Tốc độ của hắn lại nhanh hơn, xoay mình nhảy lên tầng hai gần như chỉ trong nháy mắt!

Hầu như võ giả nào của Yêu Dạ tộc cũng có sở trường về tốc độ, thân hình vô cùng linh hoạt. Nhưng so sánh với La Chinh trước mắt thì lại thấy kém cỏi.

Hắn không ngừng di chuyển, hết sang trái lại qua phải, lăn lên trên rồi lại xuống dưới, thế mà lại tránh được sự vây đánh của sáu bảy cô gái Thần Cực Cảnh Yêu Dạ tộc!

Lầu ba...

Lầu bốn...

La Chinh gần như xông thẳng một hơi lên đỉnh của Ngân Hạnh Lâu này!



Đúng lúc này, một tiếng thở dài nhẹ nhàng vang lên.

“Dừng tay đi...”

Sau lưng La Chinh đột nhiên xuất hiện một bóng dáng màu hồng nhạt, hai chân khép lại, lơ lửng giữa không trung, trong ánh mắt tràn đầy vẻ dửng dưng. Rõ ràng thực lực của cô gái này vượt xa những võ giả Thần Cực Cảnh kia!

Cảm nhận được uy áp mơ hồ tỏa ra từ trên người cô gái kia, La Chinh lại không hề ngừng tay mà tiếp tục xông lên phía trước, chỗ đó dựng ba pho tượng vương giả!

Nhìn thấy La Chinh không nghe lời mình, cô gái kia liền cười khẩy, chập hai ngón tay lại một chỗ, nhẹ nhàng chỉ về phía La Chinh, một con thoi* bay tức khắc bắn vọt ra theo cổ tay của nàng.

* Con thoi: vật dụng bằng gỗ, hai đầu nhọn, rỗng ruột, dùng để luồn chỉ qua các sợi vải trên khung cửi mà dệt thành vải lụa.

Chóp đuôi của con thoi bay này gắn với một sợi xích màu xanh đen, bắn ra chưa tới một thước thì trực tiếp biến mất, ngay sau đó lại xuyên qua không gian, chỉ trong nháy mắt đã móc vào hai chân La Chinh!

Trong nháy mắt khi bị trói, La Chinh lập tức cảm nhận được một luồng sức mạnh khổng lồ vô hình trói chặt mình ngay tại chỗ.

Nhưng dù vậy, Lôi Phong U Thần Kiếm trong tay La Chinh liền đột ngột đâm ra. Sáu, bảy đường U Thần Ảnh vụt ra từ đó, chạy thẳng tới pho tượng vương giả kia!

“Muốn chết!”

Trên mặt cô gái mặc đồ hồng kia lập tức lộ ra vẻ tức giận. Nàng vẫn chưa định lấy mạng La Chinh, nhưng dù sao, tự tiện xông vào Ngân Hạnh Lâu thì không thể không bị quở trách một phen.

Đồng thời, trong lòng nàng cũng nghi ngờ, rốt cuộc mục đích hắn xông vào Ngân Hạnh Lâu là gì? Ngân Hạnh Lâu chỉ là trung tâm khu dân cư của Yêu Dạ tộc mà thôi, chứ không hề chứa báu vật, cũng không có bí mật gì. Tóm lại, chắc không phải là tự dưng nổi điên lên nên mới xông tới đấy chứ?

Nhưng hiện tại nàng đã hiểu. Không ngờ hằng nhãi Nhân tộc này lại muốn phá pho tượng vương giả của họ!

Nơi nào có Yêu Dạ tộc thì nơi đó có pho tượng vương giả. Mặc dù không có cấp bậc thánh địa thì cũng sẽ chế tạo pho tượng vương giả thuộc về chính mình.

Yêu Dạ tộc lấy tư cách thánh địa thập phẩm, sống ổn định ở thành Trạch Cát, thì bọn họ đây cũng tương đương với một thế lực tông môn lục phẩm. Từ ngày đầu tiên tiến vào thành Trạch Cát, họ đã dựng ba pho tượng vương giả này rồi.

Đó là đồ đằng* tín ngưỡng của họ. Tuy không phải là vật gì quý giá, nhưng làm sao có thể cho phép thằng nhãi Nhân tộc kia phá hỏng?

* Đồ đằng: Đồng nghĩa với vật tổ, tô tem hay totem. Là động vật hay thực vật mà người nguyên thủy sùng bái, coi như là tổ tiên, là biểu tượng thiêng liêng của bộ tộc mình và tin rằng những thứ đó có mối liên hệ siêu tự nhiên và có sự gần gũi về máu thịt. (Theo từ điển Lạc Việt, “Từ điển tiếng Việt” của Trung tâm Khoa học Xã hội và Nhân văn Quốc gia do Nguyễn Kim Thản, Hồ Hải Thụy, Nguyễn Đức Dương biên soạn (NXB Văn hóa Sài Gòn, 2005), Từ điển tiếng Việt do Văn Tân chủ biên (NXB Khoa học xã hội, Hà Nội, 1967).

“Vèo vèo vèo...”

Cổ tay của cô gái mặc đồ hồng kia lại nhẹ nhàng giơ lên, một con thoi bay khác bỗng xuyên qua không gian, sau đó liền vượt lên trước và xông về phía những U Thần Ảnh kia!

“Phập phập phập...”

Con thoi bay kia dễ dàng đánh nát từng đường U Thần Ảnh. Nhưng động tác vừa rồi của La Chinh thật sự quá nhanh, hơn nữa còn phóng ra đồng thời bảy U Thần Ảnh. Dù con thoi bay kia không ngừng tạt qua, nhưng vẫn bỏ sót hai U Thần Ảnh.

“Xoảng, xoảng...”

Trong nháy mắt, hai pho tượng vương giả bị đập vỡ tan tành!

Cái bị đập vỡ là pho tượng vương giả cai quản sinh mệnh, và pho tượng vương giả cai quản hình phạt!

Sắc mặt cô gái mặc đồ hồng kia u ám không gì sánh được, trong hai mắt vốn lạnh nhạt tỏa ra sát khí buốt giá. Bất kỳ người nào của Yêu Dạ tộc thì cũng sẽ bảo vệ ba vị Vương của các nàng. Đập vỡ pho tượng vương giả chính là sự khinh nhờn lớn nhất đối với Vương của các nàng!

“Giết hắn! Lan đại nhân!”

“Hắn dám phá hỏng pho tượng vương giả...”

“Đáng tội chết!”

Võ giả Yêu Dạ tộc đuổi theo từ phía dưới lên thấy cảnh tượng này thì trong hai mắt đều là vẻ tức muốn điên lên.

Cô gái mặc đồ hồng kia không hề chần chừ, hai con thoi bay ác liệt lại tiếp tục xuyên qua không gian lần nữa rồi bay vụt về phía La Chinh. Bên ngoài hai con thoi bay này hiện ra hai quả cầu sấm sét màu xanh da trời!

Quả cầu sấm sét này chỉ to khoảng bằng nắm tay, nhưng uy lực ẩn chứa trong đó lại khiến La Chinh cảm thấy khiếp vía!

“Sợ rằng quy tắc hệ Lôi chứa trong đó đã tới tầng năm rồi... Huân, nếu vẫn không ra thì ta thật sự gặp phiền phức rồi!” La Chinh không hề hoang mang mà nói.

Vừa dứt lời, một cái bóng đỏ như máu liền bắn ra từ trong cơ thể của La Chinh. Mà bóng người kia vừa mới ngưng kết thì Hàn Mai Cổ Huyết Thương trong nhẫn tu di của La Chinh cũng đồng thời bắn ra rồi bị bóng người kia nắm trong tay!

“Leng keng...”

Hai tiếng vang giòn tan truyền tới, hai con thoi bay kèm theo quả cầu sấm sét kinh khủng kia đã bị bóng người này nhẹ nhàng đẩy ra.

Khi cô gái Yêu Dạ tộc mặc đồ màu hồng nhạt được gọi là Lan đại nhân kia nhìn thấy uy lực của một thương này, vẻ mặt liền trầm xuống. Nhưng khi nàng thấy rõ diện mạo của bóng người này thì vẻ mặt lại đột nhiên thay đổi!