Bách Luyện Thành Thần

Chương 1109



Trước khi đi tới Ngân Hạnh Lâu, Huân cũng đã tính toán chu đáo.

Với quyền uy của nàng thì cũng đủ để thánh địa thập phẩm trong Âm La giới này thần phục một mình nàng.

Nhưng việc thu phục một thánh địa thập phẩm gần như không có chút ý nghĩa nào đối với Huân, bởi truyện này căn bản không thể chống lại Dao được mà ngược lại còn rút dây động rừng...

Trước mắt, tất cả các hoạt động của nàng còn phải tiến hành trong bí mật, càng ít người biết chuyện càng tốt.

Ngân Hạnh Lâu chính là thế lực mà thánh địa Tử Trúc bố trí ở trong thành Trạch Cát, mục đích chủ yếu là để buôn bán với các thế lực khác trong thành, cho nên đồ quý và tài nguyên được dự trữ khá nhiều.

Nhưng sau khi xem lướt qua, Huân cũng chỉ lắc lắc đầu. Những tài nguyên này còn chưa đủ để nàng chú ý tới.

Dù sao Âm La giới cũng chỉ là một vùng sát biên giới Đại Giới, căn bản không thể so với thiên cung Vân Miểu. Đối với võ giả bình thường, những tài nguyên này vô cùng quý giá, nhưng đối với La Chinh thì lại vô dụng.

So sánh ra, nàng càng để ý tới bí bảo của Âm La giới hơn.

Mặc dù Huân xem thường tài nguyên và báu vật ở nơi này, nhưng lại lấy đi không ít ngọc chân nguyên.

Hằng năm, sau khi Ngân Hạnh Lâu tiến hành buôn bán với những chủng tộc khác xong thì sẽ nộp ngọc chân nguyên lên thánh địa Tử Trúc. Thế nên số lượng ngọc chân nguyên trong Ngân Hạnh Lâu cũng không ít.

Để không khiến thánh địa Tử Trúc hoài nghi, cũng tiện cho Linh Lan báo cáo kết quả công tác với thánh địa, Huân chỉ lấy đi khoảng một phần năm số ngọc chân nguyên, tức là khoảng ba mươi nghìn viên. Tất nhiên, số ngọc chân nguyên này đều đưa cho La Chinh dự trữ.

Bởi vì thế giới trong cơ thể La Chinh thay đổi nên không cần ngọc chân nguyên nữa, nhưng thường thì càng có nhiều tiền tài càng tốt, trong nhiều thời điểm nó sẽ phát huy được tác dụng không nhỏ. Lúc trước, La Chinh còn từng liều sống liều chết vì một trăm viên ngọc chân nguyên cơ mà. Đối với bất kỳ võ giả Thần Hải Cảnh nào, ba mươi nghìn viên ngọc chân nguyên này đều là một khoản tiền không nhỏ.

Sau khi ở lại Ngân Hạnh Lâu hai ngày, Linh Lan liền xin từ chức ở thánh địa Tử Trúc rồi sau đó tìm một lý do để mang ngọc giản mà Huân giao cho đi về phía Vĩnh Dạ giới.

Còn La Chinh thì lặng lẽ trở về chỗ ở trong thành Trạch Cát, chờ Ngải Hổ đến...

Hắn có lời hẹn nửa năm với Ngải Hổ, chớp mắt cũng chỉ còn lại một tháng. Nhưng giờ hắn lại hơi lo lắng, không biết Ngải Hổ có thể đi đến thành Trạch Cát trong thời gian đã định hay không.

Nửa tháng sau...

La Chinh còn đang đắm chìm trong việc tu luyện.

Sau khi đột phá Thần Hải Cảnh, tu vi của La Chinh đã tăng lên, thực lực lại nâng cao thêm một bậc, các loại lực quy tắc và Sao Chiến Thể đều đã lĩnh ngộ đâu vào đấy.

Thỉnh thoảng, La Chinh có thể liên hệ được tới mấy ngôi sao. Chẳng biết có phải vì hắn hấp thu Hoàng Xà Diệt Vận nên dường như số mệnh đã tăng thêm một bước hay không?

Khi La Chinh vừa mới hấp thu Hoàng Xà Diệt Vận trên đảo Trường Tô, hình như số mệnh của hắn đã tăng vọt đến cực hạn. Tại khoảnh khắc đó, hắn hoàn toàn hóa thành con cưng của cả thế giới, gần như có thể nói là đến mức trong lòng nghĩ gì thì chuyện đó sẽ thành. Nhưng tình huống đó không duy trì được bao lâu, chỉ trong khoảng mấy canh giờ mà thôi.

Sau đó, hình như số mệnh của hắn đã trở lại mức bình thường, hoặc cũng hơi cao hơn một chút. Nhưng chuyện số mệnh vốn khó có thể nắm bắt, cũng không thể dùng thước đo để đánh giá, nên La Chinh cũng không xác định được.

Việc duy nhất có thể khẳng định là bây giờ La Chinh đã có thể dẫn động các ngôi sao dễ dàng hơn trước một chút. Từ điểm này có thể phán đoán, số mệnh của hắn cũng có chút thay đổi!

Song hiện tại La Chinh cũng có phiền phức, đó chính là khí hỗn độn trong cơ thể hắn vẫn chưa có dấu hiệu hóa lỏng.

Theo nguyên tắc, khi võ giả đột phá Thần Hải Cảnh thì chân nguyên đã bắt đầu hóa lỏng từ trước đó, nhưng khí hỗn độn vẫn cuồn cuộn, chuyển động liên tục trong đan điền của La Chinh như khói báo động.

Trong bí thuật hỗn độn căn bản không có giải thích nào về tình huống này. Sư phụ cũng chỉ suy đoán rằng khí hỗn độn vốn giống như chân nguyên, cũng có thể hóa thành một biển hỗn độn. Nhưng rõ ràng, suy đoán của sư phụ đã lầm, hoặc ít nhất thì cũng có sai sót ở bước này.

“Chân nguyên hóa lỏng chính là do chân nguyên được nén đến cực hạn, sau đó mới có thể sinh ra hiện tượng hóa lỏng...”



“Nhưng khí hỗn độn lại rất khó để xảy ra hiện tượng này. Thứ này không thể được bổ sung dựa vào việc hấp thu chân nguyên bên ngoài, mà bản thân tốc độ sản sinh khí hỗn độn vốn cũng đã khá chậm, thế thì biết nén lại thế nào?”

Mấy ngày nay, La Chinh cũng chau mày suy nghĩ để giải đáp câu hỏi này. Thỉnh thoảng, hắn cũng sẽ ra ngoài đi lại, giải sầu, hy vọng có được cơ duyên giác ngộ...

Lần suy tư này, La Chinh thường xuyên nói chuyện với Thanh Long.

Thanh Long được coi là người có hiểu biết sâu rộng trong Chân Long tộc, nhưng về chuyện của La Chinh thì cũng hoàn toàn bó tay. Thanh Long hiểu rõ hệ thống chân nguyên, Xích Long lại hiểu rõ những vấn đề về hệ thống luyện thể, mỗi con rồng đều am hiểu các phương diện khác nhau, thế nhưng chúng lại chưa bao giờ nghe tới phương thức tu luyện hệ thống hỗn độn này.

Có điều, Thanh Long lại đưa ra một đề nghị khiến cho La Chinh cảm thấy vô cùng hứng thú!

Năm đó, khi La Chinh còn ở Đông Vực, hắn từng nhận được một quyển công pháp của Ma tộc tên là Thiên Ma Thần Quyền. Khi hắn vừa mới bước lên con đường võ đạo, quyển công pháp này đã phát huy ra tác dụng vô cùng quan trọng.

Theo Thanh Long thấy, bản thân quyền ý và chiêu thức trong Thiên Ma Thần Quyền gần như không có gì đáng nhắc tới. Nhưng chân khí Thiên Ma tu luyện ra được nhờ Thiên Ma Thần Quyền lại rất có ý nghĩa. Chân khí Thiên Ma kia gần như có thể nuốt hoàn toàn chân nguyên của hắn hoặc chân khí khác rồi biến thành của mình.

Mặc dù sau đó La Chinh tu luyện những công pháp khác, bỏ qua Thiên Ma Thần Quyền, nhưng bây giờ Thanh Long nhắc lại liền khiến La Chinh nảy ra một ý nghĩ.

Tuy Thanh Long không biết nguyên nhân tại sao La Chinh không thể hóa lỏng khí hỗn độn, nhưng bây giờ tiếp tục suy luận thì khả năng số lượng khí hỗn độn trong đan điền không đủ là vô cùng lớn. Cho nên Thanh Long mới có thể đề xuất một ý tưởng to gan như vậy, để La Chinh dùng tâm pháp được ghi trong Thiên Ma Thần Quyền, trao đặc tính cắn nuốt cho khí hỗn độn...

Sau khi nghe về cách nghĩ này, ánh mắt La Chinh cũng hơi lóe lên. Quả thật mạch suy nghĩ này cũng không tệ. 

Con đường trước mắt hắn đang đi chưa từng có ai thành công, thế nên lúc này tất cả đều phải do chính hắn tự tìm tòi, cho dù đi có nhầm thì cứ quay đầu trở lại là được. La Chinh cũng sẽ không cố chấp với quy tắc trong thiên hạ, suy cho cùng thì hắn cũng biết chuyện sư phụ đang đi ngao du trong hỗn độn, cũng biết loáng thoáng rằng bí thuật hỗn độn của mình đã vượt qua vũ trụ này, cũng chính là vượt qua quy tắc vốn xây dựng nên vũ trụ này.

Đã như vậy mà La Chinh còn cố chấp với cái gọi là quy tắc thì hắn cũng thuộc dạng bảo thủ không chịu thay đổi rồi.

Nghĩ tới đây, La Chinh cũng không kéo dài thêm nữa, liền bắt đầu tu luyện theo tâm pháp ghi trong Thiên Ma Thần Quyền.

Trước đây cũng từng có chuyện lấy khí hỗn độn để thúc giục những công pháp khác. Ví dụ như khi dùng khí hỗn độn để thúc giục lực quy tắc thì uy lực sẽ tăng thêm bao nhiêu lần. Cũng bởi vì nguyên nhân này nên việc thôi thúc để sinh ra chân nguyên Thiên Ma vẫn có hy vọng rất lớn.

La Chinh vận hành tâm pháp trong Thiên Ma Thần Quyền, khí hỗn độn trong cơ thể cũng bốc lên cuồn cuộn...

La Chinh liền rút một chút khí hỗn độn ra khỏi đan điền, để nó chảy vòng theo kinh mạch, cuối cùng bắn ra tại đầu ngón tay. Dòng khí hỗn độn mờ mờ kia lượn lờ trong tay La Chinh tựa như một dòng khói mù nồng đậm, không tan đi được.

“Không biết khí hỗn độn được thúc ra từ tâm pháp kia có đặc tính cắn nuốt hay không?” La Chinh hơi căng thẳng. Nhưng chỉ trong giây lát, vẻ hồi hộp trên mặt liền hoàn toàn biến mất, đồng thời cười vang: “Cho dù thất bại thì cũng có thể tìm phương pháp khác, có gì đáng để căng thẳng?”

Nghĩ tới đây, hắn giơ tay lấy một viên đá chân nguyên cực phẩm ra. Từng luồng chân nguyên nồng đậm được bao trong cái xác đá nho nhỏ này.

La Chinh không hề trực tiếp bóp nát viên đá chân nguyên này mà chỉ dùng ngón tay điểm nhẹ một cái, liền tạo thành một cái lỗ nhỏ trên vỏ của đá chân nguyên. Một luồng chân nguyên thuần khiết liền tỏa ra xuôi theo lỗ nhỏ kia!

Ngay vào lúc này, La Chinh dùng đầu ngón tay bắn một dòng khí hỗn độn vào trong viên đá chân nguyên, hai mắt nhìn chằm chằm vào nó.

“Không có tác dụng?”

Xuyên qua xác đá trong suốt này, La Chinh có thể nhìn thấy một dòng khí hỗn độn màu nâu lượn lờ trong đá chân nguyên. Nó không hòa với chân nguyên màu trắng sữa trong đá chân nguyên kia, cũng không cố gắng cắn nuốt chân nguyên...

Khóe miệng La Chinh giật giật. Xem ra mình vẫn suy nghĩ ngây thơ quá rồi.

Song, vào nháy mắt La Chinh chuẩn bị nhét viên đá chân nguyên kia vào lại nhẫn tu di thì cả viên đá chân nguyên liền đột ngột nổ tung ngay trước mặt hắn!