Bách Luyện Thành Thần

Chương 1110



Đá chân nguyên cực phẩm kia nổ tung vô cùng đột ngột, do không kịp đề phòng nên La Chinh cũng giật bắn cả mình!

Sau khi đá chân nguyên cực phẩm đột nhiên nổ tung, chân nguyên trong đó lại chưa bắn ra mà thay vào đó là mấy luồng khí hỗn độn kia!

Vừa rồi, La Chinh chỉ rót một luồng khí hỗn độn vào trong xác đá mà thôi, bây giờ khí hỗn độn này đã nhiều hơn gấp mấy lần!

Tuy nhiên, bởi vì bị nổ nên khí hỗn độn quật mạnh ra bốn phía, giống như mấy cái roi cực mảnh, để lại vài vết lõm rất nhỏ!

“Xoẹt xoẹt...”

Ngay sau đó, từng luồng từng luồng khí hỗn độn chậm rãi kéo dài từ trong những vết lõm kia ra, giống như là những con rắn nhỏ màu xám tro.

La Chinh mở to hai mắt, nhìn cảnh tượng trước mắt này, dường như suy nghĩ còn chưa kịp vận vận động.

Hắn cứ ngây người như vậy trong khoảng mấy nhịp thở, số vết lõm lắt nhắt xung quanh gian phòng càng lúc càng nhiều. Những con rắn nhỏ màu xám tro kia giống như một con mọt nhỏ bé, nhanh chóng ăn mòn tất cả những gì xung quanh, đồng thời lại càng sinh ra nhiều rắn nhỏ màu xám hơn.

“La Chinh, nếu ngươi cứ mặc kệ nữa thì căn phòng này sẽ sụp đấy!” Lời của Thanh Long vang lên bên tai La Chinh.

Được Thanh Long nhắc nhở, La Chinh mới lấy lại tinh thần!

Ngón tay hắn vẫy nhẹ một cái, từng luồng khí hỗn độn kia liền nhanh chóng tập kết lại. Từng con rắn nhỏ màu xám tro chui ra từ mọi ngóc ngách của căn phòng rồi nhanh chóng tụ tập lại trong tay La Chinh.

Khí hỗn độn trong tay La Chinh bây giờ đã nhiều hơn trước một nghìn lần. Lúc trước, một luồng khí hỗn độn mà La Chinh rút ra cũng không lớn hơn một sợi dây nhỏ bao nhiêu, vậy mà lúc này, khi chúng gom lại thì đã lớn bằng một nắm tay.

“Khí hỗn độn này không chỉ cắn nuốt chân nguyên, mà hình như chúng còn có thể... cắn nuốt phòng ở?” La Chinh nhìn chằm chằm đám khí hỗn độn kia, sững sờ nói.

“Không phải là cắn nuốt phòng ở...” Thanh Long sửa lại, “E rằng khí hỗn độn này có thể cắn nuốt vạn vật...”

Nhìn thấy cảnh tượng này, ngay cả Thanh Long cũng không bình tĩnh nổi.

Lúc trước, Thanh Long đưa ra lời đề nghị này với La Chinh, cũng chỉ hy vọng La Chinh tự thử nghiệm một phen mà thôi, bởi khả năng thất bại lớn hơn khả năng thành công rất nhiều.

Nó đã sống biết bao năm tháng qua, nên cũng từng thấy rất nhiều loại công pháp. Lúc đầu, khi La Chinh vào Thanh Vân Tông lựa chọn công pháp, Thanh Long liền ghi nhớ quyển Thiên Ma Thần Quyền này. Vốn dĩ, khả năng có thể làm cho chân nguyên có đặc tính cắn nuốt đã vô cùng đặc biệt, nhưng lại không tìm được lai lịch của quyển công pháp này, thậm chí dù nó có phải là truyền thừa từ Ma tộc hay không thì cũng còn phải nghiên cứu!

Nhưng La Chinh vẫn liên tục chạy ngược chạy xuôi, gần như không hề dừng lại nghỉ ngơi dù chỉ nửa bước, nên cũng không có thời gian đi nghiên cứu lai lịch của quyển công pháp này.

Cho đến hôm nay, Thanh Long mới đưa ra lời đề nghị dung nhập đặc tính của chân nguyên Thiên Ma trong Thiên Ma Thần Quyền vào khí hỗn độn một cách hoàn mỹ. Hơn nữa đặc tính cắn nuốt của khí hỗn độn còn bá đạo hơn chân nguyên, chẳng những có thể cắn nuốt chân nguyên mà thậm chí còn trực tiếp cắn nuốt luôn cả căn phòng này.

Ngay cả Thanh Long cũng không nhịn được mà phải tấm tắc về sự kỳ lạ này...

Sau khi ngẩn người ra một lúc thì La Chinh lại mừng rỡ như điên.

E rằng ngay cả sư phụ hắn cũng không lường được bước thử nghiệm này!

Suy cho cùng khi viết bí thuật hỗn độn, sư phụ cũng chỉ dự đoán là sau khi đột phá Thần Hải Cảnh, võ giả tu khí hỗn độn cũng giống như võ giả tu luyện chân nguyên, khí hỗn độn có thể tự động hóa lỏng, biến thành một vùng biển hỗn độn. Có lẽ, ông đã sơ sót ở vấn đề khí hỗn độn hóa lỏng.

Nghĩ tới đây, ánh mắt La Chinh chợt lóe, hắn giơ tay chỉ nhẹ một cái, một đám khí hỗn độn trước mặt liền đột ngột bay vọt về góc bên của một cái bàn vuông!

“Xoẹt...”

Đám khí hỗn độn kia còn chưa tiến vào chính giữa cái bàn vuông mà trên bề mặt cái bàn đã xuất hiện một lỗ tròn lớn khoảng nắm tay rồi.

Dưới sự khống chế của La Chinh, khí hỗn độn liền không ngừng di động xuôi theo bàn vuông. Chỉ trong mấy nhịp thở, đám khí màu xám tro này đã ngốn sạch cái bàn vuông kia như một con quái vật vô hình.

Đợi đến khi La Chinh thu khí hỗn độn về lần nữa thì đám khí hỗn độn này lại lớn hơn một vòng rồi!

“Thú vị! Chỉ cần không ngừng đưa đồ vật vào cho khí hỗn độn cắn nuốt là được. Đợi đến khi khí hỗn độn trong cơ thể ngưng kết tới mức độ nhất định thì cũng có thể hóa lỏng, cũng có thể hóa biển!” Ánh mắt La Chinh không ngừng chớp chớp.

Tuy rằng quá trình này có hơi phiền toái thật, bởi những võ giả khác đột phá Thần Hải xong thì chân nguyên tự nhiên sẽ hóa lỏng, còn La Chinh lại phải tốn công như vậy, nhưng đối với hắn thì đây chưa chắc là chuyện xấu. Đã có thể dùng vạn vật làm nguồn cho khí hỗn độn thì khí hỗn độn trong cơ thể La Chinh sẽ không bao giờ hết, dùng không cạn, không gian phát huy cũng sẽ vô cùng rộng lớn!

Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Mộ Minh Tuyết bưng một bình trà tiến tới.

La Chinh để cho Mộ Minh Tuyết sống ở bên cạnh mình, không hề căn dặn nàng phải làm những công việc của tỳ nữ này, nhưng Mộ Minh Tuyết vẫn cố gắng đảm nhận. Sau khi vào phòng, nhìn thấy cả phòng chằng chịt vết lõm, trên mặt nàng cũng lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó lại lặng lẽ lui ra ngoài...

Mộ Minh Tuyết vô cùng an phận, chuyện mình không nên nghe ngóng thì nàng sẽ không liếc mắt nhìn thêm lấy một cái, càng không truy hỏi La Chinh.

Khoảng thời gian tiếp theo, La Chinh liên tục thử nghiệm đặc tính cắn nuốt của khí hỗn độn.

Trước đây, đặc tính cắn nuốt của chân nguyên Thiên Ma cũng không phải mạnh lắm. Tất nhiên nó có thể trực tiếp cắn nuốt hết chân nguyên, chân khí bình thường, nhưng nếu gặp phải vật quán tưởng thì tốc độ cắn nuốt lại chậm hơn rất nhiều, thậm chí còn xuất hiện tình huống không thể cắn nuốt.

Dường như khí hỗn độn này bây giờ cũng gần giống thế.

Chẳng hạn tốc độ cắn nuốt bàn ghế thông thường thì vô cùng nhanh, cắn nuốt gỗ, đất, gạch ngói thì còn tạm được, nhưng đụng phải vật kim loại thì tốc độ cắn nuốt cũng chậm đi. Đương nhiên “chậm” ở đây là so với những vật chất đã nói tới trước đó!

Sau đó, La Chinh còn cầm đủ các thứ đến làm thí nghiệm, ví dụ như bảo vật huyền khí, linh khí, tiên khí...

Bảo vật binh khí phẩm cấp càng cao, sức chống đỡ càng cao thì tốc độ cắn nuốt cũng càng chậm. Để thử nghiệm, thậm chí La Chinh còn đưa một món thánh khí vào trong đó. Nhưng mất cả nửa ngày, khí hỗn độn này mới có thể cắn nuốt hoàn toàn thánh khí kia. Sợ rằng nếu như cắn nuốt thần khí thì càng cần nhiều thời gian hơn.

Dưới do không ngừng cắn nuốt, nên khí hỗn độn mà La Chinh rót lại vào thế giới trong cơ thể cũng càng lúc càng nhiều, đan điền của hắn cũng dần dần phồng to lên.

Từ sau khi tu luyện bí thuật hỗn độn, thế giới trong cơ thể hắn chậm rãi vun đắp khí hỗn độn. Khi khí hỗn độn đạt tới một số lượng nhất định thì sẽ không tăng thêm nữa, nên đã lâu hắn không có cảm giác đan điền tràn đầy.

Nhưng lần này, khi La Chinh không ngừng cho khí hỗn độn cắn nuốt, số lượng khí hỗn độn ở thế giới trong đan điền kia càng lúc càng nhiều, thế giới trong toàn bộ cơ thể cũng bắt đầu có vẻ chật hẹp, khí hỗn độn trong đó cũng bắt đầu dần dần cô đọng!

Theo nguyên tắc thì khi khí hỗn độn ngưng kết đến cực hạn, hẳn là sẽ xuất hiện dấu hiệu hóa lỏng. Cho nên La Chinh không ngừng đưa khí hỗn độn vào trong đan điền, đồng thời cũng không ngừng chú ý tới sự thay đổi trong đan điền của mình.

La Chinh cũng không phải thất vọng.

Chẳng mấy chốc, hắn liền thấy từng đám khí hỗn độn ngưng tụ lại tại một chỗ nào đó ở thế giới trong cơ thể, sau đó chúng liền biến thành chất lỏng màu nâu rồi nhanh chóng đã chìm sâu vào thế giới trong cơ thể.

Sau khi đám khí hỗn độn đầu tiên bắt đầu hóa lỏng, toàn bộ thế giới trong cơ thể liền có biến đổi long trời lở đất. Chất lỏng màu nâu không ngừng hóa lỏng, vùng bờ trong cơ thể cũng bắt đầu hình thành...

Quá trình hóa lỏng này kéo dài đúng sáu ngày. Sau sáu ngày, một vùng biển màu nâu dần dần cuộn sóng ở thế giới trong cơ thể của La Chinh. Tuy phá Tiểu Thiên Kiếp mười lần thì đã xem như đã bước vào Thần Hải Cảnh. Nhưng tới bây giờ, La Chinh mới thật được coi là mở ra biển chân nguyên, mới thật sự được coi là võ giả Thần Hải Cảnh. Song, vùng biển chân nguyên này của hắn có một số điểm đặc biệt hơn so với những người khác... Giả sử ném một món thần khí vào khí hỗn độn cuồn cuộn không ngừng kia thì sợ rằng chỉ sau một ngày nó đã có thể cắn nuốt sạch sẽ!

Sau khi La Chinh mở được biển chân nguyên không lâu, một giọng nói liền truyền đến trong tai hắn. Là Ngải Hổ đốt phù truyền âm đã trao đổi hồi đó, xem ra hắn đã đến thành Trạch Cát!

Hắn chờ ở trong Âm La giới lâu như vậy cũng bởi vì lời mời của Ngải Hổ. Quan trọng nhất là dường như Huân cũng biết một số bí mật của Âm La giới này, trong đó có tài nguyên mà La Chinh nhất định phải giành được.

Vì vậy sau khi dùng phù truyền âm trả lời Ngải Hổ, La Chinh liền bảo Mộ Minh Tuyết thu dọn, chuẩn bị xuất phát.