“Hai con đường?” Trên mặt Nhiêu An lộ ra vẻ bất ngờ.
Ngải Hổ lại cười lạnh một tiếng, “Đi theo con đường bên trái này thì đến mùa quýt sang năm cũng chưa vào được địa cung!”
Ban đầu hắn đồng ý với Nhiêu An chẳng qua cũng là bất đắc dĩ, không ngờ Nhiêu An lại khăng khăng tìm bảy vị võ giả Thần Cực Cảnh kia tới.
Nhân vật có thể tu luyện tới cảnh giới như thế thì chắc chắn cũng sẽ không ít tâm cơ. Tuy Ngải Hổ hơi tùy tiện, nhưng cũng là dạng người can đảm, thận trọng. Bảy huynh đệ kia không phải là người lương thiện gì, mở địa cung xong thì rất có khả năng sẽ chọn cách độc chiếm bí bảo Âm La giới.
Nhưng Ngải Hổ rất tự tin vào thực lực của chính mình, đồng thời càng tự tin vào thực lực của La Chinh.
Đám người này không ra tay thì tốt, nếu ra tay thì chỉ có thể là tự đâm đầu vào chỗ chết...
Sau khi hành lang bí mật này vừa mới mở ra, trong hành lang sâu thẳm kia lập tức có một dòng khí lạnh lẽo tựa như u hồn vô tận nhào tới, giương nanh múa vuốt, muốn xé mọi người ra thành mảnh vụn.
Nhiêu An ở bên cạnh liền lấy một cành cây màu vàng nhạt ra. Đây chính là cành của cây dương diễm. Cây dương diễm thuộc hành Hỏa trong ngũ hành, số lượng khá ít ỏi, sinh trưởng trên đỉnh một số miệng núi lửa. Cho dù núi lửa có phun trào, bị nham thạch nóng chảy bao vây thành tầng tầng lớp lớp thì cây dương diễm này cũng sẽ không bị cháy, ngược lại còn hấp thu sức nóng trong nham thạch.
Dùng cây dương diễm để đối kháng khí âm minh thì cực kỳ thích hợp, đây cũng là do Ngải Hổ căn dặn bọn họ chuẩn bị trước đó.
Mộ Minh Tuyết cũng biến ra hai cành cây dương diễm trong tay, một giao cho La Chinh, còn lại giữ cho mình. Sau đó La Chinh tiện tay phẩy một cái, hai ngọn lửa lượn lờ bay ra, lập tức đốt cháy phần ngọn của cành cây dương diễm này.
Tuy rằng cành cây dương diễm này rất khô, nhưng tốc độ cháy cũng không nhanh, chỉ bốc lên một làn khói nhạt, chỗ bị đốt phát ra ánh sáng màu đỏ sậm.
Sau khi đốt cành cây này, khí âm minh kia liền như gặp phải khắc tinh, nhanh chóng tan đi như băng tuyết gặp lửa.
“Chúng ta vào.” Tay Ngải Hổ cầm cành dương diễm, xông vào trong hành lang bí mật đầu tiên kia.
Bảy huynh đệ kia khẽ mấp máy môi, dường như đang dùng chân nguyên truyền âm để trao đổi gì đó. Mặc dù không nghe được giọng nói, nhưng khóe mắt La Chinh chỉ lướt qua một cái cũng có thể cảm nhận được đó không phải là chuyện gì tốt đẹp.
Sau khi cầm cành cây dương diễm trong tay, hắn và Mộ Minh Tuyết cũng liền bước vào sâu trong hành lang này.
Sau khi tiến vào, môi La Chinh hơi mấp máy, dùng chân nguyên truyền âm nói với Ngải Hổ: “Hình như mấy tên kia không có lòng tốt.”
“La Chinh huynh sợ à?” Ngải Hổ cười khà khà, dùng chân nguyên truyền âm đáp lại.
“Không đến mức.” La Chinh lạnh nhạt nói, “Chỉ là nhắc nhở ngươi một chút thôi.”
“Ha ha, bọn người kia không ra tay thì tốt, ta sẽ vẫn giữ đúng giao ước. Nếu như ra tay thì đó chính là do bọn họ muốn chết.” Ngải Hổ đã tính trước mọi việc, đồng thời hỏi lại La Chinh, “Ta nói có đúng không, La Chinh huynh?”
Dĩ nhiên nói như vậy ý là để La Chinh đứng về phía hắn.
“Tất nhiên là vậy rồi.” Sắc mặt La Chinh cũng không hề có chút thay đổi nào. Hắn không hề có hứng thú với giao ước của Ngải Hổ và đám người kia, nhưng nếu đám người này đã làm loạn thì đương nhiên hắn không ngại ra tay đánh chết bọn họ.
Giờ khắc này không chỉ có mình thánh địa Ngọc Lan của Nhân tộc mới nhìn chằm chằm vào đây.
Trong thánh địa Tử Trúc của Yêu Dạ tộc cũng có võ giả chú ý kỹ động tĩnh bên này.
“Bọn họ đã tìm ra con đường thứ hai rồi, xem ra có chuẩn bị trước khi đến đây, ít nhất cũng không phải xông bừa vào.” Người đứng đầu thánh địa Tử Trúc đang đứng trên một chiếc lá cao nhất ở đỉnh cây thánh to lớn trong Yêu Dạ tộc. Chiếc lá kia chỉ lớn bằng bàn tay, vậy mà lại có thể chịu được trọng lượng của một vị võ giả.
Bạn đang đọc truyện tại
“Chỉ là con đường thứ hai mà thôi, chẳng thể chứng tỏ điều gì, phía sau vẫn còn bảy con đường nữa kìa... Hơn nữa, chuyện về hành lang Âm Dương Cửu Chuyển này cũng không phải là bí mật gì lớn, chỉ cần nghe ngóng trong Âm La giới một chút thì cũng có thể tra hỏi ra. Quan trọng là phải xem bọn họ có biện pháp để mở ra địa cung thật hay không thôi.” Một cô gái Yêu Dạ tộc khác hờ hững cười nói.
Muốn đi vào địa cung Âm La thì phải thông qua hành lang Âm Dương Cửu Chuyển, mà đều phải lựa chọn chính xác chín lối rẽ của đường này. Chỉ cần đi sai một lối thôi thì căn bản sẽ không thể đi vào, chỉ có thể vòng quanh ở mê cung hành lang vô tận mà thôi.
Thoạt nhìn thì việc thông qua hành lang Âm Dương Cửu Chuyển này không khó lắm, nhưng nếu hoàn toàn dựa vào vận may thì mỗi lần đều phải đối mặt với hai lựa chọn, tổng cộng phải lựa chọn chín lần, xác suất chọn trúng con đường chính xác chỉ có một phần một nghìn không trăm hai mươi tám.
Song khi nào đi đường âm, khi nào đi đường dương cũng không phải là một bí mật quá khó để biết được trong Âm La giới, chỉ cần dò la thêm một chút thì cũng biết được rồi.
Nhưng lúc này, thứ mà ba chủng tộc lớn đều hy vọng chính là bởi nhóm Ngải Hổ tìm hiểu và biết đến bí mật này từ chỗ khác, rồi sau đó mới tới Âm La giới, chứ không phải tìm hiểu và biết từ Âm La giới này. Cũng chỉ có như vậy thì bọn họ mới có thể mở được địa cung!
Thứ mà vị Thiên Tôn viễn cổ này để lại tràn đầy sức hấp dẫn đối với bất kỳ một thánh địa thập phẩm nào. Cho nên dù là Ma tộc hay Yêu Dạ tộc, bọn họ đều vô cùng quan tâm đến các sinh linh tiến vào trong đó...
Sau khi đi dọc theo hành lang u ám này thêm mấy canh giờ nữa, Ngải Hổ lại dừng chân, mở ra một “con đường dương” không hề có khí âm minh.
Dưới sự hướng dẫn của Ngải Hổ, hành trình kế tiếp chính là đi tới đi lui trên hai loại hành lang hoàn toàn khác nhau này!
Mỗi lần lại phải tốn mấy canh giờ mới đi qua một đường hành lang. Sau khi xuyên qua sáu bảy hành lang như vậy, hơn mười vị võ giả này liền tạm thời nghỉ ngơi một lát rồi mới lại tiếp tục lên đường.
Sau hai ngày hai đêm, cuối cùng bọn họ cũng đi hết hành lang dài đến mức khó có thể tưởng tượng này!
Hầu Tam nọ liền quay đầu nhìn lại đoạn đường đã đi qua, trong lòng vẫn còn sợ hãi mà nói: “Rốt cuộc hành lang này dài chừng nào? Bây giờ chúng ta đã cách thành Trạch Cát rất xa rồi đúng không?”
“Không xa lắm.” Nhiêu An vẫn luôn ở tít phía sau cùng hơi mỉm cười, sau đó dùng ngón tay ra dấu một chút, “Quả thực mỗi một hành lang này đều rất dài, nhưng cách sắp xếp hành lang này thực ra đã đưa chúng ta đi quanh thành Trạch Cát trong Âm La giới hai vòng lớn. Hiện tại hẳn là chúng ta đã trở lại phía dưới thành Trạch Cát!”
“Chúng ta đang ở phía dưới thành Trạch Cát?” Hầu Lục nói với vẻ không tin.
Ngải Hổ lạnh lùng gật đầu: “Nhiêu An nói rất đúng, chúng ta đang ở sâu dưới thành Trạch Cát, giờ mọi người nhớ theo kịp ta!”
Sau khi nói xong, Ngải Hổ dẫn mọi người rời khỏi hành lang. Mọi người nghe thấy hắn nói vậy thì cũng vội vàng theo sát.
Sau khi đi ra khỏi hành lang, không gian xung quanh trở nên rộng mở hơn, sáng sủa hẳn lên, còn phía trước mọi người xuất hiện một pho tượng thật lớn, đó là một pho tượng Cửu Đầu Xà to bằng một quả núi.
“Không ngờ Cửu Đầu Xà này lại bị đứt mất năm đầu.” Mộ Minh Tuyết sau lưng La Chinh nhìn thấy pho tượng Cửu Đầu Xà to lớn kia thì cũng nhịn không được mà tò mò nói.
Mỗi một đầu rắn sừng sững trên pho tượng to lớn nọ đều đang há to miệng với dáng vẻ như muốn cắn người. Pho tượng trông cũng sống động như thật, chẳng qua năm trong số chín đầu rắn đã đứt lìa khỏi cổ, chỉ còn lại bốn đầu rắn là hoàn hảo không tổn hại gì.
Ngải Hổ quan sát mấy cái đầu rắn này, chỉ chốc lát sau liền bay thẳng tới cái đầu rắn thứ bảy của pho tượng Cửu Đầu Xà.
“Cái đầu rắn thứ bảy? Thằng nhóc này có thể mở ra con đường thứ bảy? Ha ha, xem ra đám nhóc kia phải cố gắng rồi. Nếu mở được địa cung này thật thì chúng có lẽ phải tranh thủ dọn sạch cơ duyên trong đó!” Ở thánh địa Ma Năng trong Âm La giới, một vị võ giả Ma tộc có vóc người to bằng một ngọn núi nhỏ đang nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt này rồi cười ha ha, dường như rất xem trọng hành động tiếp theo của Ngải Hổ.
Địa cung mà vị Thiên Tôn viễn cổ này dựng lên có chín phương pháp để mở ra, các phương pháp này được dùng thủ đoạn cực kỳ bí mật để truyền lại, mỗi phương pháp lại hoàn toàn khác với những phương pháp còn lại, căn bản không có manh mối để phán đoán. Quan trọng nhất chính là một kết giới vô cùng phiền toái chẳng biết xuất phát từ lo lắng gì mà Thiên Tôn viễn cổ đã thiết lập ở bên trong địa cung.
Đối với võ giả Thần Hải Cảnh, Thần Cực Cảnh thì có lẽ không thể giải quyết được kết giới này, nhưng đối với rất nhiều Giới Chủ, thậm chí là Thiên Tôn thì nó lại không đáng để nhắc tới.
Nhưng phiền toái là ở chỗ, chỉ cần kết giới bị hư hại thì tất cả mọi thứ trong địa cung cũng sẽ bị chôn vùi theo chỉ trong khoảnh khắc. Cho nên đến tận bây giờ cũng chưa từng có cường giả nào có thể xông thẳng vào.