Bách Luyện Thành Thần

Chương 1114





Bởi vì thời gian đã trôi qua quá lâu, nên thân phận của vị Thiên Tôn viễn cổ này rất thần bí.

Mặc dù trước đấy cũng đã có rất nhiều võ giả vào địa cung để thám hiểm, nhưng họ vẫn không thể tìm hiểu được thân phận của vị Thiên Tôn viễn cổ này.

Chuyện này rất ít gặp trong lịch sử, bởi vì trong vũ trụ chỉ có một số lượng Thiên Tôn nhất định, không thể thay đổi được. Một Giới Chủ mà muốn trở thành Thiên Tôn thì điều kiện cần là phải có một Thiên Tôn mất đi, mà việc này chắc chắn sẽ chấn động cả Thiên Đạo. Vì vậy, mỗi khi có một vị Thiên Tôn ra đời thì đều được ghi chép lại rất rõ ràng.

Nhưng cho tới nay, vẫn không hề có chút manh mối nào về vị Thiên Tôn viễn cổ trong Âm La giới này.

Dựa vào cánh cửa hình Cửu Đầu Xà trong địa cung để suy đoán, rất có thể vị Thiên Tôn này có huyết mạch Cửu Đầu Xà. Chín con đường đi vào địa cung chính là chín cái miệng rắn trong pho tượng Cửa Đầu Xà.

Mỗi cái đầu đều tương ứng với một cơ hội đi vào địa cung...

Khi một cái miệng được mở ra, đầu rắn sẽ đứt rời, kết giới lại được mở ra, mọi người sẽ lại chờ đợi tiến vào địa cung.

Một trăm nghìn năm trước, Huân đi vào địa cung thông qua đầu rắn thứ sáu. Một trăm nghìn năm sau, Ngải Hổ có được cơ duyên mở ra đầu rắn thứ bảy...

Các thánh địa trong Âm La giới đều tập trung sự chú ý về đây. Nếu có người mở ra được đầu rắn, sao họ có thể bỏ qua cơ hội này?

Nếu Ngải Hổ có thể mở ra lối vào địa cung, các thánh địa sẽ đưa hết những người trẻ tuổi tuấn kiệt trong tộc đến đây!

Sau khi Ngải Hổ tiến vào trong đầu rắn thứ bảy, mọi người đều đứng yên lặng chờ đợi. Địa cung ở rất sâu trong lòng đất, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng một cây kim rơi.

Đột nhiên, một âm thanh vang lên bên tai mọi người.

“Tí tách...”

Tiếng nước nhỏ giọt trên mặt đất.

Tiếng giọt nước rơi vang lên từ trong bóng tối cách đó không xa. Bảy huynh đệ họ Hầu nhìn nhau, vẻ mặt cảnh giác.

Ở cái nơi quỷ quái này, dù bọn họ có là cường giả Thần Cực Cảnh thì cũng không thể biết được sẽ có chuyện gì xảy ra

“Tí tách, tí tách, tí tách...”

Âm thanh nhỏ giọt dần chuyển thành róc rách, giống như có chất lỏng nào đó nhỏ ra từ trong bóng tối. Trong bóng đêm, tiếng nước chảy vang lên khắp địa cung trống trải, nghe rõ mồn một!

Vẻ mặt Mộ Minh Tuyết trở nên căng thẳng, bởi dù sao nàng cũng là con gái. Vốn dĩ nàng còn đang đứng cách La Chinh vài thước, nhưng lúc này đã đứng sát lại, khẽ hỏi: “Đó là cái gì vậy, La Chinh?”

La Chinh tập trung nhìn, trong đồng tử lóe ra ánh xanh dạt dào, hắn bắt đầu sử dụng Thanh Mục Linh Đồng.

La Chinh tập trung nhìn vào trong bóng tối, ngay khi nhìn rõ, hắn liền nhíu mày, cao giọng hỏi: “Ngải Hổ huynh, còn bao lâu nữa mới có thể mở ra lối vào địa cung?”

“Sắp rồi.” Ngải Hổ đã hoàn toàn tiến vào bên trong đầu rắn thứ bảy, giọng nói của hắn từ bên trong vang ra, không ngừng vọng lại trong không gian.

“Mau lên, có phiền phức rồi“ La Chinh bình tĩnh nói.

Tuy giọng của La Chinh rất bình tĩnh, nhưng khi nghe thấy những lời này, đôi mắt đẹp của Mộ Minh Tuyết liền mở lớn.

Trong mắt Mộ Minh Tuyết, La Chinh là tồn tại không gì không làm được. Nếu La Chinh nói là phiền phức, vậy đó chắc chắn không phải là phiền phức bình thường. Không biết trong bóng tối kia đang có cái gì?

Nghe thấy La Chinh nói vậy, Nhiêu An chợt lùi về sau một chút. Trong những người ở đây, thực lực của Nhiêu An là kém nhất. Nhưng hắn rất thông minh, hắn đã chứng kiến thực lực của La Chinh ở đảo Trường Tô, La Chinh đã nói là phiền phức, vậy chắc chắn đó không phải là phiền phức bình thường!

Bên phía bảy huynh đệ họ Hầu, mặc dù vẫn giữ nguyên cảnh giác với tiếng nước chảy “tí tách”, nhưng ỷ vào tu vi cao, nên Hầu Đại nhìn thấy phản ứng của La Chinh thì hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Gan bé thì đừng đến Âm La giới tìm kho báu. Đúng là mơ mộng hão huyền! Lão Tam, ngươi qua nhìn xem!”

Nghe vậy, sắc mặt La Chinh vẫn lạnh nhạt. Mặc dù đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào trong bóng tối, nhưng trong ánh mắt lại có thêm chút vui vẻ rất khó phát hiện.

Được Hầu Đại phân phó, Hầu Tam cười một tiếng rồi tiến về phía bóng tối. Lúc đi ngang qua La Chinh, hắn liếc nhìn La Chinh một cách khinh bỉ.

Trong tay Hầu Tam có một viên dạ minh châu dùng để chiếu sáng, dựa vào ánh sáng vàng nhạt phát ra từ viên châu, hắn bắt đầu thăm dò không gian tối đen xung quanh pho tượng Cửu Đầu Xà. Nhưng diện tích không gian này rất lớn, xung quanh toàn là bóng tối, dạ minh châu cũng chỉ có thể chiếu sáng được vài thước.

“Lão Tam, có phát hiện gì không?” Hầu Đại hỏi.

“Ha ha, ngay cả cọng lông cũng không có.” Hầu Tam cười nói, “Thế mà có những kẻ đã dốt lại còn nhát, chưa gì đã thần hồn nát thần tính...”

Bầu không khí vốn đang căng thẳng, nhưng sau lời nói của Hầu Tam liền lập tức dịu xuống, bảy huynh đệ họ Hầu cũng cười vui vẻ.

Mộ Minh Tuyết không cười, nàng nhỏ giọng dùng chân nguyên truyền âm hỏi: “Hình như dạ minh châu của Hầu Tam có vấn đề. Sao ánh sáng nó tỏa ra lại tối như thế chứ?”

Dạ Minh Châu cũng chia làm rất nhiều đẳng cấp. Mặc dù dạ minh châu của Hầu Tam không phải cấp cao nhất, nhưng cũng không phải loại bình thường. Vậy mà nó chỉ có thể chiếu sáng trong không gian vài thước, quả thực rất đáng ngờ. Mộ Minh Tuyết là con gái, tâm tư tinh tế đã phát hiện ra chi tiết này.

La Chinh dùng chân nguyên truyền âm đáp: “Nếu như ta không nhìn lầm, thì chỗ đó có một chút lực quy tắc hắc ám bao phủ, nên đã hạn chế ánh sáng của dạ minh châu... Hầu Tam gặp xui xẻo rồi.”

Ngay trong lúc mọi người đang nói chuyện, Hầu Tam vẫn đang cầm dạ minh châu cười đùa, sáu huynh đệ họ Hầu vốn cũng đang cười đùa chợt sững người, hoảng sợ nhìn về phía Hầu Tam.

Dường như Hầu Tam vẫn chưa biết chuyện gì, chỉ thấy mấy huynh đệ của mình cứ như gặp phải quỷ. Bỗng nhiên, hắn cảm nhận được một luồng khí lạnh, liền quay đầu lại theo bản năng, nâng dạ minh châu lên nhìn xung quanh. Xung quanh vẫn là không gian tối tăm trống trải, không có thứ gì.

Hầu Tam thở dài một tiếng, quay đầu lại cười nói: “Các huynh đệ, bây giờ không phải lúc đùa đâu, đừng có đùa như thế!”

Nhưng mà mấy huynh đệ của hắn vẫn dùng vẻ mặt kinh hãi mà nhìn. Một người giơ ngón tay chỉ lên người Hầu Tam, lúc này hắn mới lấy dạ minh châu ra soi thân thể của mình...

Khi ánh sáng của dạ minh châu chiếu lên thân thể của Hầu Tam, Mộ Minh Tuyết kinh hãi, níu chặt lấy áo của La Chinh.

Sáu huynh đệ họ Hầu cũng đồng loạt lui về sau mấy bước!

Nửa người của Hầu Tam như đang bị hắc ám ăn mòn, từng khối thịt đang không ngừng biến mất. Mà quỷ dị nhất chính là, dù bị ăn mòn đến nửa thân người mà Hầu Tam vẫn không cảm thấy đau đớn hay bất cứ dấu hiệu không ổn nào.

Tuy không có cảm thấy đau đớn, nhưng nhìn bản thân biến thành bộ dạng như thế, Hầu Tam vẫn rất sợ hãi.

“A…”

Hầu Tam sợ hãi gào rú, lao thẳng về phía mọi người.

“Cút, đừng tới đây, Hầu Tam!”

“Cứ đứng chết ở đấy đi!”

Sáu huynh đệ họ Hầu cũng hoảng sợ. Dù bọn họ là cường giả Thần Cực Cảnh, rất tự tin vào thực lực của mình, cũng không hề sợ khi phải đối mặt với thú dữ, nhưng đối diện với những thứ mình không biết thì vẫn rất sợ hãi. Không ai muốn có kết cục như Hầu Tam lúc này! Đọc truyện tại

“La Chinh, làm sao bây giờ” Mộ Minh Tuyết nắm chặt vạt áo của La Chinh, sắc mặt hoảng sợ.

Ánh mắt La Chinh trầm xuống, quay đầu lại ôm lấy hông Mộ Minh Tuyết, nói đúng một câu: “Lui lại!”

“Vèo...”

Hắn và Mộ Minh Tuyết nhanh chóng chạy lui về phía sau, sáu huynh đệ họ Hầu thấy vậy cũng chạy theo La Chinh!

Hầu Tam đã mất đi nửa người cũng chạy như điên về phía đám người, thân thể của hắn nhanh chóng tan vỡ rồi biến mất. Sau khi thân thể hắn biến mất, chỉ còn lại một khung xương hình người rơi trên mặt đất. Dạ minh châu trong tay văng ra. Trong bóng tối, từng con bướm hiện lên dưới ánh sáng của dạ minh châu.