Những con bướm này chỉ lớn cỡ đầu ngón tay bình thường, toàn thân đen thui, không ngừng bay quanh dạ minh châu.
Có vẻ như chúng rất ghét ánh sáng. Vài con bướm đen nhỏ lao về phía dạ minh châu, chỉ một lát sau, ánh sáng của dạ minh châu đã bị dập tắt, chúng lại chìm vào màn đêm một lần nữa.
“Cái này, cái này là...” Hầu Đại lắp bắp nói.
“Đây là bướm Hắc Thực! Nơi này, nơi này có nước Âm Minh!
“Tiếng tí tách vừa rồi hẳn là của nước Âm Minh”
“Nhanh, đi mau...”
Lúc nãy huynh đệ họ Hầu còn cười nhạo La Chinh, vậy mà bây giờ ai nấy đều bị dọa mất hết cả hồn vía.
Bướm Hắc Thực là một loài côn trùng kỳ quái rất nguy hiểm. Trong vũ trụ có một bảng xếp hạng cho các loại côn trùng kỳ quái. Mà mỗi loại côn trùng được xếp hạng trên bảng đó đều vô cùng hung hãn.
Ví dụ như Băng Lam Ngọc Điệp sống bên trong hàn băng. Nó đứng ở vị trí năm mươi mốt trên bảng xếp hạng. Nhìn qua thì loại bướm này vô cùng xinh đẹp, nhưng lại là một sự tồn tại vô cùng nguy hiểm với các sinh vật sống. Chỉ cần nhiễm một chút hàn độc của nó thôi thì cả người sẽ lập tức bị đông lại, ngay cả linh hồn cũng bị đóng băng, không thể luân hồi...
Bướm Hắc Thực đứng ở vị trí thứ hai mươi mốt trên bảng xếp hạng, là một loài hung dữ có tiếng. Bình thường, bướm Hắc Thực đều sống dưới dạng ấu trùng trong trứng, ngâm trong nước Âm Minh. Ở trong nước Âm Minh, chúng có thể sống đến trăm nghìn năm, hay thậm chí cả triệu năm cũng không chết!
Nhưng khi chúng cảm nhận được có vật sống đến gần, ở thời điểm cần kiếm ăn, chúng sẽ theo nước Âm Minh chảy ra ngoài, nở thành bướm và kiếm ăn trong đêm!
Vừa rồi La Chinh sử dụng Thanh Mục Linh Đồng nên nhìn thấy từng giọt nước Âm Minh nhỏ giọt trên mặt đất. Mà trong khoảnh khắc đó, từng con bướm nhỏ màu đen bắt đầu nở ra.
Nếu là bướm bình thường thì không sao, nhưng La Chinh cảm nhận rõ khí tức của quy tắc hắc ám từ nó. Khí tức này rất đặc biệt, khi ở trong tháp kết giới Nhất Niệm hắn đã được biết đến. Quy tắc này là khắc tinh của ánh sáng, có thể nuốt hết ánh sáng. Vì vậy mới làm cho mọi người có cảm giác địa cung ở đây tối thui.
La Chinh biết những con bướm này không dễ đối phó, vì vậy mới thúc giục Ngải Hổ nhanh chóng mở lối vào...
Nhưng bảy huynh đệ họ Hầu không tin. Bọn họ chọn đi chịu chết thì La Chinh cũng lười nhắc nhở!
Sáu huynh đệ họ Hầu là võ giã lâu năm trong vũ trụ này, cũng có kiến thức sâu rộng. Khi bọn họ nhận ra đây là bướm Hắc Thực thì không dám ở lại nữa. Hai người Hầu Tứ và Hầu Lục lao nhanh về phía hành lang ở trước cửa vào địa cung...
“Bên kia...” La Chinh vừa mở miệng định nói bên kia cũng đã bị quy tắc hắc ám bao phủ.
Lúc bọn họ đi qua hành lang thắp sáng hai ngọn nến. Nhưng hiện tại, ánh sáng của hai ngọn nến đã mờ dần, rõ ràng bướm Hắc Thực cũng bay theo đường này!
Nhưng tốc độ La Chinh nhắc hơi chậm một chút. Hầu Tứ và Hầu Lục đã vượt lên, trên thân thể bọn họ bỗng được bao phủ bởi từng luồng gió xanh, bay thẳng về phía hành lang.
Nhưng khi bọn họ còn chưa kịp vào trong hành lang thì trên hai ngọn đèn chợt xuất hiện vài điểm đen, sau đó nhanh chóng vụt tắt. Mọi người chỉ nghe được tiếng kêu thê lương truyền đến, sau đó là tiếng xương rơi xuống đất...
Cửa ra vào của địa cung hoàn toàn rơi vào trong không gian hắc ám, tĩnh mịch.
Không có ánh đèn, mọi người chẳng khác gì bị mù. Quan trọng hơn là, còn rất nhiều bướm Hắc Thực xung quanh!
Không ai dám chiếu sáng, bởi vì chỉ cần có một tia sáng thì sẽ lập tức trở thành đối tượng công kích của bướm Hắc Thực. Nếu bị những con bướm bằng đầu ngón tay này nhằm vào, máu thịt toàn thân sẽ bị nuốt gọn chỉ trong nháy mắt, biến thành một bộ xương vô hồn. Mà nghe nói, bướm Hắc Thực còn có thể ăn cả linh hồn!
Quan trọng nhất là những con bướm Hắc Thực còn có hình thù đặc biệt, lửa hay sấm sét cũng không cách nào ngăn cản được chúng.
Trong bóng tối, Mộ Minh Tuyết cắn chặt hàm răng trắng ngà, mặc dù trong lòng rất sợ, nhưng nàng cũng không muốn tăng thêm phiền phức cho La Chinh.
Nguồn :
Nếu như nàng đã lựa chọn đi theo La Chinh thì cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, tất nhiên sẽ không hối hận!
“Làm sao bây giờ...” Hầu Nhị thét to, nước mắt sắp trào ra ngoài.
“Mọi người dựa sát vào, cố gắng dựa sát vào nhau, đợi Ngải Hổ mở địa cung ra, chúng ta có thể chui xuống đó” Giọng nói của Nhiêu An vang lên trong bóng đêm.
So với huynh đệ họ Hầu, thực lực của Nhiêu An không đáng nhắc đến, nhưng hắn lại là người tỉnh táo nhất. Hắn và La Chinh hiểu rất rõ tình huống hiện giờ. Nếu tỉnh táo thì may ra còn có cơ hội sống, còn nếu sợ hãi thì lại chẳng có ích lợi gì!
Nghe Nhiêu An nói xong, Hầu Đại cũng nói: “Mọi người mau tập hợp lại đây!”
Mặc dù bướm Hắc Thực nhỏ, nhưng chúng đã lĩnh ngộ quy tắc hắc ám. Trong bóng đêm, chúng là sự tồn tại vô địch, phương pháp bình thường không thể làm chúng bị thương được.
La Chinh không tụ tập cùng mọi người mà nắm lấy tay Mộ Minh Tuyết. Cảm nhận được Mộ Minh Tuyết đang run rẩy, hắn nắm chặt tay nàng nói nhỏ: “Đừng lo lắng, đi theo ta.”
Mộ Minh Tuyết miễn cưỡng gật đầu, không nói gì. Nàng sợ nếu mở miệng nói thì sẽ không kìm được mà kêu lên...
Tuy không gian xung quanh đen kịt, nhưng La Chinh dùng Thanh Mục Linh Đồng thì có thể nhìn thấy mọi thứ trong bóng tối.
Từng giọt nước Âm Minh càng lúc nhỏ xuống càng nhiều, số lượng bướm cũng tăng lên. Chúng vây quanh mọi người, vừa bay múa lộn xộn, vừa bao vây bọn họ.
Hiện tại La Chinh có thể dựa vào ưu thế đôi mắt của mình, đưa Mộ Minh Tuyết tránh khỏi những con bướm này. Nhưng thời gian càng lâu, số lượng bướm Hắc Thực sẽ dần lấp kín không gian. Có điều, La Chinh vẫn còn một con át chủ bài, hắn có thể dựa vào lệnh bài chữ Cấn để đưa Mộ Minh Tuyết vào Tiên Phủ...
Mộ Minh Tuyết không biết La Chinh còn có át chủ bài. Đến cả cường giả Thần Cực Cảnh còn không thể kháng cự lại được bướm Hắc Thực thì nàng làm gì có cách nào. Giờ đây, nàng chỉ có thể tin tưởng vào La Chinh, mà cũng chỉ có nắm tay La Chinh thì trong lòng nàng mới bớt lo lắng.
“Ngải Hổ, xong chưa?” Trong bóng đêm, La Chinh nắm tay Mộ Minh Tuyết, chậm rãi lui về sau. Hắn ngửa đầu nhìn pho tượng Cửu Đầu Xà. Cũng may những con bướm Hắc Thực không bay về phía này, nếu không, chỉ sợ Ngải Hổ cũng không thể mở được địa cung.
Ngải Hổ cũng biết bên ngoài đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nhưng lúc này, hắn lại đang dựa theo phương pháp người nọ trong Ác Nhân giới đã truyền thụ cho hắn, cố gắng mở địa cung, không thể phân tâm nên chỉ có thể nói vội: “Chờ thêm một chút nữa.”
“Chờ cái con khỉ, đừng có lề mề.” Hầu Đại không nhịn được hét to. Đối với hắn, hôm nay thật xui xẻo. Vừa gặp phải côn trùng kỳ quái, lại còn bị mất thêm ba huynh đệ.
Hắn vừa mới mắng xong, trong bóng tối lại vang lên một tiếng kêu thê lương. Rõ ràng, lại vừa có người bị bướm Hắc Thực vây giết.
Khi tiếng kêu kia vừa vang lên, Hầu Đại đã kịp đánh ra một quyền, hất văng người nọ.
“Đại ca, đó là Hầu Thất!” Hầu Nhị giận dữ nói.
Hầu Đại lạnh giọng: “Không làm thế thì tất cả cùng chết!”
Trong lòng mọi người nặng trĩu, không ngừng lui về sau. Thế nhưng xung quanh đều là bướm Hắc Thực, họ không biết hướng mình lui lại có phải là lựa chọn chính xác hay không. Đó chỉ là lựa chọn theo bản năng mà thôi.
La Chinh thì nhẹ nhõm hơn một chút. Hắn có thể thấy hướng bay của bướm Hắc Thực, nên có thể cẩn thận dắt tay Mộ Minh Tuyết, từng bước tránh né những con bướm này, cố gắng không dẫn quá nhiều bướm Hắc Thực đến đây. Nhưng tiếng nước chảy không ngừng vang lên, số lượng bướm Hắc Thực cũng càng lúc càng nhiều, không gian di chuyển của La Chinh và Mộ Minh Tuyết cũng dần nhỏ lại.