Huân ngơ ngác nhìn La Chinh, giống như là một con rối.
Đau thương đến tan nát cõi lòng, suy nghĩ của nàng cũng chậm chạp hơn...
Thấy dáng vẻ của Huân trở nên như vậy, mắt La Chinh cũng lóe lên một tia thương tiếc. Hắn vừa nghĩ tới, liền điều khiển thể kiếm linh nhẹ bẫng của nàng, ôm nàng vào lòng.
Huân buông thõng hai tay, không hề nhúc nhích.
Bọn họ không phải chết trên tay ngươi...
Dao rất vui khi nhìn thấy cảnh tượng này. Hoặc là bốn người bọn họ chết, hoặc là ngươi chết...
Ta nhất định sẽ giúp ngươi giết chết Dao, nhất định!
La Chinh chưa nói những lời này ra khỏi miệng, những ý nghĩ này mới chỉ xoay vòng trong đầu hắn!
“Cảm ơn.” Ngay vào lúc này, đột nhiên Huân lại nói.
“Cái gì?” La Chinh sửng sốt.
Trong con ngươi mờ mịt kia của Huân đã khôi phục được một chút màu sắc. Nàng với La Chinh tâm ý tương thông, qua suy nghĩ kia của La Chinh, nàng cũng có thể cảm nhận được sự quyết tâm trong lòng hắn!
“Ta sẽ không thỏa hiệp, ta phải tự tay tới giết tiện nhân kia!” Huân nói khẽ.
Bởi vì cái chết của Diệt, Tuyệt, Sát, Lục, nên dĩ nhiên nàng đau lòng muốn chết. Nhưng Huân bây giờ chính là từ một chút tàn hồn mà thành, chấp niệm của nàng cũng không dễ dàng vỡ tan như vậy!
Thấy Huân đã khôi phục lại được một chút sắc thái, khóe miệng La Chinh mới hơi nhếch lên. Nhưng hắn lại hỏi tiếp: “Tiện nhân? Tiện nhân kia là ai?”
“Dao! Ta muốn tự tay chém giết ả tiện nhân Dao này.” Giọng nói của Huân lại lớn hơn mấy phần, trong ánh mắt cũng sinh ra chút Sát Lục Ý!
La Chinh tiếp tục khích lệ: “Lớn tiếng hơn tí nữa!”
“Ta sẽ giết ngươi, Dao!” Huân gần như hét ầm lên, giọng nói của nàng vốn vô cùng êm tai, nhưng tiếng thét lúc này lại chứa đầy sự cao ngạo, giống như một thiếu nữ tức giận đang gào to lên.
La Chinh lại chỉ lên bầu trời đầy sao, lên toàn bộ vũ trụ mà tiếp tục nói: “Không nghe thấy, bọn họ không nghe thấy. Ngươi phải nói to hơn nữa!”
Huân đang định tiếp tục hét to lên thì La Chinh lại đặt một ngón tay lên môi nàng. Hắn khẽ mỉm cười, trong tay đã xuất hiện một cái Thét lệnh. La Chinh đã lặng lẽ kích hoạt Thét lệnh kia: “Bây giờ bọn họ có thể nghe được rồi...”
Thân thể của Huân căng lên, ngực hơi hóp lại rồi nàng liền gào to vào Thét lệnh kia.
Kết quả là toàn bộ vũ trụ liền vang lên một tiếng thét chói tai vừa ngân vang vừa chắc nịch, đó là một tuyên ngôn vang dội thiên hạ.
“Dao! Ta nhất định sẽ giết ngươi!”
Bên tai một trăm nghìn tỉ sinh linh trong thiên hạ đột nhiên nổ ra một tiếng thét dữ dội, khiến không ít sinh linh giật bắn cả mình, thậm chí khiến một số thú dữ chưa hề được mở linh trí kéo ra mấy trận thú triều với quy mô nhỏ...
Chỉ chốc lát sau, giọng nói của Dao lại vang lên: “Ha ha, giết ta? Huân, ngươi cho rằng bốn người kia dâng mình cho ngươi thì ngươi có thể kê cao gối mà ngủ sao? Nếu ta đã sẵn sàng phái Sát, Lục, Diệt, Tuyệt đến, thì chẳng lẽ ngay cả chuyện này cũng không dự liệu được? Ngươi cho rằng các ngươi có thể chạy thoát?”
Ánh mắt của Huân rất bình tĩnh, chuẩn bị dùng Thét lệnh đáp lời lần nữa. Nhưng lúc này La Chinh lại đoạt lấy Thét Lệnh từ trong tay Huân.
“Tiện nhân, còn nhớ ta không?” La Chinh khẽ cười nói vào trong Thét Lệnh.
“Ngươi? Hừ, con kiến nhỏ bên cạnh Huân, ta đương nhiên nhớ chứ.” Dao trả lời.
“Ở Hạ Giới, ngươi đã muốn giết ta mấy lần, bây giờ còn muốn giết ta không?” La Chinh tiếp tục hỏi.
“Hừ, chẳng qua chỉ là một con kiến râu ria, may mắn gặp trúng một luồng tàn hồn của Huân nên mới có cơ duyên phi thăng Thượng Giới. Bây giờ Huân chết, ngươi cũng sẽ chết thôi.” Dao thản nhiên nói.
Thực ra đúng là tốc độ tiến bộ của La Chinh khiến Dao cảm nhận được một chút nguy hiểm. Ả chưa từng thấy La Chinh, nhưng nếu La Chinh có mệnh Đại Thế Chi Tranh như lời Huân nói, nếu hắn đạt được một phần tư cách trong chiến trường mộng ảo, trở thành con cưng của thời đại này thì quả thực là một sự uy hiếp lớn đối với ả.
“Nếu không chết thì làm sao?” La Chinh đột nhiên hỏi.
Còn chưa chờ Dao trả lời, La Chinh đã lập tức kích hoạt Thét Lệnh thêm lần nữa: “Vậy ngươi thừa nhận ngươi là tiện nhân?”
“Ngươi!” Mới đầu, khi bị La Chinh gọi là tiện nhân, ả đã tức nổ phổi rồi. Nhưng để giữ phong thái của vương giả, nên ả mới không so đo cách gọi miệt thị của một tiểu bối. Không ngờ La Chinh còn được nước lấn tới!
Nhưng tiếng được phát ra từ Thét Lệnh sẽ vang đi khắp vũ trụ, mà Thét Lệnh của La Chinh lại gần như vô hạn. Trong lúc Dao còn chưa mở miệng, La Chinh đã nói tiếp: “Ta quên mất, chuyện này không cần ngươi thừa nhận, ngươi vốn dĩ đã là một tiện nhân rồi. Hơn nữa ngươi còn là Vương của của Yêu Dạ tộc, vậy chính là Vương tiện nhân!”
“Ha ha!” Huân ở bên cạnh đột nhiên phì cười.
Còn Mộ Minh Tuyết ở trong bàn luân hồi cũng không nhịn được mà che miệng cười sằng sặc. Nàng biết La Chinh đang sử dụng Thét Lệnh, đồng thời cũng xác định được cái tên dùng Thét Lệnh nhiều lần liên tiếp trong mỏ quặng của thánh địa Linh Vũ hồi đó chính là La Chinh!
Đó là lần đầu tiên La Chinh sử dụng Thét Lệnh.
Lời La Chinh hỏi khi đó vẫn còn như mới trong ký ức của Mộ Minh Tuyết. Lúc ấy hắn đang tìm kiếm một cô gái tên là La Yên, không biết hắn đã tìm được chưa...
Không chỉ có Mộ Minh Tuyết và Huân bị chọc cười, võ giả của không ít chủng tộc trong thiên hạ nghe thấy câu này cũng không nhịn được mà cười sặc sụa.
Đây chính là Vương của Yêu Dạ tộc, không ngờ lại bị La Chinh chửi như vậy. Không biết mặt mũi của Yêu Dạ tộc nên để vào đâu mới phải.
Trên thực tế, ngay cả nhóm võ giả của Yêu Dạ tộc cũng không thiếu người có vẻ mặt buồn cười!
Dĩ nhiên Dao là Vương giả tôn quý của Yêu Dạ tộc, là tín ngưỡng của bọn họ. Nhưng trong Yêu Dạ tộc cũng tồn tại các bè phái, ba vị Vương đều có những người ủng hộ riêng, huống hồ còn có một số lượng kha khá người Yêu Dạ tộc không vừa mắt với Hình Phạt Vương bây giờ, nhất là nhóm các lão già đứng đầu hội trưởng lão!
Suy cho cùng, sự quản lý của ba Vương chính là quy củ được lập nên ngay từ khi Yêu Dạ tộc ra đời. Đến nay, Sinh Mệnh Vương vẫn luôn trong trạng thái im lặng, còn Dao lại muốn giết chết Huân. Nếu để cho Dao thành công, tương lai nhất định sẽ trở thành cục diện một Vương độc quyền. Nhóm lão già của hội trưởng lão đã ngầm phê bình kín đáo, chẳng qua giận nhưng không dám nói gì mà thôi. Song, đám lão già này cũng không phải đèn cạn dầu, bọn họ chỉ đang chờ đợi một cơ hội phản đòn mà thôi!
Bây giờ nghe tên nhóc Nhân tộc kia sỉ nhục Dao như vậy, bọn họ không chỉ không tức giận, mà trái lại trong lòng còn hết sức sung sướng, như thể vừa được trút hết oán hận đã chất chứa nhiều năm.
“Uầy, tên nhóc này can đảm thế!” Bạn đang đọc truyện tại
“Nhưng Dao đã phong tỏa Huân, sợ rằng sớm muộn gì tên nhóc này cũng chỉ có một chữ chết thôi. Không biết sự can đảm đó từ đâu ra.”
“Không nên xem thường bất kỳ kẻ nào. Người to gan chưa chắc đã lỗ mãng, biết đâu hắn thật sự có cái để dựa vào...”
“Nói đi cũng phải nói lại, hình như giọng của tên nhóc này giống y giọng nói của anh chàng thần bí mắng tay đôi với Chỉ Thủy Thiên Tôn và Linh Hỏa Thiên Tôn hơn một năm trước. Như vậy, Thét Lệnh này của hắn...”
Vấn đề Mộ Minh Tuyết có thể nghĩ tới, làm sao những cường giả kia lại không nghĩ ra được?
Hơn một năm trước, một chàng trai thần bí bỗng nhảy ra, Thét Lệnh trong tay hắn cứ như mãi không hết, chẳng những mắng chửi Linh Hỏa Thiên Tôn, sau đó còn nói chuyện phiếm với cô gái thần bí kia.
Chuyện cô gái thần bí kia thì cũng đành thôi, nhiều năm như vậy mà bọn họ cũng chưa từng tra ra lai lịch của nàng. Hơn một năm sau đó, chuyện cô gái thần bí kia đã lắng xuống, hình như chàng trai thần bí cũng đã biến mất.
Về sau, giọng nói của Huân bỗng nhiên vang khắp vũ trụ, không lâu sau đó lại nghe thấy giọng nói của chàng trai thần bí lần nữa.
Người ngu hơn nữa cũng có thể suy đoán ra chàng trai thần bí kia chính là anh chàng lúc này đang lên tiếng. Thét Lệnh của Huân chắc cũng xuất phát từ anh chàng này!
“Này, thằng nhãi Nhân tộc, rốt cuộc ngươi lấy đâu ra nhiều Thét Lệnh như vậy?” Quả nhiên lúc này liền có Thiên Tôn dùng Thét Lệnh để hỏi La Chinh.
La Chinh không hề sợ hãi. Hắn đã trêu chọc được Dao thì trêu chọc thêm một vị Thiên Tôn cũng chẳng có gì đáng sợ: “Cần ngươi quan tâm sao?”
Thiên Tôn này bị La Chinh chặn họng như thế thì cũng hơi tức giận: “Nhóc con, ngươi biết đang nói chuyện với ai không?”
“Thiên Tôn đúng không, thì làm sao?” La Chinh đáp lại.
“Đã biết mà chẳng lẽ ngươi không sợ chết sao? Ta cũng có thể tìm được ngươi thông qua Yêu Dạ tộc.” Thiên Tôn kia cười khẩy nói.
Nghe thấy câu này, La Chinh lại kích hoạt Thét Lệnh lần nữa, cười một cách ngạo mạn: “Ha ha ha... Ta đã ngăn cản được sự đuổi giết của Hình Phạt Vương trong Yêu Dạ tộc kia thì có thêm một vị Thiên Tôn thì áp lực cũng không lớn hơn bao nhiêu. Ngươi nói xem, vì sao ta phải sợ?”
Lời này của hắn quả thực đã kiêu ngạo đến đỉnh điểm, Huân liền đưa tay phủ lên Thét Lệnh rồi lắc đầu cười nói: “Được rồi, ta không sao...”
Nàng biết La Chinh khổ cực dụng tâm như vậy cũng là vì nàng.