Bách Luyện Thành Thần

Chương 1152





Tùy tiện để lộ thực lực của bản thân ở Thượng Giới là một việc rất nguy hiểm.

Một tấm Thét Lệnh không giới hạn số lần sử dụng cũng đã đủ để khiến các Thiên Tôn ra tay tranh đoạt.

La Chinh bất chấp tất cả mà phát ra thanh âm của mình.

Huân biết chỗ dựa lớn nhất của La Chinh là Tiên Phủ. Nhưng bây giờ không chỉ có Dao, mà còn có rất nhiều Thiên Tôn khác đang chú ý đến hắn…

Thực lực của La Chinh bây giờ có thể so với cường giả Thần Cực Cảnh, nhưng làm sao có thể đối mặt với cao thủ Thần Biến Cảnh hay Giới Chủ? Thế nên càng không cần nói đến Thiên Tôn!

Bây giờ, coi như La Chinh đã tự chặn hết đường lui của mình rồi. Thật quá manh động.

Trên mặt La Chinh vẫn không có biểu cảm gì, giống như không gì có thể ảnh hưởng đến hắn

La Chinh nhìn thi thể bốn người Diệt, Tuyệt, Sát, Lục rồi hỏi: “Xử lý bốn người này thế nào?”

Huân thở dài một hơi rồi đáp: “Mang thi thể mấy người này đi, ngày nào đó có thể trở lại Yêu Dạ tộc, ta sẽ chôn cất bọn họ trong lăng Vương.

Được an táng ở lăng Vương là vinh dự cao nhất dành cho những liệt sĩ của Yêu Dạ tộc. Ngoài Vương ra, chỉ những võ giả Yêu Dạ tộc có cống hiến đặc biệt mới có tư cách được mai táng ở đó.

Bây giờ Huân không thể an táng những người này trong lăng Vương, nhưng điều đó không có nghĩa là trong tương lai nàng cũng không làm được.

Thi thể của cường giả Giới Chủ có thể để vạn năm cũng không thối rữa, thế nên mang những thi thể này đi cũng không phải là việc khó. Theo yêu cầu của Huân, La Chinh cẩn thận thu lại từng thi thể.

Huân bay tới phần đuôi của bàn luân hồi, đứng bất động trước một cây thương.

Trước khi Diệt tự sát, hắn đã ném trường thương này ra ngoài, tạo ra một khe hở trên mặt bàn luân hồi.

“Đây là thương Bắc Thần, được rèn từ Sao Bắc Thần. Khi xưa chính tay ta đã ban cho Diệt. Không ngờ, hắn vẫn dùng đến tận giờ...” Huân thì thầm.

Thương Bắc Thần chỉ là một thanh thần khí nhất phẩm, tuy cũng được xếp hạng trên bia vạn linh, nhưng thứ hạng cũng chỉ tầm trên dưới bảy nghìn.

Với thực lực của Diệt, hắn có thể dễ dàng lấy được một món thần khí chí tôn, nhưng không ngờ hắn vẫn dùng cây thương này.

Huân vươn tay nhổ cây thương lên. Cầm thương Bắc Thần trong tay, ngón tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve thân thương. Sau đó nàng mỉm cười, đưa thương cho La Chinh cất vào trong nhẫn tu di.

Bàn luân hồi vẫn bay trong không gian sâu thẳm...

Trong trăm nghìn Đại Giới trong, khoảng không sâu thẳm có thể nhìn thấy đều giống nhau, chẳng qua vì góc nhìn khác nhau nên vị trí các ngôi sao cũng khác nhau.

Trong đại điện của bàn luân hồi, Huân nói: “Chúng ta đi về phương bắc...”

“Phương bắc?” La Chinh khó hiểu hỏi.

Huân gật nhẹ đầu: “Đúng!”

Lúc trước, Diệt đã nói một câu, có nhắc tới bến đò Nam Thiên.

Chuyện bốn người và Huân từng rèn luyện ở bến đò Nam Thiên đã là chuyện rất lâu về trước rồi.

Lúc đó, tu vi của Diệt còn yếu, hắn còn nói đợi tu vi của mình mạnh lên thì sẽ bỏ qua mọi phân tranh, đi ngao du khắp vũ trụ...

“Rốt cuộc ngươi muốn đi nơi nào?” Lúc ấy Huân đã hỏi hắn.

Nghe thấy câu hỏi của Huân, Diệt nghĩ một lát rồi chỉ tay lên trời, chỉ về phía ngôi sao sáng nhất trên bầu trời của bến đò Nam Thiên rồi đáp: “Sao Bắc Mộ.”

Diệt luôn nói, lúc gã có thể ngao du trong vũ trụ, chỗ đầu tiên hắn đến sẽ là Sao Bắc Mộ.

Vị trí của bến đò Nam Thiên ở sâu bên trong mấy trăm Đại Giới của Yêu Dạ tộc, Diệt nhắc đến bến đò Nam Thiên không phải là muốn Huân đến đó, mà là ám chỉ Sao Bắc Mộ.

Dưới sự giám thị của Dao, Diệt cần phải ám chỉ như thế.

Bởi vậy Huân không chút do dự thay đổi phương hướng, để bàn luân hồi bay về phía Sao Bắc Mộ

Dù Diệt, Tuyệt, Sát, Lục đã chết, thế nên coi như La Chinh và Huân đã vượt qua đợt tấn công thứ nhất của Dao. Nhưng cả hai người vẫn không hề thả lỏng.

Với tính cách của Dao, sẽ không có chuyện nàng ta dễ dàng tha cho bọn họ. Nhất định nàng ta còn có chiêu truy kích lợi hại hơn ở phía sau!

Không biết lúc nào sẽ bắt đầu đợt đuổi giết tiếp theo, nên La Chinh phải chuẩn bị tốt mọi chuyện sớm một chút.

Hắn điều khiển bàn luân hồi, để Mộ Minh Tuyết tiến vào hang động thứ ba và thứ tư trong vực sâu luân hồi, lấy hết toàn bộ bảo vật về.

Trong hang động thứ ba, có rất nhiều pháp bảo phòng ngự, còn trong hang động thứ tư thì có đủ các loại tài liệu luyện khí hiếm có. Một phần những tài liệu này đến từ diễn kỷ trước, trong đó có rất nhiều tài liệu đã biến mất trong diễn kỷ này. Những tài liệu này rất quan trọng đối với Luyện Thần Tử.

Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, La Chinh lấy lệnh bài chữ Cấn ra.

Từ một khía cạnh nào đó mà nói, lệnh bài chữ Cấn không phải là vật truyền tống. Nó không chỉ đơn giản là có tác dụng truyền tống La Chinh đi, mà bản thân nó chính là Tiên Phủ, là hình chiếu của Tiên Phủ.

“Tách...”

Khi chân nguyên của La Chinh truyền vào tấm lệnh bài, nó bắt đầu sáng dần lên, cả tấm lệnh bài giống như một khối sáp, dần dần bị hòa tan, không ngừng biến ảo! Cuối cùng, tấm lệnh bài biến thành một tòa Tiên Phủ nhỏ bằng lòng bàn tay!

Huân từng nhìn thấy La Chinh sử dụng tấm lệnh bài này nên không có gì ngạc nhiên. Trái lại, Mộ Minh Tuyết và Luyện Thần Tử đều hết sức tò mò.

Đặc biệt, Luyện Thần Tử là một luyện khí sư lợi hại nhất của vũ trụ trong diễn kỷ trước, binh khí lão tạo ra tất nhiên không hề đơn giản. Nhưng lão vẫn thấy kinh sợ trước tấm lệnh bài có thể biến ảo này của La Chinh.

“Thứ này... Rốt cuộc là cái gì!”

Bằng con mắt của mình, Luyện Thần Tử cũng không biết lệnh bài này được chế tạo từ nguyên liệu gì. Ngoài quy tắc không gian ra, bên trong lệnh bài còn ẩn chứa nhiều loại luật nhân quả mà lão lần đầu mới nghe tên!

Mỗi Thiên Đạo lại ẩn chứa luật nhân quả khác nhau, nhưng cơ bản thì vẫn có điểm chung. Dù là thần khí chí tôn lão cũng có thể tìm hiểu, khám phá được!

Nhưng tòa Tiên Phủ nho nhỏ này lại nằm ngoài tầm hiểu biết của lão.

La Chinh ném nhẹ tòa Tiên Phủ xuống dưới đất, cả tòa Tiên Phủ nhanh chóng biến lớn...

Từ một tòa Tiên Phủ nhỏ bằng lòng bàn tay biến thành một tòa Tiên Phủ cao tám trượng, dài tám trượng. So sánh với vóc dáng của đám người La Chinh, diện tích của tòa Tiên Phủ này vẫn còn nhỏ. Vách tường chỉ cao đến ngực La Chinh, giống như một phiên bản thu nhỏ vậy.

Nhưng như thế đã đủ cho đám La Chinh đi vào rồi.

“Vào thôi.“ La Chinh nói xong liền bước vào cửa nhỏ của tòa Tiên Phủ, sau khi hắn bước qua cửa thì liền biến mất ở bên trong.

Cùng lúc đó, Luyện Thần Tử, Mộ Minh Tuyết và Huân cũng tiến vào trong.

Ngay khi bọn họ vừa tiến vào, cảnh sắc bên trong liền thay đổi tới mức nghiêng trời lệch đất. Tòa Tiên Phủ thấp bé trở nên cao lớn vô cùng, vách tường cao đến trăm trượng.

Mộ Minh Tuyết tò mò nhìn mọi thứ xung quanh. Đối với nàng, Tiên Phủ rất mới lạ, nàng thật sự không nghĩ ra được, rốt cuộc La Chinh có lai lịch gì. Một võ giả Thần Hải Cảnh lại có thể có một tòa Tiên Phủ như vậy sao?

“Cái này... Tòa Tiên Phủ này...” Luyện Thần Tử nhìn trân trân không nói nên lời.

Mộ Minh Tuyết chỉ tò mò mà thôi. Nàng biết sự tồn tại của Tiên Phủ không phải chuyện đùa, nhưng dựa vào con mắt của nàng thì lại không nhìn ra được chỗ đặc biệt gì của Tiên Phủ.

Nhưng Luyện Thần Tử thì khác...

Khi lão chăm chú nhìn vào vách tường Tiên Phủ, hai luồng ánh sáng trên đầu con rối bỗng vụt sáng.

“Trời ơi!”

“Loảng xoảng, loảng xoảng, loảng xoảng…”

Luyện Thần Tử bước rộng chân, không ngờ con rối trông cũ kỹ mà lại có tốc độ nhanh như thế!

Lão lao tới vách tường, vươn móng vuốt ra, nhẹ nhàng rạch một vết trên vách tường gạch xanh.

Gạch xanh cũng không kiên cố, bị móng vuốt kim loại rạch một cái liền thủng một lỗ, nhưng một lát sau, lỗ thủng đó đã khôi phục lại bình thường.

“Cái này, cái này là... gạch được luyện từ Phạn Sa.” Giọng Luyện Thần Tử trở nên kích động. Lão bước lui về phía sau hai bước, nhìn bức tường cao đến trăm trượng này, rồi càng kích động hô to hơn: “Toàn bộ... vách tường này đều như vậy!”

Mộ Minh Tuyết tò mò hỏi: “Phạn Sa là cái gì?” Trong mắt nàng, đây cũng chỉ là gạch xanh bình thường.

“Đây là một loại vật liệu cực phẩm! Không thể nào, khắp vũ trụ cũng không thể có nhiều nguyên liệu này như thế. A! Ta điên mất!” Có vẻ Luyện Thần Tử đã không khống chế được tâm tình của mình rồi.