Bách Luyện Thành Thần

Chương 1203



Kim Thân Đại Phật vốn đã định tha cho La Chinh.

Bởi hắn hoàn toàn có thể dựa vào thực lực của bản thân để xông qua mười tám vị La Hán.

Nhưng lúc này ông ta lại cảm thấy hơi tò mò.

Sau khi võ giả Thần Hải Cảnh mở ra biển chân nguyên trong đan điền, chân nguyên được hóa lỏng thành nước biển, cất giữ ở thế giới trong cơ thể.

Lượng chân nguyên có thể lưu giữ lại đương nhiên nhiều hơn trước vô số lần, nhưng dù sao cũng vẫn phải có hạn.

Độ lớn nhỏ của Thần Hải trong Phật giáo được gọi là con số “nhất cửu”.

Theo Kim Thân Đại Phật suy đoán, cùng lắm La Chinh cũng chỉ thi triển được một hai chiêu Dịch Thần Nhất Kiếm mà thôi.

Một kiếm đã đủ để rút hết một nửa biển chân nguyên trong cơ thể hắn rồi.

Hai kiếm, biển chân nguyên sẽ cạn...

Cho dù thiên phú của La Chinh thuộc hàng dị bẩm, biển chân nguyên rộng lớn hơn người bình thường thì cũng không thể thoát khỏi con số nhất cửu này được, ba kiếm đã là cực hạn.

Nếu La Chinh có được cơ duyên lớn, mở được biển chân nguyên thứ hai thì tối đa cũng chỉ thi triển được thêm một kiếm nữa mà thôi.

Trong vũ trụ này, nếu có võ giả Thần Hải Cảnh nào thi triển được bốn chiêu Dịch Thần Nhất Kiếm thì người đó chắc chắn là Thiên Kiêu của các thế lực lớn, cũng là sự tồn tại hàng đầu.

Nhưng La Chinh lại bình tĩnh chém ra mười bảy kiếm.

Kim Thân Đại Phật này hoàn toàn không nghĩ ra vì sao tên nhóc này lại làm được như thế?

Trừ phi trên người La Chinh có bảo vật nào đó có thể bổ sung chân nguyên chỉ trong nháy mắt. Hoặc hắn tu luyện phương pháp xảo trá, có thể rút chân nguyên liên tục từ một nơi nào đó. Nhưng tại sao pháp nhãn của Kim Thân Đại Phật này lại không nhìn ra được?

Nghi hoặc mất một lúc, Kim Thân Đại Phật này muốn khám phá ra điểm mấu chốt trong đó, nên lập tức bổ sung ánh sáng vàng chữa trị cho bốn pho tượng La Hán Hàng Long.

Mấy năm trước, khi La Chinh đã gặp Nhị sư huynh trên Chân Tuyệt Lộ, Nhị sư huynh cũng nghi ngờ như vậy.

Không phải tầm mắt Nhị sư huynh giỏi hơn Kim Thân Đại Phật kia, chỉ là Nhị sư huynh thường xuyên đi theo, bầu bạn với sư phụ nên biết điều kiện nhận đồ đệ thứ ba của sư phụ là gì.

Không khó để suy đoán, trong biển chân nguyên của La Chinh chính là khí hỗn độn. Mà biển chân nguyên cũng không thể sánh được với biển hỗn độn, cho nên Nhị sư huynh chỉ cần liếc mắt một cái liền hiểu rõ.

Đương nhiên Kim Thân Đại Phật này biết sự tồn tại của khí hỗn độn, nhưng khí hỗn độn được coi là căn nguyên của chúng sinh, cũng là độc của chúng sinh. Nếu không phải những người vô cùng thần thông quảng đại thì bất cứ ai chạm vào cũng sẽ phải chết.

Làm sao ông ta có thể tưởng tượng ra được trong thiên hạ này lại có người ngộ ra một bản bí thuật Hỗn Độn?

Cũng làm sao có thể nghĩ ra trong thiên hạ này còn có người luyện thành bản bí thuật Hỗn Độn đó?

Nhìn pho tượng La Hán Hàng Long đang nhanh chóng dính lại, gương mặt La Chinh hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

Tốc độ khí hỗn độn tiêu hao không nhanh, La Chinh vẫn có thể chém La Hán Hàng Long thành mảnh vỡ, nhưng chúng vẫn được ánh sáng vàng phục hồi lại như cũ.

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì khi nào mới dừng?

Lại thêm một lần nữa!

La Chinh cũng không phải người dễ dàng từ bỏ. Đến mức độ này rồi mà buông tay thì không hợp với tính cách của hắn.

Trước mắt, những cục đá vụn đang không ngừng dính lại với nhau, sau đó hóa thành hình người, bên ngoài vẫn còn đầy vết rạn.

Chưa đợi tất cả dính lại thành hình, kiếm ý trên Lôi Phong U Thần Kiếm lại lấp lóe.

“Vỡ cho ta.”

“Bụp bụp bụp bụp...”

Mười kiếm liên tiếp được chém ra, bốn bức tượng La Hán Hàng Long lại vỡ tan, ánh sáng vàng giữa những mảnh vỡ dần tối lại.

“Còn nữa sao?”

Sắc mặt La Chinh trở nên phức tạp khi nhìn thoáng qua La Hán Hàng Long, ánh mắt hắn hiện lên vẻ nghiêm trọng. Nếu ánh sáng vàng lại sáng lên nữa, hắn thật sự không còn cách nào cả.

Sau một nhịp thở, ánh sáng vàng trên những mảnh đá vỡ ấy một lần nữa sáng lên.

Cảnh tượng này khiến La Chinh cạn lời.

Ánh mắt của hắn liếc qua cửa sân trong, hai con ngươi không có tiêu điểm, nhìn qua dường như có thâm ý.

Ánh mắt của La Chinh khiến Kim Thân Đại Phật bỗng thót tim.

“Tên nhóc này khá nhạy cảm. Mặc dù hắn không nhìn thấy ta, nhưng lại biết ta tồn tại. Đây sẽ là lần cuối cùng. Nếu vẫn không dò ra được cực hạn của ngươi, ta sẽ dừng tay.” Kim Thân Đại Phật thản nhiên nói.

Đáng tiếc, lần này La Chinh lại không phối hợp nữa.

“Bát Khúc Phi Yên.”

Bên ngoài cơ thể La Chinh xuất hiện một làn sương trắng.

Hắn quyết định không chém La Hán Hàng Long nữa. Những cục đá vụn nhanh chóng dính lại với nhau. Chẳng bao lâu sau, bốn bức tượng La Hán Hàng Long đã khôi phục lại như lúc ban đầu.

Nhưng La Chinh đã thi triển Bát Khúc Phi Yên, nhẹ nhàng di chuyển giữa bốn bức tượng La Hán Hàng Long. Mặc dù bốn bức tượng này vẫn rất mạnh, nhưng không bức tượng nào đến gần được La Chinh trong vòng ba tấc. Cho dù cả bốn vị La Hán Hàng Long này có phối hợp với nhau hoàn mỹ đến thế nào thì La Chinh vẫn giống như một con cá gian xảo, dễ dàng di chuyển giữa bốn bức tượng.

Thế công của La Hán Hàng Long rất ác liệt, lực quyền đánh ra rất nặng, kèm theo cả tiếng rồng ngâm và lực vảy rồng. Nhưng tất cả đều đánh vào hư không!



La Chinh càng lúc càng khoan thai, ung dung giãn cơ thể của mình, giống như đang bơi trong nước. Mặc dù bị bốn bức tượng La Hán Hàng Long tấn công từ bốn phía, nhưng không hề có bất cứ thứ gì chạm được vào người hắn, hắn cũng không dính đòn tấn công nào.

Ánh mắt hắn thỉnh thoảng nhìn về phía cánh cửa ở trong sân, gương mặt có lúc còn hiện lên vẻ châm chọc.

“Tên này, chơi xấu ta…”

Hành động lần này của La Chinh khiến cho Kim Thân Đại Phật kia phải bó tay.

Cuối cùng, ông ta lắc đầu, ngón tay nhẹ nhàng bấm một cái, ngắt lực hương hỏa rót cho bốn bức tượng La Hán Hàng Long. Bốn bức tượng lập tức duy trì tư thái vốn có, đứng im không hề nhúc nhích.

“Kẹt kẹt...”

Cánh cửa thứ mười tám cuối cùng đã mở ra trước mắt La Chinh.

Gương mặt La Chinh hiện lên vẻ đương nhiên, hắn nhấc chân bước qua bốn vị La Hán Hàng Long đang đứng im, đi thẳng đến cánh cửa trong sân.

Khi La Chinh sử dụng Bát Khúc Phi Yên, trong lòng hắn đã có chủ định muốn làm tiêu hao sức lực của người giật dây này.

Không ngờ hiệu quả thật không tệ. Có lẽ đối phương cũng không muốn làm khó hắn, nên đã mở cánh cửa này ra.

Đằng sau cánh cửa kia vẫn là một khoảng sân nữa.

Nhưng trong sân này không có pho tượng La Hán nào, chính giữa chỉ có một bàn thờ.

Trên bàn thờ có một lệnh bài được tạo ra từ bạch ngọc.

“Chẳng lẽ đây chính là phần thưởng của hang động này?”

Mắt La Chinh quét qua, phát hiện trên khối bạch ngọc có viết hai chữ Na Di.

“Na Di Lệnh?”

Trong vũ trụ, chỉ có cường giả Giới Chủ mới có thể lĩnh ngộ thuật Đại Na Di.

Tu vi phải đạt đến mức đó, cộng thêm kinh nghiệm quản lý một giới thì mới có thể lĩnh ngộ được phương pháp dịch chuyển không gian.

Phương pháp dịch chuyển không gian tiêu hao rất nhiều chân nguyên. Cho dù là cường giả Giới Chủ, sau khi dịch chuyển không gian khoảng bốn năm lần thì cũng phải dừng lại để bổ sung chân nguyên.

Đi lại giữa trăm nghìn Đại Giới, ngoài việc dựa vào thần thú có tốc độ phi thường thì có lẽ dịch chuyển không gian chính là lựa chọn tốt nhất. Khi La Chinh trốn trong Tiên Phủ, nhóm Thiên Tôn kia đã thi triển thuật dịch chuyển không gian này để chạy đến.

“Có Na Di Lệnh, ta có thể tiến hành dịch chuyển trong trời đất, mở rộng phạm vi di chuyển của mình?”

La Chinh vốn ôm hy vọng không nhỏ đối với hang động này. Dù sao thì chỉ vì để tiến vào đây mà hắn đã hao hết ba trăm nghìn điểm mộng ảo. Huống chi, còn tốn không ít thời gian ở đây.

Khi nhìn thấy Na Di Lệnh, hắn cảm thấy cái giá ba trăm nghìn điểm mộng ảo cũng đáng.

Phiền phức mà hắn phải đối mặt bây giờ chính là đám võ giả kia sẽ không ra khỏi thành, hoặc có thể nói là sau khi bọn họ phát hiện ra hắn thì sẽ trốn luôn trong thành chính, thế nên hắn cũng không còn cách nào.

Chiến trường mộng ảo này cũng chia thành năm mươi Đại Giới.

Không dựa vào con đường mà muốn băng ngang sang một Đại Giới khác thì cũng là một chuyện hao tốn sức lực đối với La Chinh.

Nếu có được Na Di Lệnh, vậy thì La Chinh đã có thể qua lại giữa các Đại Giới.

Nghĩ đến đây, La Chinh nhất thời nôn nóng.

Hắn đưa tay cầm lấy lệnh bài, sau đó liếc mắt đầy hàm ý về phía sâu trong ngôi miếu cổ.

Hình như trong sân này đang có một vị đại năng nào đó tồn tại, nhưng cho dù là ai thì người đó cũng chẳng liên quan đến La Chinh cho lắm.

Cất Na Di Lệnh vào trong nhẫn tu di, La Chinh quay đầu bước đi.

Lần này bước ra ngoài, hắn không cần phải trải qua mười tám khoảng sân tầng tầng lớp lớp như lúc đầu nữa, vừa mở cửa thì đã là bên ngoài rồi.

Khi La Chinh vừa ra tới bên ngoài, con côn trùng nhỏ sáu cánh lại xuất hiện bên cạnh hắn. Gương mặt bức tượng Phật Di Lặc cũng từ hung ác chuyển thành mặt cười.

Trên đoạn đường này, cứ cách mười trượng lại có một vòng sáng. La Chinh cũng không bất ngờ, cứ thế mà rời khỏi hang động.

Khi La Chinh vừa mới đến cửa hang, hắn chợt nghe thấy tiếng quát tháo bên ngoài, lại nhìn thấy trên mảnh đất trống bên ngoài hang động tràn ngập điểm mộng ảo. Dưới những điểm sáng màu vàng là thi thể của mấy vị võ giả.