Bách Luyện Thành Thần

Chương 1204





* Lấy không: Lấy mà không cần trả tiền hay bỏ bất kỳ công sức nào.

Bên ngoài cửa hang đang có bảy tám võ giả Ma tộc chiến đấu với ba con chuột Thông Thiên.

Trước khi La Chinh tiến vào hang động, hắn đã giết chết ba con chuột này, nhưng sau đó chúng lại xuất hiện lần thứ hai.

La Chinh có thể phát hiện ra hang động này thì đám võ giả khác cũng có thể phát hiện ra.

Có lẽ một vị võ giả phát hiện được hang động trước, nhưng không thể để địch lại chuột Thông Thiên nên đành trở về thành chính gọi đồng bạn đến.

Bây giờ chỉ còn khoảng bảy tám vị còn sống, nhưng điểm mộng ảo ở đây đã ngưng tụ thành từng đám, trôi nổi bồng bềnh giữa không trung, sau đó biến mất theo thi thể võ giả đã chết.

La Chinh tùy tiện đếm thử số luồng ánh sáng do điểm mộng ảo ngưng tụ lại thì có khoảng hơn mười luồng, chắc hẳn đã có hơn mười võ giả bị chuột Thông Thiên giết chết, đưa về thành chính để sống lại.

Võ giả đánh chết võ giả có thể lấy được điểm mộng ảo của đối phương để dùng cho mình.

Nhưng chuột Thông Thiên lại không thể hấp thu điểm mộng ảo. Tuy nhiên, sau khi võ giả chết, một nửa số điểm mộng ảo cũng sẽ biến mất. Cho nên, số điểm mộng ảo trước mặt nghiễm nhiên trở thành vật vô chủ.

Đối với La Chinh mà nói, đây quả thật là điểm mộng ảo được tặng không, thế nên nào có chuyện bỏ qua chứ?

Thân hình hắn lóe lên, lao đến luồng điểm mộng ảo thứ nhất. Cơ thể hắn chỉ đụng nhẹ một cái, điểm sáng màu vàng đã nhanh chóng chui vào trong cơ thể hắn, được hắn thu nạp một cách dễ dàng.

“Lớn mật!”

“Muốn chết!”

“Dám lấy điểm mộng ảo của Tà Ảnh Thập Bát Tử chúng ta, chúng ta sẽ truy sát ngươi đến tận chân trời góc biển!”

Bảy tám vị võ giả Ma tộc vốn còn đang cố gắng ứng phó với ba con chuột Thông Thiên, nhưng khi nhìn thấy hành động của La Chinh thì người nào người nấy đều nổi giận, tiếng hét vang vọng cả một khu vực bị bỏ hoang.

Ba con chuột Thông Thiên vẫn di chuyển với tốc độ rất quỷ dị, thỉnh thoảng chúng dùng hàm răng nanh sắc nhọn của mình cắn thật mạnh vào người võ giả Ma tộc. Người bị cắn, cho dù có mặc áo giáp thần khí thì cũng bị chúng cắn xuyên qua. Võ giả Ma tộc da dày thịt béo là vậy mà lúc này bọn họ cũng phải chịu những vết thương sâu hoắm.

Tà Ảnh Thập Bát Tử biết trong hang động có bảo vật, chỉ là thực lực của ba con chuột Thông Thiên quá mạnh, nên đành phải liên thủ với nhau mà thôi.

Trong quá trình ác chiến, hơn mười người đã hy sinh tính mạng.

Cũng may mấy con chuột Thông Thiên này không hấp thu điểm mộng ảo. Võ giả bị giết chết sẽ được đưa về thành chính, sau khi hồi sinh lại, bọn họ sẽ chạy đến đây thu lại điểm mộng ảo của mình.

Tà Ảnh Thập Bát Tử thân thiết tới mức không có gì phải nghi ngờ. Cho nên không ai đi hấp thu điểm sáng mộng ảo đang bay lơ lửng cả.

Ai ngờ trong lúc ác chiến lại xuất hiện một võ giả đến thu hết điểm mộng ảo của huynh đệ họ, làm sao bọn họ nhẫn nhịn được?

“Tà Ảnh Thập Bát Tử?”

Nghe giọng điệu mắng mỏ giận dữ của bọn họ, khóe miệng La Chinh hơi nhếch lên. Hắn hoàn toàn không để tâm đến lời cảnh cáo của những người này, tiếp tục đến gần những điểm mộng ảo, nhanh chóng hấp thu trước khi chúng biến mất.

Ba nghìn điểm...

Tám nghìn điểm...

Bốn nghìn điểm...

Mặc dù số lượng điểm mộng ảo tán loạn trên mặt đất không nhiều, nhưng tốt xấu gì thì mỗi luồng cũng có tới mấy nghìn điểm.

La Chinh thu nạp như vậy, nên số điểm mộng ảo trong cơ thể hắn cũng nhanh chóng tăng lên.

Đợi sau khi hắn hấp thu xong mười mấy luồng sáng, hắn đã có năm mươi nghìn điểm mộng ảo, cộng thêm mười nghìn điểm còn lại lúc trước thì điểm mộng ảo của hắn đã khôi phục được sáu mươi nghìn chỉ trong nháy mắt.

“A!”

Một tiếng hét thảm truyền đến, một vị võ giả Ma tộc theo đó mà phơi thây ngay tại chỗ. Vị võ giả Ma tộc này bị chuột Thông Thiên cắn xuyên qua đầu.

Một luồng sáng màu đỏ bao vây linh hồn võ giả Ma tộc, bay về phía thành chính. Lại có một điểm mộng ảo nổ ra, di chuyển trên cơ thể của gã.

Sáu vị võ giả Ma tộc còn lại nhìn thấy vậy thì lập tức sững sờ, dường như theo phản xạ có điều kiện mà nhìn về phía La Chinh. Nếu La Chinh nuốt luôn số điểm này thì đúng là quá đáng.

Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu bọn họ, bóng dáng La Chinh đã biến mất ngay tại chỗ. Hắn lập tức xuất hiện bên cạnh thi thể võ giả Ma tộc vừa mới chết đi kia, chiếm đoạt toàn bộ số điểm mộng ảo.

Sáu vị võ giả Ma tộc nhìn thấy vậy liền tức nổ phổi, mở to hai mắt, hận không thể ăn tươi nuốt sống La Chinh.

“Giết chết tên khốn này trước!”

“Giết hắn trước, sau đó sẽ giải quyết đám chuột Thông Thiên này.”

“Thật đáng giận!”

Sáu vị võ giả Ma tộc không quan tâm đến ba con chuột Thông Thiên nữa, cứ nói cái gì là muốn giết La Chinh trước.

Trùng hợp chính là, hai trong ba con chuột Thông Thiên cũng đồng thời nhào đến chỗ La Chinh.

Thấy vậy, La Chinh vẫn thản nhiên. Trong suy nghĩ của hắn, chiến trường mộng ảo không tồn tại cái gì là đáng giận và quá đáng.

Mọi người đều liều mình đọ sức vì bảng xếp hạng mà thôi. Đây là một trận sóng lớn đãi cát. Kẻ yếu sẽ bị loại ra khỏi chiến trường mộng ảo, chỉ còn cường giả mới có thể đứng ở trung tâm võ đài này. Đây chính là ý nghĩa của chiến trường mộng ảo.

Bị mấy vị võ giả Ma tộc và chuột Thông Thiên vây công, quanh thân La Chinh hiện ra từng luồng sương trắng.

“Bát Khúc Phi Yên.”

Vẫn là Bát Khúc Phi Yên.

Thi triển thân pháp này thì dù thế công của đối phương hung mãnh như thế nào cũng không thể chạm được vào tay áo của La Chinh.

“Thân pháp của tên nhóc này quỷ dị thật.” Một võ giả Ma tộc quát lên.

“Tất cả chúng ta hãy bao vây hắn lại.”

“Ngươi bọc lót phía sau hắn đi...”

Nhưng một cảnh tượng kỳ lạ hơn lại xuất hiện ngay trước mặt võ giả Ma tộc.

Tốc độ của chuột Thông Thiên vốn rất nhanh, có lẽ tốc độ của La Chinh còn kém xa tít tắp, nhưng khi chuột Thông Thiên nhào về phía hắn, Bát Khúc Phi Yên đã giúp hắn hóa thành một làn khói xanh. Chỉ cần hơi có dao động là có thể đẩy La Chinh ra xa. Khoảng cách giữa La Chinh và chuột Thông Thiên lúc nào cũng là ba tấc.

Trong mắt võ giả Ma tộc, tốc độ của La Chinh đột nhiên tăng nhanh, ngang với với tốc độ của chuột Thông Thiên.

Bởi vì tốc độ quá nhanh, nên hầu như bọn họ không bắt được bóng dáng của La Chinh, thế thì làm sao có thể bao vây hắn được chứ?

Khi thi triển Bát Khúc Phi Yên, La Chinh cũng không quên đánh khí hỗn độn xuống đất, tạo thành một vòng sáng huyền ảo màu trắng.

La Chinh đã có kinh nghiệm hai lần lợi dụng Lôi Kiếp Sát để đối phó chuột Thông Thiên, lần này chỉ là làm theo những lần trước mà thôi. Dù sao, giết ba con chuột Thông Thiên này cũng có được ba nghìn điểm mộng ảo. Khác biệt duy nhất chính là, lần này La Chinh cho cả mấy vị võ giả Ma tộc trước mắt vào “vòng” luôn.

Không bao lâu sau, trên bầu trời bỗng nhiên truyền đến một khí thế rất đáng sợ. Kèm theo đó là tiếng sấm sét giáng xuống, vòng sáng màu trắng lóe lên, tiếp nhận Thiên Kiếp.

Một tiếng gào thét không cam lòng vang lên, sáu vị võ giả Ma tộc theo đó mà hóa thành sáu điểm sáng màu đỏ, bay thẳng về thành chính. Còn ba con chuột Thông Thiên trước mắt thì nổ tung, hóa thành rất nhiều điểm mộng ảo nhỏ bé.

Điểm mộng ảo lơ lửng trên không trung một hồi, sau đó chui vào trong cơ thể La Chinh.

Sáu vị võ giả Ma tộc có thể kiên trì đến bước cuối cùng, thực lực còn mạnh hơn so với võ giả bị giết chết trước đó, đương nhiên số điểm mộng ảo cũng phải nhiều hơn một chút. Bình quân một người có được mười nghìn điểm mộng ảo.

Cộng thêm điểm mộng ảo từ ba con chuột Thông Thiên, số điểm của La Chinh bây giờ đã khôi phục lại một trăm ba mươi nghìn.

“Xem như khá may mắn.” La Chinh mỉm cười, cơ thể nhẹ nhàng trôi nổi, ánh mắt nhìn về phía xa.

Trong một Đại Giới tồn tại rất nhiều thành chính, chiến trường mộng ảo còn chia thành năm mươi Đại Giới. Bây giờ hắn đã có được Na Di Lệnh, nên chưa cần thiết phải quay về thành chính trước đây. Giờ là lúc hắn điên cuồng cướp đoạt điểm mộng ảo từ người khác.

Nhưng tác dụng của Na Di Lệnh có đúng như hắn đã suy đoán hay không thì còn phải nghiệm chứng lại đã.

Nghĩ đến đây, La Chinh lấy Na Di Lệnh được chế tạo từ bạch ngọc ra ngoài, rút một luồng khí hỗn độn ra khỏi biển hỗn độn, rót vào trong đó.

Na Di Lệnh được kích hoạt, lập tức phóng ra một luồng ánh sáng trắng mờ nhạt, nhưng sau đó lại nhanh chóng tắt đi.

Thấy vậy, La Chinh khẽ cau mày.

“Chẳng lẽ Na Di Lệnh không có tác dụng?”

Hắn đang mải suy nghĩ thì một nhịp thở tiếp theo, Na Di Lệnh trong tay hắn bắt đầu chấn động dữ dội.

Lực quy tắc không gian mạnh mẽ phát ra từ trong Na Di Lệnh. Ánh sáng màu trắng lóa mắt bao phủ La Chinh, giống như một mặt trời nhỏ xuất hiện tại một nơi hoang dã.

Một lát sau...

Ánh sáng màu trắng tiêu tán, bóng dáng La Chinh cũng biến mất ngay tại chỗ.