Dù chỉ là thử thôi nhưng không phải tùy tiện là có thể đỡ được.
Dưới tác động toàn lực của Lôi Phong U Thần Kiếm, cả lôi điện và đao gió trong đó đều trở nên vô cùng sắc bén. Đã vậy, từng luồng U Thần Ảnh được La Chinh ngầm khống chế đều đánh ra các chiêu thức không giống nhau, nhưng mỗi một quyền mỗi một cước đều có một mục đích, muốn phá chiêu cũng không dễ đến thế.
Đối mặt với ba lớp tấn công, ánh mắt trong trẻo của Cơ Lạc Tuyết cũng dần dần nhuốm sự lạnh lẽo.
Chỉ trong phút chốc, tay phải của nàng đã tạo thành hình lan hoa chỉ, ngón tay út thon nhỏ của nàng bỗng giơ lên, chiếc nhẫn trên ngón tay chợt tỏa ra một luồng ánh sáng màu vàng nhạt.
“Hộ thể hành Thổ.” Kèm theo đó là giọng nói bình thản của Cơ Lạc Tuyết.
Ánh sáng màu vàng nhạt đó dần dần tụ lại tạo thành một người khổng lồ cao tới hàng trăm trượng, bao phủ Cơ Lạc Tuyết vào bên trong.
Một luồng khí tức nồng đậm cũng truyền tới theo ánh sáng màu vàng kia.
“Uỳnh! Uỳnh!”
Tia sét đầu tiên đánh mạnh lên luồng sáng đó chỉ để lại một dấu vết mờ nhạt rồi lập tức biến mất.
Còn đao gió cũng chỉ chém vào sâu một tấc…
Mặc dù quyền pháp của U Thần Ảnh rất diệu kỳ, phối hợp lẫn nhau cũng hoàn hảo không một kẽ hở, thế nhưng căn bản không thể nào phá vỡ được lớp phòng ngự mạnh mẽ này. Càng đừng nói đến việc gây ra một chút thương tích nào cho Cơ Lạc Tuyết ở bên trong đó!
“Lực phòng ngự thật mạnh!” La Chinh khẽ nhướng mày. Dù hắn biết năm chiếc nhẫn trong tay Cơ Lạc Tuyết không phải vật tầm thường, nhưng nó vẫn mạnh ngoài sức tưởng tượng của La Chinh, mà khi nãy nàng mới chỉ sử dụng một chiếc nhẫn mà thôi.
Sau khi chặn lại đợt tấn công của La Chinh, Cơ Lạc Tuyết mới vung tay về phía hắn, khóe miệng khẽ nhếch lên, vừa mới giơ tay lên đã lập tức phẩy nhẹ xuống!
Sau mọt cái phất tay, cánh tay của người khổng lồ màu vàng nhạt đang bao lấy Cơ Lạc Tuyết kia cũng liền đập mạnh xuống dưới.
“Uỳnh! Uỳnh!”
Âm thanh vang trời nổ lên, đồng thời còn kèm theo một cơn chấn động cực mạnh.
Nếu đứng từ trên cao nhìn xuống sẽ có thể thấy được một dấu tay cực lớn đã xuất hiện trên một khu đất trống bên cạnh tòa thành chính này, xung quanh dấu tay là vô số khe nứt đang lan rộng ra! Mặt đất xung quanh cũng không ngừng rung lên…
Sau khi bàn tay kia phất xuống, La Chinh lập tức bay lùi về phía sau, vừa may tránh khỏi một chưởng này!
Nhìn dấu tay lõm xuống trên mặt đất, ánh mắt hắn càng trở nên nghiêm túc hơn, ý chí chiến đấu cũng càng lúc càng mãnh liệt!
Mục tiêu quan trọng nhất mà La Chinh phi thăng lên Thượng Giới chính là tìm kiếm La Yên.
Nhưng La Chinh chưa từng quên việc truy tìm võ đạo của mình và vượt qua cực hạn của bản thân!
Có điều từ lúc bước vào Thượng Giới tới giờ, trừ lúc đối mặt với sự truy sát của các Thiên Tôn ra, hắn chưa có một cơ hội nào để so tài với các cường giả cùng cấp của Thượng Giới.
Nhưng tâm nguyện của hắn có thể sẽ được hoàn thành trong chiến trường mộng ảo này, hắn được đối mặt với các thiên tài siêu cấp của cả vũ trụ, các nhân vật Thiên Kiêu của các chủng tộc lớn.
“Một chưởng này cũng thật kinh khủng!”
“Hừ! Ngươi tưởng rằng ai cũng xứng đáng được xưng là Thiên Kiêu chắc? Một thế lực lớn cũng chẳng có mấy vị Thiên Kiêu đâu. Sau này những người đó trở thành Giới Chủ rồi chắc chắn sẽ là những người nổi bật nhất, được phong làm Thiên Tôn thì cũng là những người mạnh nhất trong số các Thiên Tôn. Huống hồ trong vòng đại thế mở ra lần này, các chủng tộc lớn đều dốc hết tâm huyết vào Thiên Kiêu của tộc mình. Bọn họ gánh trên vai kỳ vọng của cả một thế gia lớn, cả một chủng tộc lớn đó…”
“Như thế cũng sẽ kéo dài chênh lệch giữa các võ giả Thần Hải Cảnh, những võ giả Thần Hải Cảnh như chúng ta ấy à, có lẽ cả đời cũng chẳng xuất đầu lộ diện được đâu.”
Trên tường thành đã có hơn trăm nghìn võ giả tụ tập lại, trong đó có không ít người là bị tiếng nổ kia thu hút lại đây.
Mặc dù một chưởng vừa rồi của Cơ Lạc Tuyết tạo thành một trận động đất trong phạm vi hàng trăm dặm xung quanh, từng khe nứt cũng kéo dài tới hàng trăm dặm, nhưng tòa thành chính bên cạnh đó không hề rung chuyển chút nào.
Thấy một chưởng này không đánh trúng La Chinh, Cơ Lạc Tuyết mới khẽ híp mắt, lại giơ tay lên, sau đó nghiêng tay phất thêm một cái nữa.
Chưởng đầu tiên trực tiếp đập từ trên xuống dưới.
Chưởng thứ hai này lại bắt đầu từ bên cạnh hất ngang sang, giống như một cái tát dành cho thứ đàn ông tồi tệ vậy.
Tốc độ một chưởng này của nàng không nhanh. Nhưng hình thể của người khổng lồ đó lại lớn hơn nàng vô số lần, thế nên khi tốc độ vung tay cùng với tần suất của nàng đồng bộ với nhau thì tốc độ vung tay của người khổng lồ cũng nhanh hơn vô số lần.
Bàn tay to của người khổng lồ kia có một nửa còn chưa in xuống mặt đất, một chưởng này vung ngang sang liền nhấc theo cả cỏ cây bùn đất đập về phía La Chinh.
Nếu như chưởng này đánh trúng người La Chinh thì sẽ trực tiếp quăng hắn lên tường thành chính, dưới sức ép của bàn tay và bức tường thành ấy, có khi La Chinh sẽ bị nghiền thành thịt vụn luôn cũng nên.
Dĩ nhiên La Chinh sẽ không để chuyện đó xảy ra. Hai chân hắn khẽ nhún một cái rồi xoay người một vòng, dễ dàng tránh được một chưởng này.
“Hừ!”
Thấy hành động đó của La Chinh, Cơ Lạc Tuyết chỉ khẽ hừ khinh thường, tay kia lại đập xuống lần nữa.
Trước mặt người khổng lồ này, La Chinh giống như một con ruồi vậy, vừa mới bay lên, còn chưa kịp lui lại đã bị một bàn tay khác nện xuống mặt đất.
“Thực lực… yếu hơn so với tưởng tượng của ta, ấy mới chỉ là sử dụng lực hành Thổ thôi…”
Trong tay trái của người khổng lồ kia đầy ắp bùn đất của mười trượng xung quanh, mà La Chinh thì bị chôn vùi trong đống đất, đương nhiên cũng rơi vào trong bàn tay khổng lồ đó.
Đồng thời, tay phải của Cơ Lạc Tuyết cũng đang khép lại gần tay trái, hai tay nhẹ nhàng vỗ vào nhau như thể đang cổ vũ cho một ai đó, nếu nghe kỹ còn có thể thấy cả tiếng vỗ tay đang vang lên khe khẽ kia.
Sở dĩ phải nghe kỹ mới thấy là vì khi hai tay của người khổng lồ này không ngừng vỗ vào nhau đã tạo ra những tiếng nổ đinh tai nhức óc.
La Chinh bị đôi bàn tay khổng lồ đó công kích từ cả hai phía.
Mỗi lần nàng vỗ tay, các võ giả đang đứng xem trên tường thành đều không khỏi thót tim một cái.
“Uy lực thật kinh khủng, tên nhóc kia có khi đã bị giã thành thịt vụn rồi cũng nên?”
“Sau một chưởng này hẳn là cũng gần đến mức đó rồi ấy, Cơ Lạc Tuyết quả thực quá kinh khủng!”
“Sao không nhìn thấy điểm mộng ảo xuất hiện nhỉ? Tên nhóc kia hẳn là đã chết ngắc rồi, theo lý thì phải trở về thành sống lại chứ?”
Mọi người cũng đều thấy khó hiểu như vậy, bị mấy chưởng này nện lên người mà sao không thấy điểm mộng ảo của thằng nhóc đó đâu? Lẽ nào tên đó còn chưa chết?
“Bộp bộp bộp…”
“Ầm ầm ầm…”
Cơ Lạc Tuyết khẽ vuốt đôi bàn tay sạch sẽ trắng nõn của nàng, mà người khổng lồ cũng vuốt bàn tay của to bự của nó y như thế.
Ánh mắt trong trẻo của Cơ Lạc Tuyết xuyên qua luồng sáng màu vàng nhạt kia quan sát tình hình trong đôi bàn tay khổng lồ.
Nàng không ngừng vỗ tay như thế làm bùn đất trên đôi bàn tay khổng lồ do luồng ánh sáng màu vàng nhạt tạo thành ào ào rơi xuống, cơ thể La Chinh cũng dần hiện ra…
Đất đá vụn trong lòng bàn tay khổng lồ có thể giúp La Chinh giảm bớt một ít sức nặng, nhưng sau khi những đất đá vụn này rơi xuống, hai bàn tay khổng lồ lại ập vào nhau tiếp.
“Bộp bộp bộp…”
Thế nhưng sau từng lần từng lần vỗ tay, ánh mắt của nàng lại càng lúc hiện lên sự ngạc nhiên tột độ.
La Chinh vẫn bị hai bàn tay nện vào người nhưng Cơ Lạc Tuyết nhìn thấy rõ ràng là hơi thở của hắn không hề giảm đi chút nào. Nàng cũng không nhìn thấy bất kỳ vết thương nào trên người La Chinh cả.
Chẳng trách tên này có thể dễ dàng giết chết Ngưu Kim như thế. Cơ thể hắn đã mạnh đến mức này rồi sao?
Nàng khẽ nhíu mày lại.
Sau đó, ngón tay trái của nàng khẽ dựng thẳng lên, vây La Chinh trong lòng bàn tay trái, còn tay phải thì khẽ nhấc lên, ngón trỏ vươn ra ấn mạnh vào giữa lòng bàn tay trái.
Nàng vừa mới làm xong động tác đó, trên đầu La Chinh đang nằm trong lòng bàn tay kia bỗng xuất hiện một ngón tay khổng lồ, mang theo một luồng sức mạnh kinh khủng ép về phía hắn.
Sức mạnh của ngón tay đó tụ lại tập trung hơn hẳn nên lực tạo ra cũng kinh khủng hơn so với hai bàn tay vỗ vào nhau khi nãy rất nhiều lần.
Nhưng lúc này đây, La Chinh lại khẽ mỉm cười, hắn dứt khoát giơ nắm đấm của mình lên!
Nắm đấm của La Chinh nhỏ hơn ngón tay của người khổng lồ vô số lần, đầu của một ngón tay đó còn lớn hơn cả cơ thể La Chinh gấp nhiều lần.
Cảnh tượng này vô cùng kinh người!
Trước mặt người khổng lồ, La Chinh chỉ như một con kiến nhỏ nhoi, dùng đầu ngón tay là có thể giết chết.
Trong mắt của những người đứng xem, hắn sẽ chẳng thể thoát khỏi kiếp nạn này.