Bách Luyện Thành Thần

Chương 1213





“Sức sống của tên nhóc này thật bền bỉ! Bị đánh nhiều lần như thế, nếu là võ giả khác chắc đã bị giã thành thịt vụn từ lâu rồi!”

“Có lẽ hắn có loại bảo vật hộ thể nào đó, nhưng cho dù là loại bảo vật nào đi chăng nữa cũng chẳng cản nổi một ngón tay này đâu!”

“Ta nhớ đây là lần đầu tiên Cơ Lạc Tuyết sử dụng vòng tay ngũ hành. Vòng tay ngũ hành chính là thần khí chí tôn đứng thứ hai trăm ba mươi trên bia hoàn vũ vạn linh! Là chí bảo của Cơ gia!

“Tên nhóc này còn định phản kháng ư… thật là…”

Lúc này, các võ giả trên tường thành đều được mở rộng tầm mắt!

Thần khí chí tôn ở trong vũ trụ này đều nằm trong tay các vị Giới Chủ và Thiên Tôn.

Cả vũ trụ này chỉ có khoảng hơn ba nghìn món thần khí chí tôn. Bình thường làm sao có cơ hội nhìn thấy chúng được chứ!

Mặc dù rất nhiều võ giả chưa từng thấy chúng, nhưng một vài vị võ giả thường nghiên cứu về chúng thì ít nhiều cũng đã nghe qua. Có vài võ giả còn có thể kể lưu loát về lai lịch của món vòng tay ngũ hành này.

“Vòng tay ngũ hành được làm từ một tảng đá thần năm màu trong thái dương, ẩn chứa năm loại lực quy tắc căn bản, chứa đựng ý nghĩa thâm ảo độc nhất vô nhị…”

Có người còn đang kể về lai lịch của vòng tay ngũ hành thì cánh tay khổng lồ kia đã đập xuống.

“Uỳnh!”

Nắm đấm của La Chinh và ngón tay to lớn kia va vào nhau.

Trong tưởng tượng của mọi người, cơ thể của La Chinh sẽ bị ngón tay này bóp nát ngay lập tức vì thực lực giữa hai bên cách nhau quá xa.

Nhưng hiện giờ họ lại nhìn thấy ngón tay khổng lồ đó không thể tiếp tục ấn xuống được nữa!

Cơ thể hắn vẫn đứng sừng sững giữa lòng bàn tay đó, nắm tay thì vẫn giơ lên thật cao!

Sau khi tiếng nổ lắng xuống, La Chinh vẫn không bị thương mảy may chút nào, khuôn mặt hắn vẫn nở một nụ cười mỉm khó dò như trước.

Mà ngón tay trỏ lớn được tạo thành từ lực quy tắc hệ Thổ cũng bỗng chốc nổ tan, biến thành những mảnh lực quy tắc hệ Thổ nhỏ vụn bắn tung ra bốn phía.

Một ngón tay của người khổng lồ đã bị nắm đấm của La Chinh đập vỡ.

“Tên… tên này…”

Trăm nghìn võ giả đứng xem trên tường thành đều chấn động không thốt nên lời khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Cùng lúc đó, trên ngón tay của Cơ Lạc Tuyết cũng xuất hiện một vết đứt, một dòng máu tươi chảy ra.

“Đau quá…”

Mười ngón tay có sự gắn kết với nhau, vậy nên cơn đau truyền tới từ ngón tay kia thật sự vô cùng khó chịu.

Chút đau đớn ấy vốn chẳng là gì với hầu hết các võ giả, nó nhẹ như một bữa ăn sáng vậy. Cho dù là võ giả luyện thể sơ kỳ bị gãy mất một ngón tay thì họ cũng chẳng thèm chớp mắt lấy một cái.

Nhưng bẩm sinh Cơ Lạc Tuyết đã sợ đau, từ nhỏ tới lớn đều như vậy.

Dù chỉ là một vết thương nho nhỏ ở ngón tay thôi cũng khiến nàng đau phát khóc lên, nàng lập tức ngậm ngón tay vào miệng, mút hết vết máu trên đầu ngón tay.

Thế nên người khổng lồ màu vàng nhạt đang bao phủ quanh nàng kia cũng làm động tác đưa tay lên đặt bên cạnh miệng y như thế, nhìn qua có vẻ rất tức cười.

Lúc này, La Chinh cũng đã thoát khỏi lòng bàn tay trái của người khổng lồ kia, cơ thể của hắn giống như một con khỉ đang nhanh nhẹn trèo lên núi, bắt đầu lao nhanh về phía Cơ Lạc Tuyết.

“Ngươi…”

Cơ Lạc Tuyết không khỏi khẽ nhíu mày, thực lực của La Chinh còn mạnh hơn tưởng tượng của nàng.

Có điều nàng vẫn không quan tâm lắm, Cơ Lạc Tuyết luôn không thật sự nghiêm túc khi đối mặt với La Chinh, nàng vừa mút ngón tay, vừa vươn bàn tay còn lại ra không ngừng đập về phía La Chinh.

Bàn tay to lớn đó bắt đầu ngăn La Chinh đi tiếp về phía nàng. Vừa mới phủi tay, một dấu tay lớn đã xuất hiện trên mặt đất, còn cơ thể của La Chinh thì lại quay cuồng như một con thuyền nhỏ chơi vơi giữa biển rộng, thi thoảng hắn sẽ bị cơn sóng ập đến không thấy bóng dáng nhưng rồi lại bất chợt chui ra từ trong kẽ hở kia…

“Uỳnh uỳnh…”

Dưới từng đợt công kích liên tiếp, La Chinh chui qua chui lại giữa lòng bàn tay đó, khoảng cách với Cơ Lạc Tuyết cũng càng lúc càng gần.

“Vèo!”

Đến khi chỉ còn cách khoảng ba đến bốn trượng, La Chinh bèn nhảy một bước vượt qua không gian, vọt tới dưới chân người khổng lồ kia.

Muốn giết được Cơ Lạc Tuyết thì nhất định phải phá vỡ lớp phòng ngự của người khổng lồ này.

Nhưng khi La Chinh vừa mới chui ra khỏi khe nứt không gian thì Cơ Lạc Tuyết đã nhẹ nhàng nhấc bàn chân nhỏ nhắn của mình lên rồi khẽ đá về phía hắn.

Vì thế bàn chân của người khổng lồ kia cũng đá mạnh về phía La Chinh.

“Rầm.”

La Chinh không ngờ rằng nàng còn chiêu này nữa nên không kịp né, trực tiếp bị đá trúng, cơ thể như một quả bóng cao su bay ngược về phía sau.

Cơ Lạc Tuyết vẫn đang ngậm ngón tay, thấy La Chinh bị mình đá bay ra ngoài mới bỏ ngón tay ra quan sát thật kỹ. Nàng thật sự rất quan tâm đến vết thương của mình!

Sau cú đá này, La Chinh bay ngược ra sau hơn mười dặm.

Có điều La Chinh đã kịp lấy lại thăng bằng trước khi ngã xuống đất, hắn lơ lửng giữa không trung, gượng cười nhìn người khổng lồ màu vàng to lớn phía xa kia.

“Chỉ dùng quy tắc hệ Thổ thôi mà đã khó đối phó đến vậy rồi…” La Chinh có phần bất đắc dĩ.

Trong đầu vừa hiện ra suy nghĩ này, La Chinh đã ngầm quẳng nó đi ngay. Tí tẹo khó khăn này sao đủ để hắn lui bước được chứ.

“Vèo.”

Cơ thể của hắn lại biến thành một dải ánh sáng hình vòm cung bay vụt tới lần nữa.

Thấy La Chinh vọt tới gần mình, cuối cùng Cơ Lạc Tuyết cũng quyết tâm nghiêm túc lại, nàng thoáng cảm nhận được một chút nguy cơ dấy lên trong lòng. Thực lực của tên này quả thực đáng để nàng dùng thái độ nghiêm túc hơn đối phó.

Tới lúc này, Cơ Lạc Tuyết cũng chưa từng nghĩ mình sẽ thua, mặc dù nằng cảm thấy có một chút cảm giác nguy cơ nhưng nó cũng chỉ đủ để làm nàng tỏ ra nghiêm túc hơn một ít thôi.

“Lại thử xem…”

Thấy La Chinh sắp bay tới gần mình, Cơ Lạc Tuyết vươn tay về phía La Chinh khẽ vồ một cái, trực tiếp tóm lấy hắn.

Nhưng đúng lúc này, hai tay La Chinh lại bỗng nhiên vung lên, một ngọn núi nhỏ bảy màu khoảng chừng bằng bàn tay bỗng xuất hiện rồi liên tục xoay tròn trước mặt hắn.

“Núi Nguyên Từ Thần, đi!”

“Vèo vèo…”

Núi Nguyên Từ Thần được La Chinh luyện chế bằng bí pháp, lúc này được La Chinh gọi ra, trong lúc xoay tròn bèn mau chóng biến ra càng to, hóa thành một ngọn núi lớn đè xuống người khổng lồ màu vàng đất kia.

“Ngọn núi này…”

Cơ Lạc Tuyết nhìn thấy núi Nguyên Từ Thần bỗng hơi ngẩn người.

Giữa lúc nàng còn đang ngơ ngẩn, ngọn núi Nguyên Từ Thần to lớn đó đã ép về phía nàng.

“Ầm!”

Cơ Lạc Tuyết giơ tay lên định bụng sẽ đánh vỡ ngọn núi bảy màu này.

Nàng vừa vung tay lên, người khổng lồ kia cũng siết chặt nắm tay lại y như thế rồi đập mạnh về phía núi Nguyên Từ Thần.

Trong núi Nguyên Từ Thần có chứa lực ngũ hành rất hỗn tạp, vì vậy nó rất khó xảy ra phản ứng với các lực quy tắc khác, bản thể chắc chắn không gì sánh được, những lực bình thường cũng chẳng có cách nào phá vỡ chứ đừng nói đến việc người khổng lồ này chỉ đang cậy mạnh thôi.

Thế nên sau khi một tiếng nổ mạnh vang lên, núi Nguyên Từ Thần chỉ rung rung giữa không trung rồi vẫn ép về phía trước.

Độ kiên cố của núi Nguyên Từ Thần hơn hẳn những ngọn núi lớn thông thường, trọng lượng cũng nặng hơn chúng gấp vô số lần.

Vì thế, khi nó ép lên người khổng lồ thì đủ hiểu sức nặng phải kinh khủng đến mức nào.

Mặc dù đang ở trong cơ thể của người khổng lồ nhưng Cơ Lạc Tuyết vẫn cảm nhận được sức ép kinh người đó, lúc này đây nàng không thể nhúc nhích được một chút nào cả.

“Lộp rộp…”

Trên vai người khổng lồ kia bắt đầu xuất hiện các vết nứt, đoán chừng không bao lâu nữa là sẽ tự vỡ nát.

Sau khi dùng núi Nguyên Từ Thần áp xuống, khuôn mặt La Chinh mới hiện lên một nụ cười thong dong, lúc này hắn bèn nhân cơ hội bay về phía Cơ Lạc Tuyết.

Nếu chiêu này có hiệu quả thì hắn có thể giết chết nàng rồi, không biết trong người Cơ Lạc Tuyết có bao nhiêu điểm mộng ảo đây.

Nhưng La Chinh còn chưa tới gần, Cơ Lạc Tuyết đã khẽ híp mắt, ngón út trên tay phải của nàng khẽ khều xuống, tất cả quy tắc hệ Thổ đều tan biến, người khổng lồ được ngưng tụ từ quy tắc hệ Thổ cũng nháy mắt liền biến mất.

Núi Nguyên Từ Thần không có gì chống đỡ bèn ép thẳng xuống bên dưới.

Nếu Cơ Lạc Tuyết né chậm hơn một xíu nữa thôi e rằng cũng sẽ bị đè dưới ngọn núi này rồi.

Khi Cơ Lạc Tuyết bỏ đi quy tắc hệ Thổ, nàng khẽ chạm vào ngón cái tay phải, một cơn gió màu vàng nhạt bỗng bay ra từ trong chiếc nhẫn trên ngón tay cái đó về phía nàng, thế rồi Cơ Lạc Tuyết bỗng biến mất ngay tại chỗ.

Lúc này, núi Nguyên Từ Thần liền đổ ầm xuống, ép sâu xuống mặt đất tới mấy trăm trượng mới ngừng lại.

“Vèo vèo.”

Ngọn gió màu vàng nhạt vừa lướt qua đã cuốn Cơ Lạc Tuyết đi, nhưng khẽ quẹo một cái, cả người Cơ Lạc Tuyết đã đứng trên đỉnh của núi Nguyên Từ Thần.

Uy lực khi hai người giao đấu với nhau còn sót lại vẫn đang dâng lên cuồn cuộn khiến gió xung quanh thổi lên điên cuồng.

Dải băng trắng như ngà đằng sau nàng không ngừng tung bay phất phới.

Cơ Lạc Tuyết đứng ở trên cao vẫn có thể nhìn xuống thấy được La Chinh, chỉ là vẻ mặt hơi mất tự nhiên.