Bách Luyện Thành Thần

Chương 1220





Cạnh tranh xếp hạng trong chiến trường mộng ảo diễn ra khá khốc liệt.

Bởi vì số lượng thành chính có rất nhiều, nhưng phạm vi hoạt động của đa số võ giả đều bị hạn chế, không có khả năng trong thời gian ngắn xuyên qua quá nhiều thành chính.

Cho nên, đa phần bọn họ đều vây quanh một thành chính để cướp đoạt điểm mộng ảo.

Đương nhiên, phương pháp của mỗi người hoàn toàn khác nhau.

Giống như Cơ Lạc Tuyết quản lý một thành chính, nàng đã dùng phương thức “nộp thuế” để thu điểm mộng ảo. Người của tòa thành đó phải giao nộp điểm cho nàng, không ai thoát được.

Nhưng nếu chỉ quản lý một thành chính không, Cơ Lạc Tuyết không có khả năng xếp ở thứ hạng cao như vậy.

Nhưng Cơ Lạc Tuyết lại có hai cơ thể có chung một suy nghĩ. Hắc Tuyết là phân thân của Cơ Lạc Tuyết, đang hành tẩu ở một Đại Giới khác.

Tích lũy điểm của hai người đều tính trên đầu của một người.

Cho nên, Cơ Lạc Tuyết mới có thể dẫn trước, đứng trên thứ tám trong bảng xếp hạng ở kim tự tháp, vô cùng nổi bật, toàn bộ Cơ gia đều cảm thấy nở mày nở mặt.

Dù sao, bên trong Chư Thần Vô Niệm cũng chỉ có hai người được xếp trong mười vị trí đầu. Một người là Hiên Viên Thần Phong, người còn lại chính là Cơ Lạc Tuyết. Sau khi thứ tự của Hiên Viên Thần Phong đột nhiên rớt xuống một cách khó hiểu, Cơ Lạc Tuyết chính là người duy nhất của Chư Thần Vô Niệm còn nằm trong mười vị trí đầu.

Lão tổ Cơ gia nhìn thấy tình huống như vậy, không khỏi vui vẻ, khen ngợi Cơ gia đã có người kế thừa.

Nhưng lúc này, xếp hạng của Cơ Lạc Tuyết lại nhanh chóng rơi xuống, từ hạng bảy xuống đến hạng trăm.

Gia chủ Cơ gia nhìn chằm chằm vào bảng xếp hạng trên kim tự tháp, ánh mắt lộ ra sự lạnh lẽo.

“Có người đã giết chết Tuyết nhi một lần.” Gia chủ Cơ gia lạnh lùng nói.

Chỉ tiếc, người bên ngoài không cách nào quan sát được nhất cử nhất động bên trong chiến trường mộng ảo, cho nên không biết là ai đã có được thực lực giết chết Thiên Kiêu của Cơ gia?

“Hừ, có thể đánh bại Tuyết nhi, người này chắc chắn không phải hạng vô danh. Không biết hắn có gì để dựa vào mà dám chọc cháu gái của ta.” Một vị trưởng bối Cơ gia giận dữ nói. Nói chung, đại gia tộc chính là một sự tồn tại khủng bố. Cơ Lạc Tuyết là hòn ngọc quý của toàn bộ gia tộc Cơ gia. Bọn họ làm sao có thể tha thứ cho người đã ra tay với Cơ Lạc Tuyết chứ?

“Ta đã nói rồi, nên để cho Cơ Lạc Tuyết dung hợp Hắc Tuyết, bởi vì phân làm hai cơ thể sẽ khiến cho thực lực của Cơ Lạc Tuyết giảm xuống rất nhiều, tội gì phải dùng cách này chứ.” Một vị trưởng bối khác phản ứng.

Hắc Tuyết là phân thân của Cơ Lạc Tuyết, thực lực cũng rất phi phàm. Quan trọng là khi hai người dung hợp lại, Cơ Lạc Tuyết mới có thể phát huy được thực lực mạnh nhất của nàng.

Có nên dung hợp hay không, trước khi chiến trường mộng ảo mở ra, Cơ gia đã từng tranh luận về chuyện này.

Dung hợp có chỗ tốt của dung hợp. Với hình thể hoàn chỉnh của Cơ Lạc Tuyết, nàng chưa chắc đã có đối thủ bên trong chiến trường mộng ảo. Cho dù là Đạo Tử, Cơ Lạc Tuyết cũng có thực lực chiến một trận.

Nhưng khi hai phân thân cùng tiến vào chiến trường mộng ảo, tốc độ kiếm điểm mộng ảo cũng tăng lên gấp đôi. Khuyết điểm duy nhất chính là thực lực của nàng giảm xuống rất nhiều.

Người cuối cùng đưa ra quyết định này chính là bản thân Cơ Lạc Tuyết.

Trên thực tế, dùng phân thân tiến vào chiến trường mộng ảo rất có lợi đối với Cơ Lạc Tuyết.

Giống như lần này, Cơ Lạc Tuyết bị La Chinh giết chết, nếu là người bình thường, chỉ sợ đã tổn thất hết một nửa điểm mộng ảo rồi.

Nhưng Cơ Lạc Tuyết thì chỉ mất một nửa điểm mộng ảo của chủ thân, nhưng Hắc Tuyết bên kia lại không hề hao tổn gì. Cho nên, điểm mộng ảo bị mất đi của nàng cũng chỉ có một phần tư mà thôi.

Nếu Cơ Lạc Tuyết trong cơ thể hoàn chỉnh bị giết một lần, xếp hạng của nàng không chỉ rớt xuống vị trí bảy trăm, mà sẽ là vị trí hơn hai nghìn.

Nhưng Cơ Lạc Tuyết trong trạng thái hoàn chỉnh, có mấy ai có thể giết chết được nàng?

Chiến trường mộng ảo chia làm năm mươi Đại Giới. Có khả năng đánh bại Cơ Lạc Tuyết chắc cũng chỉ khoảng mười người. Mà mười người này rất có thể không cùng tồn tại bên trong một Đại Giới với Cơ Lạc Tuyết. Nói cách khác, khả năng nàng bị giết chết là rất nhỏ.

Cho nên, phải chăng có nên phân thân hay không, vấn đề này, ai tốt ai xấu đúng là khó mà lý giải.

Một vài trưởng bối Cơ gia cũng bởi vì vấn đề này mà tranh luận với nhau.

“Được rồi...”

Ngồi tại nơi cao nhất, lão tổ Cơ gia phất tay.

Khi âm thanh lão tổ truyền ra ngoài, Cơ gia từ trên xuống dưới lập tức yên tĩnh lại, ngay cả gia chủ, các vị trưởng bối cũng phải ngồi nghiêm chỉnh.

“Tuyết nhi đã làm rất tốt rồi. Huống chi, bị giết chết một lần cũng chẳng đáng là gì. Tin rằng con bé sẽ đứng lên được.” Lão tổ Cơ gia thản nhiên nói.

“Tổ công nói rất đúng, chúng ta nên có lòng tin đối với Lạc Tuyết. Có lẽ Lạc Tuyết cũng không phải bị giết chết, mà là con bé thăm dò một số phúc địa bên trong chiến trường mộng ảo, đã gặp phải nguy hiểm không thể kháng cự. Võ giả bị giết chết bên trong chiến trường mộng ảo có thể phục sinh mà, Cơ Lạc Tuyết còn có rất nhiều cơ hội.” Gia chủ Cơ gia thản nhiên nói.

Không ít người cùng gật đầu.

Xếp hạng giai đoạn trước cũng không tính là gì. Hiên Viên Thần Phong dẫn trước rất xa cũng không phải đã tuột hạng chẳng còn thấy bóng dáng sao. Bây giờ mọi người đang nhìn thấy y đuổi theo, bọn họ phải nên kiên nhẫn với Cơ Lạc Tuyết mới đúng.

Tại một góc khác bên trong chiến trường mộng ảo.

Một nữ võ giả tay cầm đao, nghiêng đầu đứng trên đỉnh tường thành.

Diện mạo của nữ võ giả này giống Cơ Lạc Tuyết như đúc.

Mặc dù tướng mạo hoàn toàn giống nhau, nhưng khí chất của hai người lại khác.

Bên cạnh Cơ Lạc Tuyết thường hay có bông tuyết bay bổng, còn bên cạnh cô gái này, mặc dù cũng có tuyết, nhưng lại là tuyết đen.

Nàng và Cơ Lạc Tuyết là nhất niệm lưỡng thân, nhưng bản thân Hắc Tuyết cũng có được suy nghĩ và tư duy của mình, thậm chí cá tính còn khác biệt so với Cơ Lạc Tuyết.

Võ giả của tòa thành này...

Đã trốn không còn một mống.

Sau khi chiến trường mộng ảo mở ra, Hắc Tuyết dựa vào một thanh đao, tiến hành giết chóc một cách vô tình đám võ giả bên trong thành.

Nàng cũng không quản đối phương có bao nhiêu điểm mộng ảo, hoặc bản thân nàng có thể lấy được lợi ích gì, chỉ cần là võ giả ngoài thành đều sẽ bị nàng dùng thanh đao đưa về thành chính.

Sau một thời gian ngắn, rất nhiều võ giả trốn biệt trong thành chính, không dám ra ngoài nữa.

Nhưng cứ ở mãi trong thành chính cũng không phải biện pháp. Đám võ giả thương lượng với nhau, ai nấy đều lựa chọn chạy trốn cùng một lúc.

Tất nhiên Hắc Tuyết lợi hại, nhưng không có khả năng hốt gọn một mẻ các võ giả, có thể trốn được bao nhiêu thì trốn.

Trong toàn bộ quá trình, Hắc Tuyết đã giết chết rất nhiều võ giả, nhưng cũng có không ít võ giả thoát khỏi thành chính. Cho nên, tổng số điểm tích lũy của Hắc Tuyết vẫn không bằng bản thể Cơ Lạc Tuyết.

Nhưng Hắc Tuyết không hề quan tâm.

Cho dù là hai thân thể một suy nghĩ, cũng có phân chia chủ thứ. Chủ là Cơ Lạc Tuyết, thứ là Hắc Tuyết. Nàng chỉ cần thỏa mãn ham muốn giết chóc của mình là được, những chuyện khác không cần nàng quan tâm.

Đám võ giả trong thành chính, trốn thì đã trốn, chết thì đã chết, những võ giả còn lại thật sự trốn không thoát, mà điểm của bọn họ đã bị Hắc Tuyết lấy sạch, cho nên nàng dự định đi tìm thành chính khác.

Đám võ giả bên trong thành chính nhìn thấy Hắc Tuyết chuẩn bị rời đi, trong lòng thở phào một hơi, cầu mong cho tên ôn thần này đi càng sớm càng tốt.

Trong lúc Hắc Tuyết chuẩn bị rời đi, nàng đột nhiên phát hiện thứ hạng của mình bắt đầu rơi xuống điên cuồng.

“Ta... bị ai giết?”

Hắc Tuyết nhắm mắt lại.

Nàng và Cơ Lạc Tuyết tâm ý tương thông. Chỉ cần một ý niệm trong đầu, Hắc Tuyết đã có được đáp án.

Một võ giả tên là La Thiên Hành.

Muốn tìm được võ giả này, chỉ sợ phải vượt qua hai Đại Giới. Hiện tại nàng không cách nào làm được.

Nhưng dựa vào thực lực của hắn, nàng sớm muộn gì cũng sẽ gặp hắn thôi.

Nghĩ đến đây, ánh mắt đục ngầu của nàng hiện lên một tia sáng.

***

Bên trong thành chính, một chùm sáng màu xanh dần dần ngưng kết thành một bóng người.

Đó chính là Cơ Lạc Tuyết đã bị La Chinh giết chết. Lúc này, nàng đang nhanh chóng phục sinh.

Một lát sau, chùm sáng vỡ tan, thân ảnh Cơ Lạc Tuyết xuất hiện. Nàng nhìn về hướng cổng ra vào thành chính, ánh mắt trong veo hiện lên ánh sáng đục ngầu.

“Thiếu chủ!”

“Thiếu chủ!”

Ngưu Kim và Già Phàm đã đợi bên cạnh chùm sáng màu xanh thật lâu.

Sau khi Ngưu Kim bị La Chinh đánh bại, trong lòng y vẫn không phục. Bây giờ nhìn thấy ngay cả Cơ Lạc Tuyết cũng bị đánh bại, y đã nhận ra được sự chênh lệch giữa mình với La Chinh.

Cơ Lạc Tuyết gật đầu, bước thẳng đến cổng thành.

Trên tường thành, tất cả võ giả nhìn La Chinh bằng ánh mắt sợ hãi lẫn kính sợ.

Tên nhóc này thật sự làm được, hắn đã đánh chết Thiên Kiêu của Cơ gia.

Đám võ giả Thần Hải Cảnh đã nhận mệnh xem ra, La Chinh giết chết Cơ Lạc Tuyết cơ hồ là một chuyện không thể nào hiểu được.

Trong mắt bọn họ, Cơ Lạc Tuyết tuyệt đối là một thần thoại bất bại. Người trong thành chính này không có tư cách trở thành đối thủ của nàng, chứ đừng nói chi đến việc giết chết nàng.

Nhưng La Chinh lại làm được.