Một chàng thanh niên chẳng có gì đặc biệt, nhưng lại có thể giết chết Cơ Lạc Tuyết, hắn đã sáng tạo ra một kỳ tích.
Trận chiến này khiến cho cảm xúc của không ít võ giả thực lực thấp bành trướng.
Bọn họ đều nhỏ giọng bàn tán thân phận của La Chinh. Hắn là ai? Đến từ đâu? Sư phụ là người nào...?
Nhưng không ai dám hỏi thẳng La Chinh.
“Cơ Lạc Tuyết đến...” Có người nhắc nhở.
Rất nhiều võ giả quay đầu lại, nhìn thấy Cơ Lạc Tuyết mặc một bộ quần áo màu tím chậm rãi đi đến phía trên tường thành.
“Sau khi Cơ Lạc Tuyết phục sinh, nàng ta lại không ra khỏi thành mà lại lên tường thành.”
“Nàng ta không định khiêu chiến La Chinh lần nữa sao?”
“Hay là nhận thua!”
Mặc dù Cơ Lạc Tuyết bị La Chinh đánh bại, nhưng đa số các võ giả lại cho rằng Cơ Lạc Tuyết sẽ không từ bỏ ý định. Sau khi phục sinh, nàng ta sẽ khiêu chiến với La Chinh lần nữa.
La Chinh giết chết Cơ Lạc Tuyết, hắn vẫn cứ trôi bềnh bồng bên ngoài tường thành, đứng ngay trên ngọn núi Nguyên Từ Thần, cũng không lựa chọn rời đi.
Khả năng hai bên khai chiến lần nữa khá lớn, nhưng Cơ Lạc Tuyết lại lựa chọn lên tường thành mà không ra khỏi thành, đám võ giả chung quanh vội tản đi, nhường ra một con đường cho Cơ Lạc Tuyết.
La Chinh đứng trên một góc ngọn núi Nguyên Từ Thần, mỉm cười thản nhiên, nhìn Cơ Lạc Tuyết nói: “Tái chiến à?”
Cơ Lạc Tuyết lắc đầu, kiên định đáp: “Không.”
Mục tiêu trong giai đoạn thứ nhất bên trong chiến trường mộng ảo là tận khả năng tích lũy điểm. Trước khi nắm chắc hạ được La Chinh hay không, nàng đương nhiên sẽ không tùy tiện khai chiến với La Chinh lần nữa.
“Nhưng sớm muộn gì chúng ta cũng có cơ hội tái chiến thôi.” Cơ Lạc Tuyết lại nói: “Hy vọng trước đó ngươi đừng có mà khiếp đảm.”
Nói xong, Cơ Lạc Tuyết nở một nụ cười rất thanh khiết. Lúc đó, nàng sẽ dung hợp Hắc Tuyết thành một thể và nàng sẽ chiến thắng cuộc chiến này.
Nghe Cơ Lạc Tuyết nói, La Chinh nhún vai: “Được.” Sau đó hắn gãi đầu, nói tiếp: “Còn có một vấn đề...”
“Nói đi.” Cơ Lạc Tuyết thản nhiên nói.
“Tại sao điểm số của võ giả mặc áo màu lam lại bị ngươi hấp thu vậy?” La Chinh hỏi.
Trước đây La Chinh đã hỏi một lần, nhưng Cơ Lạc Tuyết lại không trả lời. Bây giờ hắn lại hỏi tiếp. Thật sự hắn cảm thấy hết sức tò mò về chuyện này. Từ đầu đến cuối hắn nghĩ không ra Cơ Lạc Tuyết làm được như thế nào? Cho dù nàng mạnh hơn, cũng không có khả năng ảnh hưởng đến quy tắc của chiến trường mộng ảo.
Cơ Lạc Tuyết mỉm cười. Lần này nàng quyết định thỏa mãn sự nghi ngờ của La Chinh. Trong tay nàng xuất hiện một kim hoàn: “Bên trong kim hoàn này dung nhập ấn ký của ta. Cho nên, phàm là võ giả bị kim hoàn diệt sát cũng giống như bị ta ra tay giết chết. Trước khi Già Phàm chết đã bóp nát kim hoàn, tương đương với việc bị ta đánh chết. Điểm mộng ảo của gã tất nhiên thuộc về ta.”
Nghe xong, La Chinh bừng tỉnh.
Hắn vỗ đầu của mình. Chuyện đơn giản như vậy mà hắn nghĩ nát óc cũng không ra.
Nhưng càng là quy tắc dễ hiểu thì thường khiến cho não người ta phải quá tải vì suy nghĩ.
Chỉ là phương pháp này của Cơ Lạc Tuyết đã khiến cho La Chinh suy nghĩ đến một điều.
Nếu là như vậy, một võ giả sẽ bố trí rất nhiều cạm bẫy bên trong thành chính. Bên trên cạm bẫy sẽ khắc ấn ký của mình. Phàm là võ giả nào bị cạm bẫy này giết chết, số điểm mộng ảo của người đó sẽ không ngừng tập trung về chỗ của mình. Còn mình chỉ cần nhàn nhã ngồi ở thành chính thu điểm mộng ảo là được.
Chuyện mà La Chinh có thể nghĩ đến, người bên ngoài cũng có thể nghĩ đến. Bên trong chiến trường Mộng ảo này thật sự đã có người làm như thế, ví dụ như Ngải An Tâm.
Bây giờ xếp hạng của Ngải An Tâm cũng đang một mạch tăng nhanh.
Nàng cũng đã nghĩ đến biện pháp này.
Ngải An Tâm không ngừng di chuyển bên trong chiến trường mộng ảo. Sau khi nàng phát hiện một thành chính, nàng cũng không tiến vào thành chính khiêu chiến cường giả trong đó.
Không phải nói Ngải An Tâm không muốn giao phong với cường giả, chỉ là làm như vậy sẽ rất tốn thời gian, lại còn có nguy cơ bị giết chết. Mà chết rồi sẽ bị giảm mất một nửa số điểm. Với sự tính toán khôn ngoan của Ngải An Tâm, đây là một vụ làm ăn lỗ vốn.
Không ngừng suy nghĩ, Ngải An Tâm đã nghĩ ra được một biện pháp, chính là gieo hạt giống.
Một tòa thành chính mới xuất hiện trước mặt Ngải An Tâm, nàng sẽ tung ra rất nhiều hạt giống. Sau khi những hạt giống đặc biệt này được chôn xuống đất, chúng sẽ giống như những con côn trùng còn sống, bò thẳng dưới mặt đất.
Trong vòng một canh giờ, hạt giống bắt đầu nảy mầm, đâm rễ, cuối cùng sinh trưởng thành cây bồ công anh.
Hoa bồ công anh chỉ nhỏ bằng cỡ nắm tay, phía trên có một vòng kim nhọn trong suốt, nhìn qua rất đẹp, lại còn lóe lên ánh sáng lấp lánh.
Đồ càng đẹp thì lại càng trí mạng.
Bồ công anh chính là cạm bẫy trí mạng nhất. Khi võ giả đến gần, lông tơ bên ngoài đóa bồ công anh sẽ nhanh chóng nổ tung, dùng tốc độ cực nhanh tản ra bốn phương tám hướng, đánh vào cơ thể võ giả.
Những kim nhọn nhỏ bé sẽ di chuyển không ngừng bên trong kinh lạc của võ giả, tìm kiếm khí tức chân nguyên, cuối cùng sẽ xuyên qua đan điền tiến vào thế giới bên trong cơ thể, sau đó sẽ phóng ra một loại độc trí mạng, làm ô nhiễm toàn bộ biển chân nguyên.
Nếu võ giả không vận chuyển đan điền phóng thích chân nguyên thì còn ổn, một khi phóng ra, sẽ chết một cách bất đắc kỳ tử.
Sau khi gieo hạt giống bồ công anh xuống đất, Ngải An Tâm sẽ rời khỏi chỗ đó, tiếp tục di chuyển bên trong chiến trường tìm kiếm thành chính tiếp theo.
Trong quá trình này, sẽ không ngừng có điểm mộng ảo bay đến người Ngải An Tâm.
Mặc dù số lượng điểm mộng ảo không quá nhiều, một luồng điểm chỉ có mấy chục hoặc mấy trăm, thỉnh thoảng cũng có khoảng mấy nghìn mà thôi.
Nhưng trong vòng một canh giờ, thường sẽ có vài chục luồng ánh sáng điểm mộng ảo chui vào cơ thể Ngải An Tâm. Trong toàn bộ quá trình này, Ngải An Tâm không hề gặp phải nguy hiểm.
“Ta hiểu rồi.” La Chinh mỉm cười. Hắn nhảy lên phía trên ngọn núi Nguyên Từ Thần, một luồng ánh sáng lấp lóe trong tay hắn. Ngọn núi Nguyên Từ Thần lớn như vậy bắt đầu xoay tròn, cuối cùng không ngừng thu nhỏ, hóa thành một ngọn núi nhỏ bé, rơi vào tay La Chinh.
Cơ Lạc Tuyết nhìn thấy La Chinh luyện hóa ngọn núi Nguyên Từ Thần, nàng thật sự không cam lòng. Trước đây nàng còn dự định lấy việc buông tha cho La Chinh làm vốn đánh bạc, bức hắn giao ra cách luyện hóa núi Nguyên Từ Thần. Bây giờ xem ra, suy nghĩ của nàng thật sự quá ấu trĩ. Người ta hoàn toàn không cần nàng buông tha.
Sau khi La Chinh cất kỹ ngọn núi Nguyên Từ Thần, hắn thản nhiên nhìn Cơ Lạc Tuyết một cái, chuẩn bị bay đến chỗ khác.
Chiến trường mộng ảo lớn như vậy, phương pháp võ giả tích lũy điểm cũng không giống nhau. La Chinh có được Na Di Lệnh, đây chính là một ưu thế rất lớn của hắn.
Qua lại giữa các thành chính khác nhau, giết “cừu béo” trong đó cũng là một phương pháp hữu hiệu.
Cơ Lạc Tuyết chính là cừu béo nhất trong thành chính này.
La Chinh đã cướp đi rất nhiều điểm mộng ảo của nàng, đoán chừng nàng sẽ không xuất chiến lần nữa. Hắn cũng không cần thiết phải ở lại đây để lãng phí thời gian. Hắn có thể lựa chọn thành chính tiếp theo.
Nhìn thấy La Chinh sắp rời đi, Cơ Lạc Tuyết nhếch miệng: “Ngươi... có thể đợi một lát được không?”
La Chinh quay đầu, ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm Cơ Lạc Tuyết.
“Ta muốn thực hiện một giao dịch với ngươi.” Cơ Lạc Tuyết dùng chân nguyên truyền âm cho La Chinh.
Bởi vì phương pháp luyện hóa núi Nguyên Từ Thần quá quan trọng đối với Cơ Lạc Tuyết. Nếu nàng có thể luyện hóa núi Nguyên Từ Thần của mình, điều này sẽ rất có ích cho việc hợp tu ngũ hành của nàng.
“Giao dịch gì?” La Chinh hỏi.
Đôi môi mỏng của Cơ Lạc Tuyết khẽ nhúc nhích, còn cơ mặt La Chinh thì khẽ động đậy.
Sau thời gian một nén nhang, La Chinh đã xuất hiện tại một trạch viện bên trong thành chính.
Bước trên lớp tuyết thật dày, La Chinh cảm nhận sự yên tĩnh của trạch viện, trong lòng không khỏi cảm thán. Cơ Lạc Tuyết lại có thể nhàn nhã kiếm điểm mộng ảo như thế sao? Người với người quá khác biệt. Trong lúc hắn mệt gần chết chém giết với người ta bên ngoài, vậy mà số điểm mộng ảo kiếm được cũng không bằng một phần mười của nàng.
Cơ Lạc Tuyết đứng bên trong trạch viện, tay cầm một ngọc giản trống không, ngón trỏ không ngừng quay tròn phía trên ngọc giản.
Sau một hồi, Cơ Lạc Tuyết kêu lên một tiếng, phát ra một chữ “phong”. Một viên ngọc giản đã được chế tác xong. Nàng cầm ngọc giản đưa cho La Chinh: “Bên trên ngọc giản chỉ cho ngươi cách tinh luyện sức mạnh nguyên từ bên trong núi Nguyên Từ Thần. Về phần vận dụng như thế nào, còn phải xem lĩnh ngộ của ngươi.”
La Chinh gật đầu, sau đó vươn tay về phía Cơ Lạc Tuyết.
Nguồn :
Cơ Lạc Tuyết vốn muốn đưa ngọc giản ra, nhưng gương mặt cũng hiện lên sự do dự.
Nếu nàng giao ngọc giản cho hắn, hắn không chỉ cho nàng thuật luyện máu thì làm sao bây giờ?