Nếu như là tảng đá lớn bình thường lật xuống thì có lẽ mười người này cũng chẳng thèm chớp mắt lấy một cái.
Đừng nói đến một tảng đá lớn cao ba trượng, dù là tảng đá lớn như một ngọn núi lật tới cũng đừng hòng gây ra bất kỳ tổn thương nào cho kiếm linh.
Dựa vào uy thế của kiếm linh thì việc bổ một ngọn núi lớn ra cũng quá đơn giản.
Nhưng dù sao đây cũng là tảng đá lớn trong đại sảnh Nhân Quả. Chưa nói đến việc tảng đá này ẩn chứa quy tắc đẳng cấp nào, chỉ riêng việc không có cách nào phá vỡ nó thôi đã khiến người ta đau đầu rồi.
Thế nhưng võ giả Nhân tộc kia chỉ nhẹ nhàng múa thanh kiếm trong tay một cái, kiếm linh đột nhiên lùi lại.
“Ầm ầm!”
Tảng đá hình vuông lớn lật một mặt rồi đè xuống, sức lực lớn đến mức khiến cả đại sảnh Nhân Quả đều chấn động.
Không đè được kiếm linh, tảng đá hình vuông kia lại lật lần nữa, chuyển động theo đường lui của kiếm linh rồi lại ép xuống, thậm chí tốc độ lật còn nhanh hơn cả tốc độ né tránh của kiếm linh!
Thấy vậy, võ giả Nhân tộc kia cười khẩy, đột nhiên vung trường kiếm lên. Trong chớp mắt, kiếm linh liền hóa thành bảy tám thanh kiếm nhỏ màu xanh lam, tản ra xung quanh, sau đó lại hợp thành một thể, hóa thành hình người.
“Độ khó của đại sảnh Nhân Quả thứ hai cũng không tính là cao.” Một võ giả Ma tộc cười khẩy. Nếu chỉ có tảng đá lớn này chặn đường, mà nó cứ lật như vậy thì gã hoàn toàn có thể vượt qua được.
Nhưng tảng đá lớn hình vuông lại lật một lần nữa, một mặt của nó lại đối diện với mọi người đang đứng ở cửa đại sảnh Nhân Quả, trên đó có vẽ một mặt quỷ. Mặt quỷ này được vẽ trông vô cùng dữ tợn, miệng đầy răng sắc nhọn. Nó đang nhếch miệng cười, nụ cười đó làm cho người ta có cảm giác kỳ dị.
“Rầm, rầm, rầm…”
Tảng đá lớn hình vuông không đuổi theo kiếm linh mà lao thẳng đến chủ nhân của kiếm linh. Dường như bản thân tảng đá lớn cũng có linh trí, nó biết kiếm linh là do người này điều khiển!
Ba cạnh dài, rộng, cao của tảng đá lớn hình vuông đều là ba trượng, nên mỗi lần nó lật đều là cự ly ba trượng. Tốc độ lật của bản thân nó cũng cực kỳ nhanh, cộng thêm khoảng cách trong đại sảnh Nhân Quả này có hạn, không đến hai nhịp thở nó đã xông tới trước mặt võ giả Nhân tộc.
Võ giả Nhân tộc này vẫn bình tĩnh, xem ra hướng lật của tảng đá hình vuông này cũng có giới hạn.
Trên sàn đại sảnh Nhân Quả này bị chia thành từng ô vuông dài rộng ba trượng. Lúc hòn đá lớn này lật, nó không chỉ tuân thủ nghiêm ngặt, lật theo những ô vuông trên mặt đất, mà còn chỉ có thể lật về phía trước, rồi lật sang bên trái và bên phải. Nếu như muốn đi đường chéo thì phải lật một cái sang bên trái, rồi lại lật một cái về phía trước, đan xen như vậy thì mới có thể di chuyển theo đường chéo.
Thân hình võ giả Nhân tộc di chuyển đến vị trí chéo phía trước tảng đá lớn hình vuông này. Tảng đá này không thể lật một bước đến nơi, chỉ có thể lật sang bên cạnh, sau đó lại áp về phía võ giả Nhân tộc.
Nhưng lúc này, thân hình của võ giả Nhân tộc lại cử động, từ đầu đến cuối đều duy trì một đường chéo nhỏ với tảng đá lớn này. Cứ như vậy, dường như tảng đá lớn này bị võ giả Nhân tộc kia trêu đùa. Mặc dù tốc độ di chuyển của nó vẫn chưa phải tốc độ tối đa, nhưng vẫn chậm hơn võ giả Nhân tộc một nhịp.
“Rầm, rầm, rầm…”
Mặt sàn không ngừng rung động, võ giả Nhân tộc vừa dịch chuyển sang hai bên trái phải, vừa duy trì thành một đường chéo nhỏ với tảng đá lớn, đồng thời nói: “Mọi người làm giống như ta, giữ khoảng cách là một đường chéo với tảng đá này thì thể nào cũng đi qua được đại sảnh Nhân Quả thứ hai một cách dễ dàng!”
Nghe thấy những lời này, mọi người cũng hiểu ra.
Xem ra đại sảnh Nhân Quả này chính là như vậy, chỉ cần sai một chút cực nhỏ thôi thì cũng sẽ bị xóa sổ ngay. Ví dụ như không cẩn thận bị tảng đá lớn này đè phải thì sợ rằng thân thể cường tráng như võ giả Ma tộc hay thậm chí là La Chinh cũng sẽ không chịu được. Thế nhưng chỉ cầm nắm được quy luật trong đó thì muốn vượt qua cũng không khó.
“Nếu đã như vậy thì không cần phải mất thời gian trong đại sảnh này, chúng ta nhanh chóng vượt qua là được.” Một võ giả nói rồi xông thẳng về phía trong đại sảnh.
Nhưng khi võ giả kia xông vào liền có hai tảng đá lớn cứ lật rồi đuổi theo võ giả kia.
Quý Nam vẫn đứng bên cạnh La Chinh, nhưng nàng lại nhíu mày.
“Sao đó?” Nhìn thấy nét mặt của Quý Nam, La Chinh hỏi.
Quý Nam nhìn chằm chằm vào những tảng đá lớn kia, rồi nói: “Cảm giác có chút kỳ lạ. Đại sảnh Nhân Quả thứ hai không nên dễ như vậy mới phải.”
Ngay từ đầu, nàng đã nói với mọi người, muốn vượt qua đại sảnh Nhân Quả thì cần phải hợp tác với nhau, là bởi vì càng về sau độ khó của đại sảnh Nhân Quả càng lớn, cần càng nhiều người càng tốt.
Nhưng dường như việc muốn cả mười người đều đi qua được tất cả các đại sảnh Nhân Quả mà không bị thương gì là chuyện không thể nào.
Cho nên lần trước, có chín người cùng tiến vào đại sảnh Nhân Quả với nàng, nhưng đến giai đoạn cuối lại chỉ còn hai người mà thôi, thế nên việc sắp thành thì lại hỏng, không thể đi qua được đại sảnh Nhân Quả cuối cùng…
Quý Nam nhớ rất rõ đại sảnh Nhân Quả thứ hai tuyệt đối không đơn giản. Lần trước ở đại sảnh Nhân Quả thứ hai, đội của nàng đã mất đi hai người.
“Ý ngươi là chúng ta vẫn chưa nắm rõ quy luật của đại sảnh Nhân Quả này?” La Chinh hỏi.
“Ta có dự cảm như vậy. Nhưng… chúng ta cứ đi qua trước đã.” Quý Nam nói xong liền phất tay áo, bước về phía trước, động tác cực kỳ nhanh nhẹn.
Mười người bắt đầu tiến vào, tất cả các tảng đá hình vuông trong đại sảnh này cũng bắt đầu lật.
Lúc này trong toàn bộ đại sảnh đều truyền đến tiếng tảng đá hình vuông lật, khiến người ta thấy điếc cả tai.
“Ầm, ầm…”
Mọi người học theo võ giả Nhân tộc, thuận theo đường chéo của ô vuông trên sàn mà tiến về phía trước. Theo cách này, những tảng đá chỉ có thể không ngừng thay đổi phương hướng, rất khó để theo được họ.
Mặc dù đại sảnh Nhân Quả thứ hai rộng hơn đại sảnh Nhân Quả thứ nhất vài lần, nhưng mọi người nhanh chóng xuyên qua, chẳng tốn nhiều sức lực đã xông đến cuối đại sảnh Nhân Quả này.
“Vượt qua rồi!”
“Mặc dù phần thưởng không nhiều, nhưng ngược lại rất nhẹ nhàng, không biết ta có thể kiếm lại được năm triệu điểm mộng ảo không.”
“Đó là…”
Lúc mọi người cho rằng đã vượt qua được đại sảnh Nhân Quả này thì đột nhiên ở cửa ra phía cuối đại sảnh lại hiện lên một hàng rào được tạo thành từ các tia sáng màu trắng.
Những hàng rào ánh sáng này chắn lối ra cực kỳ kín, bọn họ không thể tiến thêm một bước nào cả.
Nhìn thấy hàng rào ánh sáng đột nhiên xuất hiện trước mặt, mặt mọi người đều biến sắc. Võ giả Ma tộc kinh sợ nói: “Mẹ nó, đây là cái gì? Không để cho chúng ta đi ư?”
La Chinh nhìn hàng rào ánh sáng rồi nhíu mày. Những tảng đá hình vuông phía sau không cho họ thời gian suy nghĩ, chúng vẫn cứ lật nhào về phía họ!
“Trước tiên lùi về phía sau đã. Ta đã biết không dễ dàng như vậy mà.” Quý Nam vừa nói vừa biến thành một cái bóng trắng, nghiêng người lướt qua. Lúc nàng lướt qua, tảng đá hình vuông hung tợn ép xuống, suýt nữa thì đè lền nàng.
“Vậy mà lại bị chặn đường? Có lẽ trong đại sảnh Nhân Quả này có cơ quan nào đó, phải đáp ứng đủ điều kiện thì mới có thể vượt qua?” La Chinh vừa tránh tảng đá lớn hình vuông vừa nghĩ.
“A, cứu mạng!”
Đúng lúc này, tiếng người kêu cứu từ nơi không xa truyền đến, người này không ngừng tránh nhưng vẫn bị ba tảng đá lớn hình vuông dồn vào trong góc.
.
Thấy vậy, thân hình La Chinh hóa thành một luồng ánh sáng bay về phía đó. Lúc gần đến người này, hắn nhanh chóng đánh ra một chưởng.
“Ầm!”
Người này bị một chưởng của La Chinh đánh bay đi. Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, bay ra từ trong khe hở giữa hai tảng đá hình vuông lớn, lăn một đoạn trên sàn.
“La Thiên Hành?”
Quý Nam đột nhiên kinh sợ. Sao tên nhóc này lại thích thể hiện như vậy?
Đẩy người ta ra, còn bản thân mình lại rơi vào nguy hiểm?
Trong lòng nàng còn đang mong đợi người này có thể đi được xa trong chiến trường mộng ảo, để ít nhất còn cho bản thân nàng có được cơ hội khiêu chiến hắn!
Nếu lúc này hắn bị tảng đá lớn đè trúng thì không chỉ lãng phí năm triệu điểm mộng ảo nộp vào lúc đầu, mà còn mất đi một nửa số điểm mộng ảo của bản thân. Nếu như vậy thì sợ rằng rất khó để trèo lên trên lần nữa.
Mọi người cũng rất kinh ngạc nhìn La Chinh. Mặc dù bởi vì sử dụng thanh sắt cùng một lúc nên mười người này mới tạm thời lập thành một đội nhỏ, giữa bọn họ cũng không có bất cứ lời hẹn ngầm nào, thậm chí còn có chút địch ý. Giống như lúc ở đại sảnh mộng ảo đầu tiên, chỉ vì muốn phá vỡ cái đầu lâu nhỏ mà suýt nữa La Chinh đã hại chết người, vì thế mà có hơn một người có ý định muốn giết hắn.
Nhìn thấy La Chinh ra tay cứu người như vậy, thậm chí còn là xả thân cứu người, trong lòng mọi người cũng có chút cảm động lạ thường.
Thế nhưng trong mắt họ, hành động của La Chinh chính là ngu xuẩn. Nếu bị mấy tảng đá lớn hình vuông này đè lên thì không ai có thể chịu được. Theo quy luật trong đại sảnh Nhân Quả này, dường như tảng đá lớn dài rộng vẹn vẹn ba thước kia có chứa trọng lượng vô hạn!