Bách Luyện Thành Thần

Chương 1260





Sự khiêu khích của La Chinh vẫn có hiệu quả.

Trong bóng tối, một cái móc dài lập tức bắn về phía La Chinh, quấn lấy hắn.

Khi bị quấn vào, cơ thể La Chinh bị một quy tắc kỳ lạ trói buộc. Quy tắc này không cho phép hắn chống cự, thế nên cả người hắn trực tiếp bị giam lại như một cây lục bình không hề có trọng lượng, bị kéo vào trong bóng tối ở phía đối diện!

“Chính là lúc này!”

Trong nháy mắt, La Chinh lại bị câu đi một lần nữa, Huyễn Linh đã thả dây cung ra!

Phía trước Phá Nguyệt Bạo Viêm Cung của nàng có một ngọn lửa bồng bềnh trôi liên tục xoay tròn. Trong ngọn lửa đó mơ hồ lộ ra mũi tên bén nhọn!

“Vù vù vù!”

Mục tiêu của ba ngọn lửa này không phải là người khác, mà chính là La Chinh!

Thật ra giờ phút này, trong lòng Huyễn Linh cũng rất do dự.

Phá Nguyệt Bạo Viêm Cung đã được gọi là thần khí chí tôn thì đương nhiên nó cũng có điểm mạnh. Tuy nàng không thể phóng ra toàn bộ uy lực của mũi tên lửa này, nhưng khi dùng toàn lực để phóng ra thì võ giả bình thường cũng khó mà ngăn cản được uy lực của nó. Cho dù là Thiên Kiêu thì cũng phải tránh né.

Nhưng La Chinh lại cứ khăng khăng như thế, lại còn thề với nàng rằng tuyệt đối không có vấn đề.

Vậy nên, Huyễn Linh cũng chỉ có thể làm theo.

“Hừ!”

Thấy bên mình đã có người ra tay kéo La Chinh qua, Độc Cô hừ lạnh một tiếng, bóng dáng gầy gò đột nhiên lóe lên, nhanh chóng tiếp cận La Chinh.

Mặc dù Độc Cô vẫn chưa nghĩ ra cách phá giải, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn sợ La Chinh.

“Không cần biết ngươi có mưu kế gì, nếu đã tới, thì chết ở chỗ này đi.” Nói xong, cánh tay giống như cây gậy thô ráp của Độc Cô vung lên, trong tay xuất hiện thêm một thanh trường kiếm.

Độc Cô không phải là tên đầy đủ của hắn.

Tên đầy đủ của hắn là Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu…

Thiên Kiêu duy nhất trong số các võ giả độc lập.

Thiên Kiêu, chính là niềm hy vọng trong một tộc lớn.

Trong một tộc lớn thường cũng chỉ có vài Thiên Kiêu.

Sự tồn tại của Thiên Kiêu thường cần phải dốc hết sức lực của toàn tộc, giống như Cơ Lạc Tuyết vậy. Khi nàng tham gia chiến đấu chiến trường mộng ảo, ngay cả lão tổ của Cơ gia cũng ra mặt quan tâm.

Nhưng trong vũ trụ luôn luôn có một số tồn tại khác biệt.

Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu chính là một người khác biệt như vậy.

Hắn tu luyện thẳng một mạch đến Thần Hải Cảnh chỉ trong ba mươi mốt năm.

Trong vũ trụ tồn tại nhiều thiên tài, đặc biệt là dưới bối cảnh Đại Thế Chi Tranh, thế nên tốc độ này cũng không đáng để đặc biệt kiêu ngạo.

Dù sao thì khi một đại thế này mở ra, tốc độ tu luyện đến Thần Hải Cảnh của những thiên tài nòng cốt đều không chậm.

Trong quá khứ, có thể mở được Thần Hải Cảnh trước năm năm mươi tuổi đã vô cùng hiếm thấy, nhưng ở hiện tại thì lại không tính là gì. Thậm chí rất nhiều thiên tài nòng cốt đã mở ra biển chân nguyên lúc hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi…

Điểm thật sự đáng chú ý của Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu là hắn hoàn toàn dựa vào sự xông xáo của bản thân. Từ một võ giả độc lập lặng lẽ không có tiếng tăm, hắn đã đánh bại Thiên Kiêu đến từ thánh vực Vạn Phật!

Từ đó, Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu đã một trận thành danh!

Lúc ấy, Chư Thần Vô Niệm hoàn toàn chưa từng nghĩ tới việc sẽ có một võ giả độc lập như thế xuất hiện!

Bốn gia tộc lớn ngay lập tức chìa tay ra muốn giúp đỡ Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu.

Thiên Kiêu chỉ là một cái danh hiệu, Độc Cô Kiêm Tiêu Tiêu đã đánh bại đối thủ của hắn, điều này chứng minh hắn có thực lực đối đầu với Thiên Kiêu, vậy hắn chính là Thiên Kiêu.

Không ai muốn bỏ qua một thiên tài đẳng cấp như vậy.

Nhưng Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu lại kiên quyết từ chối.

Mặc dù hắn hiểu rõ bốn gia tộc lớn rất mạnh, mà hắn càng hiểu rõ hơn rằng nếu bản thân được Thiên Tôn chỉ bảo thì sẽ có được chỗ tốt khó có thể tưởng tượng. Nhưng hắn vẫn từ chối.

Lý do rất đơn giản, chính kiếm của hắn giúp hắn từ chối.

Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu có được thành tựu như thế chính là vì kiếm của hắn.

Lúc trước, Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu cũng chỉ là một võ giả nghèo túng bình thường. Có được tu vi Tiên Thiên ở trong Thượng Giới thì cũng chẳng khác gì tro bụi.

Có một lần đánh nhau với người khác, Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu bị người ta đánh cho gần chết, bị ném vào một bãi tha ma, nằm thoi thóp bảy ngày bảy đêm. Khi hắn tỉnh lại, hắn liền phát hiện ra thanh kiếm này trên một cái xác bên cạnh.

Nhìn qua thì thiết kiếm tối màu này vô cùng bình thường, không phải là thần binh lợi khí gì. Cho dù bị vứt bỏ ở bãi tha ma này cũng chẳng ai thèm tìm.

Nhưng khi chạm vào thanh kiếm này, hắn lập tức bị một tia ý thức mạnh mẽ bao phủ…

Đó là một thanh kiếm có ý thức của riêng mình, và đó cũng chính là thanh kiếm tối màu dài nhỏ trong tay Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu hiện giờ.

Võ học tối cao mà hắn tu luyện, bí cảnh hiếm thấy mà hắn đã thăm dò, tất cả đều nhờ thanh kiếm này ban tặng cho. Thiết kiếm này vừa là vũ khí mạnh nhất của hắn, cũng là sư phụ, là ân nhân tái sinh của hắn.

Cũng bởi sau khi lấy được thanh kiếm này, Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu cứ thế nổi lên như diều gặp gió. Lấy thân phận võ giả độc lập mà thu gom được rất nhiều vật quý báu nhất của Đại Giới, tham gia cuộc thi đấu của bốn gia tộc lớn với thân phận võ giả độc lập. Từ một tiểu bối không có tiếng tăm, hắn đã lọt vào phạm vi tranh giành của nhóm Thiên Kiêu, đồng thời cũng vượt đường sá xa xôi, đánh bại Thiên Kiêu của Ách Nan Tự trong thánh vực Vạn Phật.

Kể từ đó, danh tiếng của Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu đã bay ngút trời!

Hiện giờ ở Chư Thần Vô Niệm, thậm chí hắn còn ngang hàng với Liệt Thiên Hàn, Hiên Viên Thần Phong và Cơ Lạc Tuyết.

Có người còn cho rằng Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu chính là kỳ tích trong đám võ giả độc lập.

“Dưới thực lực tuyệt đối, mưu kế gì đi nữa cũng không có tác dụng.” Giờ phút này, ý thức của thanh trường kiếm trong tay Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu dường như đã gắn liền với hắn.

“Hiểu rồi. Lúc trước… là ta đã do dự.” Trên mặt Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu không có quá nhiều biểu cảm. Giờ phút này, hắn đã cầm trường kiếm, đi thẳng về phía La Chinh.

Thanh kiếm kia đã bầu bạn bên Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu nhiều năm, thế nên hắn cũng có những suy đoán về lai lịch của nó.

Nó không thuộc về vũ trụ này, mà đến từ một nơi còn kinh khủng hơn, cũng chính là sự tồn tại vượt qua Thiên Đạo.

Thanh kiếm này nói cho hắn biết, nơi đó gọi là Thần Vực.

Ban đầu, thanh kiếm này đi theo hắn chẳng qua cũng chỉ là do hai bên lợi dụng lẫn nhau. Nhưng sau này làm bạn với nhau nhiều năm, tình cảm dần dần sâu đậm. Hắn cũng biết một vài chuyện bí mật của thanh kiếm này, mà nó cũng góp sức, giúp hắn trở thành Đạo Tử, vượt qua cả Thiên Đạo…

Khi chiến trường mộng ảo mở ra, thanh kiếm này liền nói cho Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu biết, cuộc đua trong chiến trường mộng ảo vô cùng quan trọng.

Trên đường vào chiến trường mộng ảo, cho đến bây giờ Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu vẫn chưa gặp bất cứ cản trở nào. Những người đồng lứa trong vũ trụ có thể trở thành đối thủ của hắn cũng không nhiều.

Trong mắt hắn, dường như người trước mắt này có chút thông minh, nhưng cũng không đủ để đối kháng với hắn.

Nhưng mà…

Khi bị câu vào trong bóng tối, La Chinh cũng lấy lại được tự do chỉ trong nháy mắt.

Đồng thời lúc này, phía sau hắn liền có ba ngọn lửa bùng lên với uy thế cực kỳ to lớn!

Vốn dĩ võ giả kia câu La Chinh qua cũng là bởi xúc động nhất thời. Sự xúc động đã chứng minh gã không chắc chắn. Trong nháy mắt câu được La Chinh qua, gã liền ra tay luôn. Một cây thương ngắn xuất hiện trong tay, đâm thẳng đến đầu La Chinh. Thương này đâm ra, mũi thương xoay tròn, chỉ cần đánh trúng thì tất có thể xoắn nát đầu La Chinh!

.

Nhưng võ giả này tuyệt đối không ngờ rằng, thương này của gã vừa đâm ra, phía sau La Chinh đã có ba mũi tên lửa phóng về phía gã!

“Đệch…”

Võ giả kia thầm mắng một tiếng, giờ phút này cũng không để ý đến việc ám sát La Chinh nữa. Bóng người gã lóe lên, muốn chạy trốn.

La Chinh khẽ mỉm cười, hai tay nhanh như chớp, bắt võ giả kia lại! Hai tay hắn như một cái vòng sắt, kẹp chặt võ giả kia, gã nào còn đường mà thoát ra nữa?

“Chết đi!”

Cùng lúc đó, thiết kiếm tối màu của Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu cũng xuyên qua bóng tối lao thẳng đến La Chinh.

Hắn không suy nghĩ gì nhiều.

Thanh thiết kiếm này gần như có thể làm được tất cả! Nó chính là sự phụ thuộc lớn nhất, cũng là một phần cơ thể của hắn!

Đúng là lúc trước, hắn không dựa vào thực lực của bản thân để đánh bại vị Thiên Kiêu của thánh vực Vạn Phật kia, mà là nhờ có thanh thiết kiếm trong tay này.

Nhưng thế là đủ rồi, bởi vì thanh thiết kiếm tối màu quý báu này thuộc về hắn. Mà theo một ý nghĩa nào đó thì hắn cũng thuộc về thanh thiết kiếm màu tối này…

Nhưng một kiếm này của hắn còn chưa đâm ra, ba ngọn lửa kia đã bùng lên.

“Ầm, ầm, ầm…”

Ba ngọn lửa ngay lập tức bùng lên, cho dù là quy tắc hắc ám thì cũng không thể ngăn cản được ánh sáng mà ngọn lửa này tỏa ra. Thậm chí ngọn lửa này còn muốn cắn nuốt quy tắc hắc ám.

Võ giả thi triển ra quy tắc hắc ám liền sững người đứng ở một chỗ khác, vẻ mặt u ám. Gã đang cố hết sức để duy trì quy tắc hắc ám mà mình đã bố trí.

“A a a…”

Trong nháy mắt, mấy võ giả vốn ở nơi ba ngọn lửa bùng lên cũng đã nhanh chóng trốn đi, nhưng võ giả đã bị La Chinh bắt được kia thì trực tiếp bị đốt thành tro bụi.

Suy cho cùng, Phá Nguyệt Bạo Viêm Cung này vẫn là thần khí chí tôn, trong đó có luật nhân quả riêng của hệ Hỏa, thế nên võ giả Thần Hải Cảnh nào có thể ngăn cản được?

Thấy ngọn lửa hừng hực kia phun ra, con ngươi của Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu hơi co lại, trong lòng liền có ý nghĩ lùi bước…

Có lẽ bởi dựa vào thanh kiếm này mới đạt được thành tựu như hôm nay, nên nghiêm túc mà nói thì tâm võ đạo của Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu không mạnh. Chẳng qua chuyện này không quan trọng, bởi vì thanh kiếm kia đã là một phần của Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu, nên nó có thể đại diện cho hắn.

“Nhóc con, không phải sợ. Chỉ là ý nghĩa sâu xa của Bạo Viêm - quy tắc hệ Hỏa tầng sáu mà thôi. Ta vẫn có thể ngăn cản giúp ngươi!”

Lúc này, thanh thiết kiếm tối màu truyền một dòng ý thức đến cho Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu.

Cùng lúc đó, một luồng ánh sáng màu vàng đột nhiên phóng ra từ chỗ chuôi thanh thiết kiếm tối màu. Bàn tay của Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu lập tức bị nhuộm thành màu vàng, đồng thời màu vàng này bắt đầu lan về phía cánh tay, ngực và cổ của hắn…

Cả người hắn lập tức vàng rực.

Ý nghĩa Bạo Viêm cũng không thể làm tổn thương tới Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu!

“Nhưng như đã nói, thằng nhóc kia thi triển thủ đoạn như vậy, chẳng lẽ hắn không sợ ý nghĩa Bạo Viêm này sao?

Thanh thiết kiếm tối màu cũng rất nghi ngờ, nó cũng không nghĩ ra việc này.

Sau khi Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu và thanh kiếm trong tay nhảy vào trong ý nghĩa Bạo Viêm, thanh thiết kiếm tối màu kia mới thấy rõ cảnh tượng trước mắt. La Chinh và Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu giống nhau, toàn thân đều mạ lên một tầng màu vàng. Nhưng khác nhau ở chỗ, màu vàng trên người La Chinh chi chít những vòng xoáy, dường như đang điên cuồng hấp thu ý nghĩa sâu xa của Bạo Viêm phun ra từ ngọn lửa.

“Đây, đây là!”

Sau khi thiết kiếm tối màu kia chú ý tới sự thay đổi của cơ thể La Chinh thì cũng truyền tới Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu một dòng ý thức kinh ngạc.

“Đây là cái gì?”

Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu nghi hoặc hỏi.

Kể từ khi hắn thiết lập liên hệ với thiết kiếm tới nay, bất kỳ đồ vật nào trong vũ trụ này cũng đều là vật tầm thường trong mắt thiết kiếm. Thậm chí nó cũng chưa từng coi những Thiên Tôn kia ra gì, giống như trong vũ trụ này vốn không có cái gì đáng để nó khiếp sợ.

Vậy mà sau khi chú ý tới sự thay đổi trên cơ thể La Chinh, nó lại lộ ra cảm xúc kinh ngạc mãnh liệt.

“Không sao, cứ chém chết người này trước đã.” Ý thức của thiết kiếm tối màu lại truyền đến Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu.

“Hiểu rồi.” Lúc này, khoảng cách giữa Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu và La Chinh đã rất gần. Trên thực tế, thiết kiếm truyền dạy cho Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu nhiều nhất là thân pháp. Bởi vì căn bản thanh kiếm này chính là một sự tồn tại bất khả chiến bại. Chỉ cần Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu có thể tới gần đối thủ, vấn đề tấn công cứ giao cho thanh kiếm này là hắn cũng có thể yên tâm!

Thậm chí Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu cũng hoài nghi, không biết nếu mình có thể tới gần Thiên Tôn, thanh kiếm này có thể dùng một kiếm chém chết cả Thiên Tôn không.

“Vù!”

Thiết kiếm tối màu vẽ ra một đường cong trên không trung.

Nó này vẫn chưa bộc phát ra uy thế gì, chỉ có mình Độc Cô rõ điểm đáng sợ của nó…

Người trước mặt này chết chắc rồi.

Nhưng ngay lập tức, La Chinh mỉm cười với Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu, bóng người bắt đầu lùi về sau một cách quỷ dị, đột nhiên lùi về phía bờ bên kia!